Nhật ký si hán của thiếu gia
Chương 3 : Nhật ký si hán của thiếu gia
Đã có lần thứ nhất, chuyện về sau liền xảy ra một cách tự nhiên. Mạc Kỳ đã khởi phát một sở thích mới.
Lâm Chiêu đang chăm chú nghe giảng bài, lưng thẳng tắp. Mạc Kỳ liền âm thầm lặng lẽ quan sát độ cong phần lưng của cô, ánh mắt tập trung ở điểm giữa ngực kia, ánh mắt giống như có thể xuyên thấu qua chiếc áo tay ngắn bên ngoài mà rình mò được nội dung bên trong.
A, hôm nay là màu tím. Màu tím đậm.
Màu sắc vô cùng mê hoặc, vô cùng cợt nhả.
Cậu cũng rất thích màu tím đậm đó. Nếu như cô có thể cởi sạch để cậu nhìn....
Mạc Kỳ chẹp miệng, hơi cong lưng, tay phải chống cằm, càng thuận tiện cho mình quan sát.
Dưới cổ là xương quai xanh. Xương quai xanh của cô cũng vô cùng xinh đẹp, nhỏ bé yếu ớt sạch sẽ, liếm một cái cắn một cái, đoán chừng sẽ vô cùng thơm ngon. Xương quai xanh đi xuống là độ cong dần dần nhô lên, sau khi đến đỉnh thì thu lại, vẽ ra một hình dáng rất ngạo nghễ ưỡn lên.
Cậu biết nơi đó, một khối to to mềm mềm, dán vào người vô cùng thoải mái.
Xuống chút nữa chính là bụng dưới bằng phẳng.
Eo của cô rất mảnh, hai cánh tay của cậu đã có thể ôm hết. Ngực lớn như vậy, eo còn mảnh như thế, làm sao dưỡng được cậy.
Bàn tay của cậu không tính là nhỏ, bàn tay thiếu niên bình thường dày rộng, phù hợp với chiều cao 1m84 của cậu.
Cậu vụng trộm so sánh, hình dáng trước ngực cô, một tay cậu vừa khéo có thể nắm hết.
Không biết sờ vào sẽ là cảm giác gì.
Mạc Kỳ không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, đầu óc bắt đầu phác họa ra một hình ảnh ngượng ngùng. Chỉ thiếu một chút, thiếu một chút là sờ lên rồi.
Thiếu một chút là sờ lên toàn bộ bầu sữa rồi.
“Mạc Kỳ, em trả lời vấn đề này một chút.”
Mộng đẹp đột nhiên vỡ tan, thiếu niên trong nháy mắt hoàn hồn. Thầy giáo gọi cậu, ánh mắt của bạn học cả lớp đều tập trung tới, Mạc Kỳ không khỏi có chút hồi hộp, cúi đầu xuống đi lên, vẻ mặt thấp thỏm.
Là một đề vật lý.
Mạc Kỳ tuyệt nhiên không nghe giảng bài, hơn nữa đề này thật sự rất khó, cậu ở phía trên đó lề mà lề mề rất lâu, cuối cùng chán nản ủ rũ cúi đầu nói với thầy giáo: “Em không biết.”
Thầy giáo lúc đầu rất giận, ông đã sớm chú ý đến người này mất hồn hơn nửa ngày rồi, vốn là muốn dạy dỗ cậu một chút, nhưng nhìn dáng vẻ đó của cậu, trông vẻ đáng thương lại khiến cho người ta có chút không đành lòng, thế là chỉ trừng mắt nhìn, hy vọng cậu có thể hiểu được mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không nói quá nặng lời, cuối cùng ông để Mạc Kỳ trở về chỗ ngồi, sau đó gọi Lâm Chiêu lên giải.
Lâm Chiêu rất nhanh đã giải ra.
Thầy giáo vật lý tỏ ý khen ngợi gật gật đầu, tiện thể khen cô để dạy dỗ ai đó: “Người ta có thể thi được hạng nhất cũng vẫn chăm chú nghe giảng, các trò có lý do gì mà không tập trung?”
Nói xong ánh mắt như có như không mà lướt qua Mạc Kỳ. Mạc Kỳ cúi đầu xuống.
Lâm Chiêu nhìn thấy, nhún nhún vai, cảm thấy bạn cùng bàn của mình thật đúng là ngoan ngoãn đến đáng yêu, dáng vẻ uất ức tủi thân, có chút áy náy, cực kỳ đáng thương, khiến cho người ta nhìn mà cũng mềm lòng.
Mạc Kỳ nghĩ thầm, sao cô lại lợi hại như vậy chứ, khi còn bé là như vậy, sau khi lớn lên cũng như vậy. Giống như cậu có đuổi theo như thế nào thì vĩnh viễn đều có khoảng cách nhất định với cô.
Làm sao bây giờ, rất muốn nhanh chóng bắt kịp cô.
Sau khi tan lớp Lâm Chiêu lật sổ ghi chép đặt lên trên bàn Mạc Kỳ. Mạc Kỳ sững sờ, ngẩng đầu khó hiểu mà nhìn cô.
Sau đó liền nhìn thấy cô đến gần bên cạnh mình.
Mạc Kỳ lập tức căng cứng cơ thể, hô hấp có chút tăng nhanh, da thịt kích thích một cái là sẽ sinh ra dòng điện.
Lâm Chiêu không chú ý tới sự khác thường của cậu, nói ra: “Đề này cậu nghe hiểu chưa?”
Giác quan của Mạc Kỳ bị phóng đại lên vô số lần, điên cuồng cảm nhận được hơi thở gần trong gang tấc của cô, đầu óc không quá tỉnh táo mà gật gật đầu.
“Hiểu rồi? Vậy cậu giải một lần đi.” Lâm Chiêu nói.
Lúc này đầu óc Mạc Kỳ tỉnh táo lại, vẻ mặt khổ sở ngẩng đầu: “Hả?”
Lâm Chiêu lườm cậu một cái: “Không phải nói nghe hiểu rồi sao?”
Mạc Kỳ tủi thân cúi đầu.
Lâm Chiêu bất đắc dĩ thở dài: “Cậu lên lớp làm cái gì vậy, lúc nào cũng mất hồn.”
Mạc Kỳ nghe thấy câu này thì có chút chột dạ, tâm tình bám chặt lại với nhau, có chút căng thẳng.
Thiếu nữ đứng bên cạnh cậu, đã bắt đầu giảng đề.
Đầu Mạc Kỳ vừa ngẩng lên, giống như đụng phải thứ gì đó, vừa quay đầu liền nhìn thấy ngực của cô.
Cậu đỏ mặt, hoang mang hoảng loạn cúi đầu.
Lâm Chiêu nhìn thấy, sự khó chịu vừa rồi bị đụng vào cũng đã biến mất, tiếp tục giảng đề, chỉ là cơ thể thoáng tách ra một chút. Cô cảm thấy, vừa rồi cậu cũng không phải cố ý, trách cô đứng quá gần thôi. Có điều phản ứng của cậu thật là đáng yêu, đỏ mặt cuống quýt né tránh, thật sự là một cậu bé dễ thẹn thùng.
Truyện khác cùng thể loại
404 chương
501 chương
55 chương
21 chương