"Hừ! Lại thêm hai đứa ăn không ngồi rồi!" Một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ăn mặc hở hang lớn lối châm biếm. "Cô câm miệng đi, Vương Anh!" Chu Kiên Thần tức giận nói. "Sao? Tôi nói không đúng à?" Người đàn bà tên Vương Anh đứng lên, chỉ thẳng mặt Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình nói: "Đây không phải hai đứa ăn không ngồi rồi thì là cái gì?" "Hai em ấy là người! Là đồng bào của chúng ta! Chẳng lẽ thấy mạng người còn có thể không cứu, bỏ mặc các em ấy cho xác sống ăn à?" "Muốn cứu người, được thôi! Nhưng anh cũng đừng có quên chúng ta đang ở trong tình trạng thế nào! Tự nhìn đi!" Cô ta chỉ vào những giá hàng trống rỗng xung quanh: "Thức ăn ở đâu? Mặt hàng trong siêu thị đã hết, anh còn dám mang người vào! Giỏi thì bảo chúng nó chia đồ ăn cho chúng ta đi..." Những người nằm hoặc ngồi quanh đó cũng không làm ồn ào như Vương Anh, nhưng Tô Tiểu Tiểu để ý thấy ánh mắt họ nhìn các cô cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Cũng đúng, tự nhiên lại thêm hai cái miệng, suất ăn của mình lại phải ít đi! "Sao cô..." Chu Kiên Thần đỏ mặt tía tai đang định tranh cãi tiếp thì có tiếng động vang lên trong đường ống thông gió bọn họ vừa vào. Tô Tiểu Tiểu nghĩ rằng đó là một xác sống đã biến dị, âm thầm cảnh giác, không ngờ người xung quanh cũng đứng dậy nhìn chằm chằm miệng ống thông gió, nhưng thoạt nhìn cũng không quá khẩn trương. "Sao vậy, chưa vào đã nghe thấy tiếng cãi nhau của mọi người rồi, không sợ dẫn xác sống đến à?" Một người đàn ông trung niên trong độ tuổi bốn mươi chui xuống từ miệng ông thông gió, thoạt nhìn giống như cướp giật ngoài đường, sau đó là ba, bốn cái ba lô liên tiếp rơi xuống. Người đàn ông đó cũng không hỏi thêm nữa, cẩn thận nhận ba lô đưa cho người tiến lên giúp đỡ, sau đó đưa tay đỡ năm, sáu người nhảy xuống từ trên ống. "Anh Bưu, anh về rồi đấy à?" Vương Anh lắc mông đi tới, khoác vào tay "anh Bưu", lấy cặp "sóng cả" hùng vĩ cọ xát cánh tay anh Bưu, ngấm ngầm khiêu khích. "Chỗ chúng ta vừa có thêm hai em gái ~" Giọng nói đặc biệt ỏn ẻn. Anh Bưu kia nghe thấy có thêm hai người rảnh rang, không khỏi nhăn cả mày, lập tức đảo mắt nhìn vào trong đám người. Vừa thấy hai em gái nõn nà tươi trẻ xa lạ, cặp mày đang nhíu lại dãn ra ngay, mê đắm đánh gia một lượt, sau đó mở miệng. "Ô, hai cô em xinh đẹp đừng sợ, yên tâm đi nhé, anh tên là Triệu Bưu, hai em có thể gọi anh là anh Bưu, sau này... có gì khó khăn cứ tìm anh, đi theo anh Bưu, có thịt ăn!" Triệu Bưu cười bỉ ổi. Vương Anh nhìn hai kẻ rảnh rang mới tới chưa chi đã hấp dẫn tầm mắt của anh Bưu, bất mãn hừ một tiếng, vặn eo, đi đến một bên mở ba lô trực tiếp mang bánh mì trong đó ra một bên ăn. Tô Tiểu Tiểu để ý chỉ có mỗi Vương Anh dám tùy ý ăn như thế, những người khác tuy nhìn thức ăn với ánh mắt thèm muốn nhưng cũng không dám làm càn, chỉ có thể nuốt lửa giận xuống bụng trước hành vi của Vương Anh. Mà nhóm người cùng đi thu thập vật phẩm cũng châm chước cho qua Vương Anh. Chứng kiến tất cả, Tô Tiểu Tiểu cũng sáng tỏ, chắc hẳn Vương Anh này là đàn bà của Triệu Bưu. Còn Triệu Bưu, có lẽ là thủ lĩnh ở đây?! Mắt thấy Triệu BưuTrieeuveef phía Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình, dường như sắp lôi kéo làm quen. Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình lùi từng bước nhỏ về sau, tránh bị anh Bưu kia tiếp xúc quá gần gũi. Chu Kiên Thần thấy thế, đúng lúc ngăn cản anh Bưu, gọi gã sang bên cạnh, bàn về việc kiểm kê thu hoạch ngày hôm nay. Thấy Chu Kiên Thần cố ý cản trở, lại thêm vài phần kiêng dè Chu Kiên Thần, anh Bưu cũng không tiếp tục tới gần. Lập tức kiểm kê vật phẩm theo ý của anh ta, dù có thế nào, vật phẩm vẫn là thứ quan trọng nhất. Tô Tiểu Tiểu không khỏi tò mò, rốt cuộc, ai mới là chủ nhân thật sự ở đây? **************** "Sau này các em có gặp Triệu Bưu thì tránh xa ra nhé. Trước kia anh ta là xã hội đen, rất mê gái. Sau tận thế, lần đầu tiên bọn anh ra ngoài tìm vật phẩm, bởi vì chưa có kinh nghiệm chiến đấu với xác sống, nên kế hoạch vẫn chưa đầy đủ, lần hành động ấy mất rất nhiều anh em. Triệu Bưu cũng bị thương vào lần hành động ấy, nhưng anh ta sống lại một cách thần kì, sau khi tỉnh lại, còn phát hiện có siêu năng lực, sức mạnh cơ thể tăng vọt, có thể bẻ gẫy một cây gậy sắt dài bằng tay không, hơn nữa, khi chiến đấu với xác sống, thậm chí còn có thể dùng siêu năng lực không bị xác sống tổn thương trong một thời gian nhất định...." "Vương Anh kia, cũng đừng chọc đến cô ta nhé. Ban đầu cô ta cũng là người sống sót chạy đến siêu thị, thấy Triệu Bưu có siêu năng lực thì lập mọi kế sách dụ dỗ Triệu Bưu, trở thành đàn bà của anh ta, giọng điệu nói chuyện rất khó chịu..." Sau khi kiểm kê vật phẩm xong, Chu Kiên Thần cố ý gọi Tô Tiểu Tiểu và Chung Bình ra riêng, kể những chuyện cần lưu ý ở đây. Tô Tiểu Tiểu cũng hiểu được đại khái, người trong này chia thành hai phe, một phe lấy Triệu Bưu cầm đầu, phe kia đi theo Chu Kiên Thần. Bởi vì Triệu Bưu có siêu năng lực, cho nên có rất nhiều người coi trọng, nhưng gã vừa mê gái vừa bảo thủ, sau khi có siêu năng lực lại càng khinh người khác, cho rằng ai không có siêu năng lực thì là phế vật, đáng chết. Cho nên mới hình thành một nhóm người chất phác, trọng nghĩa đi theo Chu Kiên Thần. Tóm lại, siêu thị là nơi để hai nhóm nhỏ đấu tranh trong tận thế. Bởi vì có xác sống - kẻ địch chung của loài người tồn tại, hơn nữa loài người có quá ít, chỉ có thể đoàn kết với nhau, con người mới có hi vọng sống sót. Vậy nên cho dù hai phe có khoảng cách, song vẫn nhường nhịn lẫn nhau, không kiếm cớ sinh sự. "Ơ, ở đây lấy đâu ra chó thế này!" Vương Đại Nghĩa đi theo Triệu Bưu về, vì trước đó chưa từng thấy Lộ Lộ, tưởng nó là thú biến dị lẩn vào đây, hơn nữa trong miệng Lộ Lộ có ngậm thứ gì đó, mơ hồ có vết máu đen. Vương Đại Nghĩa liền giơ súng ngắm bắn! "Đừng!" Thấy cún cưng gặp nguy hiểm, Tô Tiểu Tiểu lập tức vọt tới, hất tay Vương Đại Nghĩa. "Đoàng!"  Có lẽ vì kịp lúc, hoặc có thể vì Vương Đại Nghĩa chưa xác định được vị trí mục tiêu, viên đạn không bắn trúng Lộ Lộ mà bắn lên trần nhà. "Mày làm gì thế?" Vương Đại Nghĩa gầm lên với Tô Tiểu Tiểu. Lại giơ súng định bắn tiếp. "Dừng tay! Đây là thú cưng của tôi!"  Khi hai người còn đang tranh chấp, Lộ Lộ đã đến bên người Tô Tiểu Tiểu, Vương Đại Nghĩa thấy nó không có ý tấn công con người, mới thả lỏng. "Grừ...." Lộ Lộ bỏ thứ luôn ngậm trong miệng xuống bên chân Tô Tiểu Tiểu, nhe răng trợn mắt uy hiếp Vương Đại Nghĩa vừa rồi muốn bắn nó. "Lộ Lộ!" Thấy chủ nhân quát, Lộ Lộ mới khinh thường trừng Vương Đại Nghĩa một cái, rồi lấy móng dí vào thứ dưới chân Tô Tiểu Tiểu, vẫy đuôi, đắc ý chờ chủ nhân khen ngợi. Tô Tiểu Tiểu thấy chiến lợi phẩm ở dưới chân, lập tức khen ngợi xoa đầu Lộ Lộ. "Đây là... xác sống chuột!" Vương Đại Nghĩa nhận ra cái xác dưới chân Tô Tiểu Tiểu là gì, mặt trắng nhợt, kêu lên thất thanh. Đợi đến khi Chu Kiên Thần, Triệu Bưu nghe thấy lời của Vương Đại Nghĩa, vẻ mặt trở nên trầm trọng, vội đến kiểm tra. Lộ Lộ đang ngoan ngoãn ngồi bên chân Tô Tiểu Tiểu, tròn mắt nhìn đám người chuyện bé xé ra to, không hiểu họ kích động vì cái gì. Chu Kiên Thần và Triệu Bưu xác nhận cái xác nát bươm trên đất là xác sống chuột xong, cẩn thận nhìn Lộ Lộ, vừa thấy vết máu đen, sắc mặt hộ trắng bợt. Lần này, Chu Kiên Thần giơ súng lên, ngắm bắn Lộ Lộ. "Khoan đã! Anh muốn làm gì?" Tô Tiểu Tiểu thấy tình huống ngày càng đi xa, không chút do dự đứng chắn trước Lộ Lộ, chặn họng súng của Chu Kiên Thần. "Em mau tránh ra! Nó bị lây virus rồi!" Chu Kiên Thần cương quyết. "Mắt anh lé à mà thấy Lộ Lộ nhà tôi lây virus, nó vẫn khỏe như vâm nhé! Bỏ súng xuống." Tô Tiểu Tiểu cũng kiên định chắn cho Lộ Lộ. "Em nhìn miệng nó đi, có máu xác sống chuột, mấy giờ nữa thôi, nó cũng sẽ biến thành con quái vật như con chuột kia thôi, nên... Em tránh ra đi!" "Ồ, ra anh lo lắng điều này, yên tâm đi, đây không phải lần đầu tiên Lộ Lộ nhà tôi bắt được xác sống chuột rồi, suốt dọc đường, chúng tôi nhờ nó mới an toàn đấy, nếu lây virus đã lây từ lâu rồi!" Tô Tiểu Tiểu vẫn không lui ra sau, vừa giải thích vừa che chở cho Lộ Lộ. "Tôi cũng có thể chứng minh Lộ Lộ không bị lây virus!" Lúc này, Chung Bình cũng đứng dậy nói: "Trước đây tôi ở chung với Tiểu Tiểu và Lộ Lộ, tận mắt chứng kiến nó săn giết xác sống chuột và các xác sống khác, vũ khí của nó chỉ là răng nanh và vuốt nhọn, đôi khi không tránh khỏi bị dính máu lên miệng, nhưng nó thật sự không bị lây virus, sống khỏe từ trước đến giờ! Những điều đó đã quá đủ để chứng minh Lộ Lộ không bị nhiễm virus!" "Vậy..." Chu Kiên Thần có chút do dự, dần buông súng xuống. "Cô nói không lây thì không lây chắc? Con chó này là của cô, dĩ nhiên cô sẽ không nói nó bị lây! Vì an toàn của chúng ta, tốt nhất cứ giết đi, cũng chỉ là một thứ súc sinh..." Giọng nữ gai góc khắc nghiệt vang lên, Tô Tiểu Tiểu xoay đầu nhìn, lại là cái cô Vương Anh kia. "Chị im đi, chị cứ thử nói tiếp xem tôi có xé rách miệng chj không!" Vương Anh thấy Tô Tiểu Tiểu nhìn mình như người chết, sợ đến nỗi rùng mình một cái, xấu hổ không nói thêm câu nào, song vẫn không phục lườm Tô Tiểu Tiểu. "Nếu các anh vẫn khăng khăng bắn Lộ Lộ, tôi đồng ý rời đi với nó!" Tô Tiểu Tiểu kiên định nhìn Chu Kiên Thần, nói. "Vậy..." Triệu Bưu ở cạnh ra điều suy nghĩ, thế cũng tốt nhỉ. "Tiểu Tiểu, không thì thế này nhé! Vì an toàn của tất cả mọi người, chúng ta sẽ trói Lộ Lộ rồi cách ly nó để quan sát, nếu sau bốn giờ nó vẫn ở trạng thái bình thường, thì chứng minh được nó không bị lây, chúng ta sẽ thả nó ra!" Chu Kiên Thần quyết định thực hiện một phương pháp hai bên đều có thể chấp nhận được. "Được thôi!" Tô Tiểu Tiểu tán thành một cách thoải mái. Sau đó còn nói thêm: "Tôi muốn ở cùng Lộ Lộ." "Ừm...." Chu Kiên Thần dường như vẫn hơi do dự. "Còn do dự gì chứ, đồng ý đi, tốt nhất là mang cô ta đến kho hàng các anh quản lí ấy. Cô ta muốn tìm chết, anh còn muốn ngăn gì chứ, xí." Vương Anh xen vào. Cứ thế, Tô Tiểu Tiểu đi theo Chu Kiên Thần tới một căn phòng khác trong siêu thị, rồi anh ta trói Lộ Lộ bằng một dây xích sắt to. "Không thì, em đứng chờ nó ở ngoài cũng được." Chu Kiên Thần vẫn lo lắng, ra sức khuyên nhủ. "Tôi muốn vào đó!" "Thôi được rồi, anh với chú Long bảo vệ ở ngoài cửa, nếu có chuyện gì xảy ra, em kêu cứu ngay nhé!" Tô Tiểu Tiểu cười cảm ơn Chu Kiên Thần và chú Long, sau đó xoay người bước vào phòng. Chu Kiên Thần và chú Long nhìn nhau rồi khóa cửa lại.