Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 45 : Nhật ký si hán của thiếu gia

Vừa hôn xong, Lâm Chiêu hô hấp dồn dập, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, mới vừa dịu lại một chút, còn chưa kịp nói chuyện, cả người đã bị một lực mạnh mẽ kéo đi.   "Từ từ, anh muốn kéo em đi đâu?"   Bước chân của Mạc Kỳ vừa gấp vừa dài, vẻ mặt âm trầm, bướng bỉnh mà kéo cô đi, không nói một lời. Bước chân Lâm Chiêu ngắn, tay lại không tránh được, chỉ có thể miễn cưỡng chạy chậm đuổi theo tốc độ của cậu, chỉ là cứ bị kéo đi như vậy thật sự không dễ chịu.   Mắt thấy cách cửa càng gần, khí thế trên người Mạc Kỳ vẫn không hề giảm đi, cho dù Lâm Chiêu kêu to thế nào cũng không ngừng lại.   Lâm Chiêu nhớ đến giáo viên trong phòng bao, ngay lập tức, dưới tình thế cấp bách hét lên: "Mạc Kỳ, anh không buông tay em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!"   Chợt nghe, lời này còn rất ấu trĩ, Lâm Chiêu có chút ngượng ngùng.   Nhưng mà hình như có tác dụng, ánh mắt Lâm Chiêu lóe lên.   Mạc Kỳ quả nhiên hơi dừng lại một chút, giống như có gì đó do dự, nhưng còn chưa đợi Lâm Chiêu bình ổn nhịp tim, cậu lại bước đi.   "Này!"   Lâm Chiêu bất ngờ hô lên một tiếng, cả người bị kéo ra ngoài, lảo đảo miễn cưỡng ổn định bước chân.   Cô thật sự tức giận: "Mạc Kỳ! Anh giận dỗi cái gì chứ, anh buông tay trước đi, em nói với giáo viên một tiếng, trở về sẽ tính sổ với anh!"   Giận dỗi? Tính sổ? Ai tính sổ với ai chứ?   Mạc Kỳ dừng lại, Lâm Chiêu vì quán tính đâm vào người cậu, vừa hay Mạc Kỳ xoay người, cô lập tức đụng phải ngực cậu.   "Ai tính sổ với ai? Em muốn đi đâu? Em còn muốn quay lại? Trở về với tên họ Dương kia? Em không muốn đi cùng anh? Có phải từ trước đến nay em đều không để ý đến anh không?"   Câu hỏi liên tiếp ập đến, Lâm Chiêu thấy đôi mắt màu đỏ tươi của cậu, ngạc nhiên, nhưng cũng không làm ra phản ứng gì.   Mạc Kỳ cảm thấy trái tim mình đau đớn, mấy ngày nay các loại nghi ngờ lo âu luôn vây quanh cậu, tra tấn cậu, hỗn loạn một mảnh, lại không tìm thấy cửa ra, rất rất rất khó chịu, khó chịu đến sắp điên mất rồi.   "Mạc...."   Trong mắt Mạc Kỳ là phẫn nộ, quật cường và bi thương, nhìn chằm chằm vào Lâm Chiêu, như có lên án và tủi thân bất tận.   "Trước đến giờ em đều không thích anh, em và những người đó giống nhau, em ghét anh! Cười nhạo anh! Khinh thường anh! Em vẫn luôn trêu đùa anh đúng không? Em vốn dĩ không thích anh, vẫn luôn trêu anh... Trước kia như vậy, bây giờ cũng vậy."   Trái tim Lâm Chiêu đập nhanh, nhưng là muốn xông ra khỏi lồng ngực, Mạc Kỳ trước mắt làm cô cảm thấy xa lạ, cũng làm cô cảm thấy đau lòng. Vì sao lại nghĩ như vậy chứ?   "Không phải..."   Lâm Chiêu muốn phản bác, âm thanh lại biến mất bên bờ môi. Mạc Kỳ lại hôn cô. Nhưng điều không giống là, lần này hôn không hề dịu dàng mà bá đạo, mạnh mẽ, khí thế hung ác, như là phát tiết.   Không màng tình huống, không quan tâm địa điểm, Mạc Kỳ đứng ở cửa lớn, cứ như vậy mà hôn cô.   Thật sự là cửa lớn! Tên này thật sự đã điên rồi!   Nhận thấy đôi tay không an phận trên eo kia, Lâm Chiêu bỗng nhiên trợn to mắt, đẩy mạnh Mạc Kỳ ra: "Anh làm gì vậy!"   Mạc Kỳ mím môi, rũ mi, không nói lời nào, vươn tay muốn kéo cô qua, lại bị Lâm Chiêu nghiêng người tránh đi. Cậu nắm trượt một lần cũng không từ bỏ, thay đổi phương hướng tiếp tục đến gần cô.   Lâm Chiêu dứt khoát nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Em nói với giáo viên một tiếng, sau đó đi theo anh. Được không?"   Mạc Kỳ cúi đầu, không nói một lời. Đột nhiên thu lại tất cả gai nhọn trên người, Mạc Kỳ lại biến thành Mạc Kỳ yên tĩnh mềm mại, vẫn luôn cúi đầu, không khí căng thẳng xung quanh dần dần biến mất.   Tên này hết giận rồi sao?   Lâm Chiêu quay đầu đi về, đột nhiên tay lại bị kéo lại. Lúc này là nhẹ nhàng móc lấy, không có bất kỳ lực đạo nào quá mức.   "Anh cũng đi." Âm thanh của Mạc Kỳ rất nhỏ.   Lâm Chiêu nắm lấy tay cậu, cảm giác nhiệt độ trên tay cậu có chút lạnh lẽo. Cô quay đầu lại nói: "Được thôi." Lúc này thấy Mạc Kỳ ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt cậu, biểu tình trên mặt lập tức cứng đờ, nội tâm như bị hàng vạn mũi tên xuyên qua, đau đớn vô cùng.   Một chàng trai, lôi kéo tay cô, hốc mắt đỏ lên, cũng không biết từ lúc nào, nước mắt mông lung.   Lâm Chiêu không kìm được mà nâng tay đặt lên mặt cậu, thở dài: "Khóc cái gì chứ." Người nên khóc là cô mới đúng, đột nhiên biến mất ba ngày, không nói một tiếng, bặt vô âm tín, cô cũng thật sự... Sợ hãi đó.   Trước kia nghĩ đến tức giận, nhưng nhìn cậu như vậy, một chút tức giận kia của cô hoàn toàn không còn nữa.   "Đừng, rời khỏi anh."   Mạc Kỳ trở thay nắm lấy tay cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.   Lâm Chiêu rút tay về, nhón chân, ngón trỏ chọc chọc vào giữa mày của cậu: "Lần này là ai rời đi, đồ ngốc."