Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 29 : Nhật ký si hán của thiếu gia

“Tớ thích cậu.” Cậu nói.   Vẻ mặt của Mạc Kỳ đột nhiên chăm chú, cả khuôn mặt nghiêm túc, giọng nói của cậu nhảy vào tai cô. Lâm Chiêu hoài nghi có phải là mình nghe nhầm hay không. Cô thất thần: “Cậu nói cái gì?”   “Tớ tớ tớ tớ... tớ thích cậu.”   Thiếu niên khó xử lại tự ti cúi đầu, dáng vẻ lại bắt đầu bất an, giọng nói cũng trở nên không có sức lực, chậm rãi nhỏ dần. Lúc này Lâm Chiêu tin chưc, câu nói kia đúng là do Mạc Kỳ nói.   “Cậu nói lại lần nữa xem?” Không biết vì sao, Lâm Chiêu trông thấy dáng vẻ căng thẳng bất an này của cậu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, cô rất thích dáng vẻ bứt rứt bấn an cẩn thận từng li từng tí của cậu trước mặt cô.   Khiến cho người ta không nhịn được mà muốn trêu chọc.   Đầu của Mạc Kỳ cúi càng thấp hơn, mái tóc mềm mại rủ xuống, che khuất vẻ mặt. Nhưng Lâm Chiêu nghĩ, vẻ mặt dưới mái tóc đó nhất định là rất xoắn xuýt nhỉ.   “Tớ...”   “Hửm?”   “Tớ...”   “Hửm?”   “Không có gì.”   Lâm Chiêu không nghĩ tới, cuối cùng lại nghe được đáp án này, người này không có lòng tin với bản thân cỡ nào, ngay cả thổ lộ cũng không dám lớn tiếng nói ra sao?   “Không có gì?” Cô nói: “Cậu chắc chắn chứ? Nếu như cậu không nói, vậy thì quên đi. Chúng ta đi nhanh lên.”   Mạc Kỳ giữ chặt tay của cô, cơ thể vừa mới xoay đi của cô chợt xoay lại, trong lúc đột nhiên không kịp chuẩn bị, miệng của cô bị chặn lại.   Tay của Mạc Kỳ che trên mắt của cô, bản thân mình thì mở ra mắt, cũng không che giấu cảm xúc cuồn cuộn trào ra được nữa. Cậu ôm chặt Lâm Chiêu, thêm môt bước làm sâu thêm nụ hôn này.   Chân thực, tỉnh táo, quang minh chính đại.   Bọn họ hôn môi rồi.   Lâm Chiêu giống như còn đang ở trong kinh ngạc, nhưng chung quy cũng không phản kháng. Mạc Kỳ thừa thế xông lên duỗi đầu lưỡi ra, cạy mở hàm răng, làm chuyện mà cậu đã nghĩ đến rất lâu.   Trên đường có người đến người đi, cậu che kín mắt của cô, hưởng thụ khoái cảm xâm nhập vào trong miệng cô, chân thực đến mức làm cho người ta muốn sa vào.   Cậu không dám làm càn quá lâu, cho dù vô cùng không muốn, cậu vẫn chủ động buông miệng cô ra. Đôi mắt khép lại mở ra, thu lại sự thâm trầm trong đó, giữ lại sự tỉnh táo mong ngóng, thỏa mãn lại sợ hãi mà nhìn Lâm Chiêu, giống như đứa trẻ phạm lỗi đang chờ bị mắng, đứng thẳng bả vai.   “Tớ thích cậu.” Cậu nói. Lần này giọng nói có hơi lớn một chút.   Lâm Chiêu dường như còn đang suy nghĩ về nụ hôn vừa rồi. Cô ngơ ngác nhìn về phía Mạc ỳ, có chút tức giận, yếu ớt lườm cậu một cái: “Ồ.” Sau đó quay người đi trước.   Ồ là có ý gì?   Mạc Kỳ bước nhanh đuổi theo: “Tớ tớ tớ... tớ nhịn không được mà hôn cậu, tớ xin lỗi!” Cậu giữ chặt tay cô: “Cậu đừng giận! Cậu không đồng ý tớ cũng không sao, nhưng cậu đừng không để ý đến tớ!”   Giống như chú chó phạm lỗi bị chủ nhân trách mắng, chưa từ bỏ ý định mà lởn vởn bên cạnh chủ nhân, cầu xin sự tha thứ giống như lấy lòng.   Lâm Chiêu dừng bước, ánh mắt lơ đãng lướt qua đôi môi mỏng đỏ bừng của cậu, nhớ lại xúc cảm vừa rồi. Đột nhiên nơi bị Mạc Kỳ nắm chặt giống như mang theo một dòng điện, cô sửng sốt một chút hất tay cậu ra.   Vẻ mặt của Mạc Kỳ rất tổn thương.   Lâm Chiêu nhìn thấy liền mềm lòng: “Không phải, tớ không phải, chuyện đó... chúng ta đi nhanh lên đi, bài tập hơi nhiều, tớ muốn làm xong ngay.”   Nói xong cô tăng nhanh bước chân, bước chân có chút lộn xộn.   Trong lòng Lâm Chiêu loạn tung cả lên, nhưng có một điều có thể tin chắc chính là, nhịp tim đập rất rất nhanh. Hơn nữa, cô còn cảm nhận được gương mặt nóng lên không bình thường.   Hóa ra người hèn nhát là chính mình. Trong lòng Lâm Chiêu hung hăng chửi rủa chính mình. Gặp phải chuyện gì là kiếm cớ, không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ muốn miễn cưỡng cho qua.   Thế nhưng như vậy sao mà được.   Lâm Chiêu không dám quay đầu, cô biết Mạc Kỳ nhất định sẽ đi theo cô, cậu nhất định vẫn đi theo phía sau cô.   Ôi.   Nghĩ tới đây, khóe miệng cô nhịn không được nhếch lên. Cô thật sự không phải cố ý, khóe miệng tự nó nhếch lên đấy chứ.   Dù sao cũng cảm thấy, nghe thấy lời tỏ tình của Mạc Kỳ với cô, cô vẫn rất vui vẻ.   Trái tim Lâm Chiêu nóng nảy cả một đường, sau đó gần như là xác định rõ rồi. Tìm ra trăm ngàn cái cớ và lý do, cuối cùng đều là khuyên cô chấp nhận đi. Cô nghĩ, nếu cô đã ngủ với người ta rồi thì không thể làm tra nữ được đúng không, cho nên cũng phải thể xác và tinh thần đồng nhất. Lại nói cậu ấy đáng thương như vậy, mỗi ngày đi theo cô, nhất định là yêu cô đến thảm rồi nhỉ, vậy cô liền cố hết sức, đồng ý với cậu?   Nếu như là Mạc Kỳ thì cũng không mất mát gì nhỉ.   Cô không quay đầu lại, cô vẫn không quay đầu, cả một đường cô đều không quay đầu lại. Trái tim Mạc Kỳ bắt đầu căng thẳng, tâm tình bất an nhanh chóng sinh sôi lan tràn. Cô sẽ làm thế nào, cô sẽ từ chối sao? Cô không thích cậu? Cô sẽ trở nên chán ghét cậu à? Giống như những người kia, cô có khi nào cảm thấy cậu không biết tự lượng sự mình không, cô có thể chế giễu cậu không, cô...   Trong lúc nhất thời, sự bối rối, nóng nảy, bất an, các loại cảm xúc hòa lẫn vào nhau, sự vui sướng vì trước đó hôn môi bị quét sạch sành sanh.   Cậu thật sự sắp điên rồi.   Cậu tăng nhanh bước chân, vươn tay về phía bả vai cô.   Có lẽ là như vậy, cậu nên cứng rắn hơn một chút, bắt lấy bả vai cô, xoay người cô lại, ép buộc mà ôm cô vào lòng.   Lâm Chiêu đột nhiên dừng bước. Tay của Mạc Kỳ bị kinh sợ, dừng lại bất động, rốt cuộc không với lên.   “Mạc Kỳ.” Lâm Chiêu nói.   “Đây.” Cậu thu hồi hai cánh tay, ưỡn ngực hóp bụng, làm động tác đứng nghiêm.   “Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm nha.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng mềm mại, mang theo hơi thở hoạt bát chỉ thiếu nữ mới có.   Vẻ mặt của Mạc Kỳ phảng phất như sống lại, mắt chậm rãi sáng lên, chăm chú nhìn người trước mắt.   “Thế nào, không muốn?” Lâm Chiêu cố ý nói.   “Muốn muốn! Tớ mời!” Mạc Kỳ nhanh chóng đáp lời, giọng nói vội vàng.   Ừm hửm. Lâm Chiêu nheo mắt lại, cô nghĩ, cô quả nhiên rất thích cậu như vậy.   Trong lòng Mạc Kỳ bùng nổ pháo hoa rực rỡ, nghĩ tới điều gì đó, yết hầu bỗng nhiên siết chặt.   Em thích ăn cái gì? Sau này mỗi bữa ăn cho em ăn được không?