Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 19 : Nhật ký si hán của thiếu gia

“A Chiêu, thứ bảy chúng ta đi xem phim đi, gần đây đang có một bộ phim không tồi đấy.” Bạn tốt lôi kéo cánh tay Lâm Chiêu, hơi có ý làm nũng.   Mạc Kỳ khi đi ngang qua hơi chậm lại, liếc một cái về phía các cô. Bạn tốt bị dọa một chút, hô hấp còn bị ngưng lại. Mãi đến khi Mạc Kỳ đi xa, cô ấy mới nhẹ nhàng thở hắt ra.   Lâm Chiêu không phát hiện ra điều này, thành thật trả lời lời mời của bạn tốt: “Ừm, chủ nhật đi, thứ bảy tớ có việc rồi.”   “Chuyện gì thế?”   “À…” Lâm Chiêu ra vẻ suy nghĩ, “Muốn giúp bạn cùng bàn của tớ bổ túc, chính là việc nhóm mà thầy mới phân đó.”   Bạn tốt nghe thấy cô nói bạn cùng bàn của cô, không tránh khỏi nghi ngờ, cô ấy cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Gần đây cậu có khỏe không? Sau khi về nhà ngủ có phải tốt hơn rồi không?”   Nói đến chuyện này Lâm Chiêu cũng có chút phiền lòng, không khỏi lộ ra biểu cảm buồn rầu.   “Làm sao vậy?” Bạn tốt hỏi.   Lâm Chiêu nói: “Không biết. Gần đây dường như lúc nào cũng có thể ngủ, về nhà cũng ngủ, vừa về đến nhà là lăn ra ngủ, cũng không biết mình ngủ thế nào, ngủ say, một chút  cảm giác cũng không có, hiện tại tớ sợ không thể tự tỉnh được, phải đặt đồng hồ báo thức.”   Dù sao cũng không có gì bất thường, bạn tốt nghĩ, thở phào cho cô.   “Nhưng mà…” Lâm Chiêu lại bắt đầu nói: “Dường như cơ thể tớ vẫn ổn, ngủ trưa kiểu gì mà có thể ngủ trong một tiếng say như chết chứ. Lúc cuối tuần càng không thể tưởng tượng được, ăn cơm trưa xong liền ngủ, ngủ thẳng đến ba giờ chiều, thời gian đã bị tớ lãng phí hết.”   Bạn tốt cười: “Tớ nghĩ cậu chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn là được. Cậu xem, cậu ngủ như vậy mà thành tích vẫn không bị rớt có phải không? Còn không phải vẫn đứng vững ở vị trí thứ nhất đó thôi.”   “Cũng đúng.”   Đây cũng không phải Lâm Chiêu khoác lác, mặc dù buổi trưa ngủ say như chết, nhưng mà không ảnh hưởng đến hiệu suất buổi chiều của cô, kết quả gấp đôi với nỗ lực chỉ một nửa cũng không thành vấn đề.   Bạn tốt còn đang thả lỏng, như thế xem ra cô ấy đã nghĩ nhiều rồi.   “Ai da, cũng không biết Mạc Kỳ đặt cơm hộp nhà ai, hương vị thật sự rất ngon, mấy tuần này sẽ bị cậu ấy nuôi mập mất.”   Chỉ một câu nói, tim bạn tốt lại nhảy lên.   “Cậu nói cái gì? Cơm trưa của cậu đều là bạn cùng bàn của cậu mời?”   Lâm Chiêu thấy phản ứng của cô ấy có chút kỳ lạ: “Đúng vậy, cậu ấy ở đối diện phòng tớ, ngày thường cùng nhau làm bài tập, sau đó cậu ấy mời tớ ăn cơm.”   Bạn tốt hoàn toàn bị sốc: “Cậu nói cậu ấy ở đối diện? Sao tớ lại không biết?”   “Ừm… Quên nói với cậu rồi. Tầm hai tuần trước, chúng tớ đã thành hàng xóm.”   Tâm tình của bạn tốt không chỉ khiếp sợ, thậm chí có chút sợ hãi, cũng đúng vào lúc này, cô ấy cẩn thận phát hiện trên cổ Lâm Chiêu có sự khác thường.   “Đây là cái gì?”   “Cái gì?” Lâm Chiêu nhìn theo ngón tay của bạn tốt sờ nơi đó, “Có vật gì sao?”   Bạn tốt sít lại gần, lấy tay cô ra. Sau khi thấy trong nháy mắt con ngươi mở lớn, đây rõ ràng, là vết hôn.   “Lâm Chiêu!”   “Sao vậy?”   Lâm Chiêu ngạc nhiên, mặc dù trước kia lúc hai người đùa giỡn cô ấy cũng thi thoảng kêu tên đầy đủ của mình, nhưng mà giọng điệu lúc này quá nghiêm túc, bầu không khí hoàn toàn bất đồng.   “Cậu…”   Cảm giác có người đang nhìn mình, bạn tốt quay đầu lại một cách máy móc, chạm phải ánh mắt hung ác nham hiểm của Mạc Kỳ.   Lâm Chiêu nhìn cô ấy rồi nhìn theo, nhìn thấy bạn cùng bàn đang cười với mình, hai mắt cong cong, thẹn thùng đáng yêu. Cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có cảm giác hít thở không thông, gương mặt nóng lên.   “Hử? Cậu muốn nói gì?” Lâm Chiêu quay đầu hỏi bạn, tai khẽ phiếm hồng, trong lòng còn suy nghĩ, bạn cùng bàn của cô đúng là thiếu niên tốt.   “Không, không có gì.” Bạn tốt lắc đầu một cái, kiêng dè ánh mắt bên kia, trong lòng rối rắm, cuối cùng vẫn kéo chặt cánh tay Lâm Chiêu: “Chiêu Chiêu, cậu có thể đừng đi dạy phụ đạo cho cậu ấy được không?”   “Không sao đâu, thứ bảy tớ làm bài tập cùng cậu ấy, chủ nhật đi xem phim cùng cậu có được không?”   “Nhưng…” Bạn tốt vô cùng lo lắng, cô ấy muốn nói ra suy đoán trong lòng, nhưng lại không có chứng cứ, hiện tại cảm giác mà Mạc Kỳ đối với cô ấy rất dọa người. Nhưng nếu là như vậy…   “Chiêu Chiêu cậu nghe tớ nói,” Bạn tốt tựa như hạ quyết tâm, “Tớ hoài nghi…” Không phải, cô phải nói gì? Cũng bởi vì cô ấy thấy Mạc Kỳ trong lớp dựa lưng vào Lâm Chiêu, liền hoài nghi cậu thừa dịp lúc cô ngủ động tay động chân? Liền hoài nghi là cậu đánh thuốc mê cô?   “Cái gì?” Lâm Chiêu hỏi.   “Không có gì.” Bạn tốt lắc đầu.   “A Chiêu à, về sau cậu chú ý bạn cùng bạn của cậu một chút được không?” Bạn tốt nói, “Tớ hoài nghi cậu ấy đối với cậu, có dụng tâm thầm kín.”   Dụng tâm thầm kín? Không biết tại sao, Lâm Chiêu nghe xong câu này, gương mặt liền nóng lên.