Buổi tối đầu tiên ở căn cứ Thanh Long, Đường Yên ngủ rất say sưa, có người thân ở bên cạnh, không cần lo lắng tang thi đột nhiên tập kích, càng không cần lo lắng có người đột ngột đâm lén sau lưng... Đường Yên gửi mùi xà phòng thơm ngát của chăn đệm, cả người cũng bình tĩnh lại.
Có vẻ như hạt giống được gieo trồng trong không gian đã bắt đầu nhú mầm xanh biếc, phát hiện này làm cho Đường Yên mừng rỡ như điên nên cho dù gió buổi sáng sớm lạnh như băng thì cô cũng cảm thấy nó ấm ấm. Đường Yên đẩy cửa sổ, yên lặng nhìn căn cứ đã tỉnh dậy sau một đêm ngủ yên, ở một khoảng đất trống xa xa có mấy đứa bé đang vui đùa ầm ĩ, phát ra tiếng cười lanh lảnh... Tất cả đều không thể đoán được, biết đâu tương lai sẽ có hy vọng thì sao?
Đường Yên từ trong miệng La Hồng Bân biết được nhiệm vụ tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181 ở thành phố Thanh Hải được ấn định vào ba ngày sau, thời gian rất gấp cho nên đêm qua nghiệp đoàn dị năng giả đã phát nhiệm vụ này ra ngoài. Tối hôm qua lúc ăn cơm, Miêu Trạch nói cho Đường Yên biết Dịch Thao có đến tìm cô để chia tay, Dịch Thao đã thuê được một đội dị năng giả ở nghiệp đoàn dị năng giả để bảo vệ một nhà Hầu Tích Hoa đến căn cứ Bạch Hổ. Tuy nhiên lúc ấy Đường Yên không ở đây nên Dịch Thao bảo Miêu Trạch chuyển lời cảm ơn của anh ta đến Đường Yên trong suốt đoạn đường này, trước khi còn đưa cho Miêu Trạch hai viên tinh hạch, nói là quà cảm ơn!
Đường Yên đưa hai viên tinh hạch này cho Miêu Trạch và Mạnh Lộ, người ở bên cạnh mạnh mẽ thì phần thắng trong tương lai càng nhiều, Miêu Trạch nói sáng sớm hôm nay đám người Dịch Thao đã xuất phát đến căn cứ Bạch Hổ, thực lực của Dịch Thao, Dịch Thiến không tệ, cô vốn định lôi kéo hai người này, tuy nhiên có vẻ như không thể thành công.
Sáng sớm Mạnh Lộ đã theo La Hồng Bân đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa, cậu ta cảm thấy rất hứng thú với thú biến dị và tang thi thật cảm thấy hứng trong trung tâm, theo cách nói của La Hồng Bân thì Mạnh Lộ trời sinh để làm nghiên cứu, là nhà nghiên cứu trời sinh mang theo sự lạnh lùng và khát máu đồng thời cũng bướng bỉnh làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt.
“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Yên cau mày, nhìn ngã tư đường lộn xộn ở phía trước. Cô định cùng với Miêu Trạch đi đến nghiệp đoàn dị năng giả để đăng kí, trở thành một thành viên nghiệp đoàn dị năng giả, nghiệp đoàn dị năng giả ở bốn căn cứ lớn đều có lưu trữ hồ sơ cho nên sau này đến những căn cứ khác thì vẫn có ích như trước, có thể được hưởng rất nhiều đặc quyền.
Miêu Trạch đưa tay giữ chặt mộ người đi đường đang hoảng sợ bên cạnh, hỏi: “Này! Phía trước xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả mọi người đều chạy ra ngoài hết thế?”
Sáng sớm mà đã nổi điển gì vậy? Mỗi ngày căn cứ đều có quân nhân tuần tra để tránh xuất hiện hỗn loạn khiến người có ý định bất chính thừa cơ lẻn vào. Trên thực tế thì phương pháp này rất hữu dụng, ít nhất trước mắt căn cứ cũng không xuất hiện tình trạng hỗn loạn quá lớn.
“Lôi Đông Hổ lại quậy ở ngõ Hộ Bộ!”
Người đi đường kia vừa nói vừa chen chúc để đi ra ngoài, buổi sáng ở ngõ Hộ Bộ có chợ sáng. Sau tận thế thì trật tự bị phá hỏng, căn cứ không cấm giao dịch, rất nhiều nam nữ không sinh tồn năng lực không thể không bán đứng thân thể để đổi lấy một phần đồ ăn rồi dần dần dựa vào nó để sống sót, từ có nảy sinh rất nhiều mối quan hệ phức tạp, những người đàn ông có thực lực ở căn cứ có thể đồng thời hưởng thụ mười mấy người phụ nữ... Loại chuyện này ở căn cứ cũng không tính là hiếm có!
“Lôi Đông Hổ là ai...” Miêu Trạch chưa hỏi xong thì đã bị người bên cạnh đẩy một cái.
“Cậu bạn này đừng hỏi nữa, nhanh dẫn cô gái xinh đẹp bên cạnh chạy đi! Nếu để Lôi Lão Hổ bắt được thì thảm rồi...” Người nói là một phụ nữ khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi bên cạnh, đầu quấn khăn vuông, sắc mặt tái nhợt, có chút suy dinh dưỡng. Trước mặt để một tấm đệm và một cái lều trại có chút cũ kỹ, có lẽ là nhặt được ở đâu đó, định mang đến để đổi lấy một ít đồ ăn.
“Lôi Lão Hổ mà dì nói có phải là Lôi Đông Hổ hay không?” Đường Yên hỏi.
Lôi Đông Hổ dựa vào năm siêu thị cực lớn của nhà họ Lôi ở thành phố Thanh Ninh nên ở căn cứ rất hống hách, hiện giờ gã đang bao nuôi mười mấy người phụ nữ và mấy người đàn ông, quả thật là phá sạch sành sạch của cải nhà họ Lôi ở thành phố Thanh Ninh, có lẽ là ngày hôm qua có người nhìn thấy Lưu Thấm Nhã và Đường Yên ở ngõ Hộ Bộ nên nói cho Lôi Đông Hổ, vì vậy mới sáng sớm Lôi Đông Hổ đã đến ngõ Hộ Bộ, đoán chừng ở muốn ở đây chặn người.
“Lôi Đông Hổ là ai thì tôi không biết, tôi chỉ biết ở căn cứ mọi người gọi gã là Lôi Lão Hổ.” Người phụ nữ lau bùn đất ở trên mặt, sau đó cẩn thận bảo vệ đệm lót và lều trại, bà còn phải dựa vào mấy thứ này để đổi lấy một ít đồ ăn nuôi gia đình, một nhà sáu người mà chỉ dựa vào đứa con lớn nhất thì không có cách nào nuôi sống cả nhà, đệm lót và lều trại đều là những thứ mà con bà nhặt được, hy vọng có thể đổi được đồ ăn cho tuần này.
Thấy người phụ nữ cẩn thận bảo vệ đệm lót và lều trại trước mặt, trong mắt Đường Yên hiện lên không đành lòng, sau khi nói cảm ơn hì xoay người cùng Miêu Trạch đi đến nghiệp đoàn dị năng giả, cô không muốn chen vào chuyện của Lôi Đông Hổ và Lưu Thấm Nhã, cô chỉ cần lấy được nhóm vật tư ở tòa nhà Thuận Phát trước Lưu Thấm Nhã là được, người trong căn cứ được Lôi Đông Hổ để mắt đến cũng không ít, lúc này không cần thiết phải dây vào phiền toái, tránh đánh rắn động cỏ.
Đường Yên vừa mới đi tới cửa nghiệp đoàn dị năng giả thì nhìn thấy Lưu Thấm Nhã mặc một cái váy dài màu lam nhạt, đứng ở trước cửa đối diện với ngõ Hộ Bộ, có lẽ là do mọi người đang trốn tránh Lôi Đông Hổ nên chỉ mới mười phút mà cả chợ sáng rộn ràng, náo nhiệt chỉ còn mười mấy người ở lại. Có vẻ như Lưu Thấm Nhã đang cãi vả gì đó với người ta nên giọng nói hơi lớn.
Mang theo nghi hoặc, Đường Yên đi vào nghiệp đoàn dị năng giả sau đó đi đến vị trí bên cửa sổ để xin bảng thông tin, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm bên ngoài, do thay đổi góc độ quan sát nên Đường Yên thấy rõ người đàn ông trong ngõ hẻm là Giang Ly, tại sao Giang Ly lại cãi nhau với Lưu Thấm Nhã? Lại còn ở trước cửa nghiệp đoàn dị năng giả?
Đường Yên nhanh chóng điền bản thông tin, nghiệp đoàn dị năng giả vừa mới thành lập không lâu nên việc xét duyệt cũng không nghiêm túc. Sau khi Đường Yên điền thì đưa huy hiệu được phát lúc vào căn cứ cho nhân viên đăng ký, khi đăng khi hoàn tất thì nghiệp đoàn dị năng giả bắt đầu tuyên bố thể lệ, phía trên tờ giấy là một mặt trời mọc tỏa ảnh sáng vàng, ý muốn loài người phá đánh vỡ đen tối, nghênh đón ánh bình minh một lần nữa.
Sau khi Đường Yên ra khỏi nghiệp đoàn dị năng giả thì Giang Ly đã đi rồi, chỉ còn lại Lưu Thấm Nhã buồn bã, thất thần đi gõ Hộ Bộ, trong tay Lưu Thấm Nhã còn cầm một cái gì đó.
“Mã Lục, không phải mày nói ngày hôm qua mày gặp được hai người đẹp ở ngõ Hộ Bộ sao? Tại sao tao vòng vòng ở đây từ sáng sớm mà không gặp được.” Lôi Đông Hổ thất vọng nói với người thanh niên đi bên cạnh, trong tay cầm một cây súng lục, họng súng kề sát vào miệng người thanh niên kia. Bộ dạng của Lôi Đông Hổ cũng xem như anh tuấn nhưng lại rượu và sắc đẹp bào mòn nên khuôn mặt trắng bệch, mắt thâm đen xì.
“Đợi chút... anh Lôi, đừng vội.” Vóc dáng Mã Lục thấp bé, lại bị Lôi Đông Hổ chỉa súng vào miệng nên không khỏi gấp gáp, Lôi Đông Hổ ngoại trừ háo sắc thì còn thích SM, nam nữ chết ở trên giường gã cũng không phải là ít. Lôi Đông Hổ mặn nhạt đều không chê, Mã Lục thám tử là đi theo bên cạnh Lôi Đông Hổ, chuyên môn tìm những nam nữ có dáng vẻ hợp với khẩu vị của Lôi Đông Hổ khẩu vị nam nữ, đương nhiên điều kiện tiên quyết là những người đó đều là người bình thường, Lôi Đông Hổ có gan lớn hơn nữa cũng không dám trêu chọc dị năng giả.
Mã Lục không ngừng nịnh hót, đột nhiên hắn nhìn thấy Lưu Thấm Nhã đang đứng ở đối diện nghiệp đoàn dị năng giả xéo nên cực kì kích động: “Đợi chút... Anh Lôi, anh nhìn kìa, mau nhìn kìa... Phía trước, người đẹp ở phía trước...”
“Đâu?” Lôi Đông Hổ đẩy Mã Lục, nhanh nhẹn xoay người nhìn sang chỗ Lưu Thấm Nhã đang đứng, khi nhìn thấy thì lập tức mất hồn, miệng nói thầm: “Đẹp, quá đẹp!”
“Chị Yên, chúng ta không qua đó sao?” Miêu Trạch đưa tay chọc chọc Đường Yên đang trốn ở bên cạnh, hai mắt tỏa ánh sáng, trêu chọc nơi đáy mắt hoàn toàn khác với những gì cậu ta nói ra.
“Đi qua ư, tại sao phải đi qua đó?” Đường Yên nhàn nhạt nói.
Bè cánh của Lôi Đông Hổ ở căn cứ không ít, phía sau lại có nhà họ Lôi ở căn cứ Chu Tước làm hậu thuẫn, chỉ cần những hành động của gã không vượt qua giới hạn của những người ở tầng cao thì bọn họ sẽ không ra tay, thậm chí có khả năng còn vì nhóm vật tư mà nhà họ Lôi để lại chủ động đón ý nói hùa với Lôi Đông Hổ. Ở tận thế, mạng người là thứ không đáng tiền nhất, nhất là người bình thường, sống chết của bọn họ không phải là vấn đề mà kẻ mạnh coi trọng, đây cũng chính là lí do vì sao Lôi Đông Hổ chỉ là người bình thường nhưng lại có thể vẽ đường cho hươu chạy ở căn cứ Thanh Long, tùy ý đùa bỡn tính mạng người khác!
Ở căn cứ không thiếu cơ sở ngầm của Hình Liệt Phong nên nếu Lưu Thấm Nhã gặp chuyện không may thì nhất định Hình Liệt Phong sẽ nhận được tin tức, hơn nữa dựa vào bản lĩnh của Lưu Thấm Nhã bản sự thì cũng không đến mức bị Lôi Đông Hổ chiếm lợi. Cô nghe nói Lưu Thấm Nhã vừa đến căn cứ thì đã bắt đầu làm từ thiện, làm như vậy vưa tiến tới hình mẫu tiêu chuẩn của Hình Liệt Phong vừa tạo cho mình danh tiếng xinh đẹp tốt bụng. Lưu Thấm chữa trị miễn phí cho dị năng giả bị thương và người bình thường trong căn cứ nên chỉ trong ba ngày thì toàn bộ căn cứ đều biết bên cạnh Hình Liệt Phong có một dị năng giả chữa khỏi rất lợi hại, không chỉ có tâm địa tốt mà còn rất xinh đẹp.
Giả nhân giả nghĩa, đây luôn là cách làm của Lưu Thấm Nhã. Chuyện cô ta làm rất thành công, trong căn cứ có rất nhiều dị năng giả hành động một mình, không gia nhập vào thế lực nào nhưng ở dưới chiêu trò đó của Lưu Thấm Nhã, vì muốn có bảo đảm nên đã gia nhập vào thế lực của Hình Liệt Phong, cứ như vậy chiêu trò đó của Lưu Thấm Nhã không ngoài mục đích tạo dựng uy danh và gây dựng thế lực cho Hình Liệt Phong ở trong căn cứ.
Dù sao thì ở tận thế, dị năng giả chữa khỏi rất hiếm có. Nếu bên cạnh có một dị năng giả chữa khỏi thì không thể nghi ngờ là có nhiều hơn một tính mạng.
Đồng thời Lưu Thấm Nhã cũng muốn mượn chuyện này để làm tăng sức nặng của cô ta trong mắt Hình Liệt Phong, cô ta cho rằng ân cứu mạng vẫn chưa đủ lấy làm cho Hình Liệt Phong đặt cô ta ở vị trí quan trọng nhất. Tận thế, thực lực là trên hết, giống như đánh cuộc vậy, người với người, người với tự nhiên, người với tang thi... Đây là một ván cược khổng lồ, chỉ có người thắng lợi mới có cơ hội sống sót, vì thế tất cả mọi người đều liều lĩnh tham dự vào ván cược trước nay chưa từng có, bác không chỉ là nhân tính dục vọng mà còn là quyền sinh tồn!
Giống như một trận chiến lớn, không biết ai sẽ là Tướng quân, ai sẽ phải mất đi tính mạng.
Lưu Thấm Nhã cam nguyện sa vào ván cược bùn lầy này chẳng qua là muốn dành được tiên cơ, trong trận này ai dành được tiên cơ thì người đó sẽ thắng. Vì vậy Lưu Thấm Nhã mới không tiếc bất cứ thứ gì để tiếp cận Hình Liệt Phong, cô ta theo ngửi được hương vị thắng lợi trên người Hình Liệt Phong nhưng đồng thời cũng bất đắc dĩ vì lợi thế trong tay quá ít nên cô ta chỉ có thể lựa chọn lộ ra con át chủ bài của mình. Trong tiểu thuyết có nói sau chuyến đi tới Thanh Hải thì Lưu Thấm Nhã mới để lộ ra dị năng chữa khỏi, khi đó cũng là lúc cô ta ra tay với Hạ Dĩnh, vì mục đích gì thì có thể đoán được...
“Chúng ta thật sự không cần làm gì sao?” Miêu Trạch dùng tay phải vẽ vòng tròn giữa không trung, chỉ chỉ Lôi Đông Hổ đang nhào vào Lưu Thấm Nhã con vẻ mặt của Lưu Thấm Nhã thì rất lạnh nhạt, quay đầu lại đánh giá Lôi Đông Hổ, có vẻ như cũng không lo lắng sẽ bị Lôi Đông Hổ quấy rối.
Lôi Đông Hổ là người thừa kế nhà họ Lôi hơn nữa gã còn sở hữu Thuận Phát, chỉ dựa vào điểm này thì không chỉ có căn cứ để mắt gã mà ngay cả các thế lực khác cũng sẽ không bỏ qua cho Lôi Đông Hổ, ai bảo tận thế vật tư thiếu hụt mà trong tay Lôi Đông Hổ lại nắm giữ thiếu hụt của mọi người?
“Em xem kìa... Có người đến!” Đường Yên bĩu môi chỉ về phía trước, Hình Liệt Phong đang dẫn theo đám người Đỗ Dương đi vào ngõ Hộ Bộ sau đó đi về phía Lưu Thấm Nhã và Lôi Đông Hổ, gặp nhiều người đi vào ngõ Hộ Bộ như vậy thì cũng bắt đầu có những người gan lớn đi vào theo, tránh ở góc rẽ, ló đầu nhìn vào trong.
“Đi thôi, vở kịch náo nhiệt này sẽ chấm dứt rất nhanh, bây giờ đi trung tâm nghiên cứu sinh hóa bảo Mạnh Lộ chuẩn bị, ba ngày sau xuất phát đi Thanh Hải.” Thuận đường nói Bác Dương cho bọn họ một ít trang bị hữu dụng và vũ khí, chuyến đi đến Thanh Hải không giống với Miêu Trại, so với nhiệm vụ ở Thanh Hải thì nhiệm vụ ở thành phố Thanh Ninh cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi, Thành phố Thanh Hải tiếp giáp biển lớn, từ căn cứ Thanh Long muốn đến thành phố Thanh Hải thì phải đi qua mấy con sông, lúc trước vì muốn chặn đường tang thi nên có mấy cây cầu đã bị cho nổ. Điều này cũng có nghĩa là nếu muốn tiến vào thành phố Thanh Hải thì phải suy xét đến cá biến dị!
Đại đa loại thú số có vú đã bắt đầu biến dị, tiếp đó sẽ tiến hóa trở thành thú biến dị. Trong thiên nhiên, một khi hệ sinh thái xuất hiện khác biệt, cho dù là khác biệt nhỏ nhất thì cũng sẽ làm cho toàn bộ sinh thái thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trong tiểu thuyết có nhắc tới loài chim và lòai cá ở tháng chín mới bắt đầu biến dị, cũng là sau khi Ba Hành Giả tập kích căn cứ, lúc đó căn cứ rối thành một nùi nên Lưu Thấm Nhã mới đề nghị phái người tiến đến thành phố Thanh Hải để mang nhóm vật tư mà nhà họ Lôi giấu kín ở tòa nhà Thuận Phát về căn cứ, cũng chính là nhiệm vụ lần này, khi đó mọi người mới phát hiện hóa ra cá trong sông và chim bay trên bầu trời đều đã biến dị.
Hai đường thẳng song song hay là cắt nhau sẽ dẫn đến nhưng phương hướng hoàn toàn khác nhau, từ đó tương lai cũng sẽ khác nhau!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
101 chương
82 chương
10 chương
65 chương
99 chương
78 chương