Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 13 : Nhật ký si hán của thiếu gia

Học vào buổi sáng, Lâm Chiêu vẫn luôn tập trung, cũng không ai quấy rầy, đến khi bừng tỉnh nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lại, thấy đối phương cũng vùi đầu giải đề, hơi nhíu mày, bộ dáng thật là đẹp. Lâm Chiêu cười dịu dàng, không phát ra âm thanh nào, cô quyết định không quấy rầy cậu giải đề.   Thật ra Mạc Kỳ vốn dĩ không gặp phải đề khó nào, nói đến có lẽ là thiên phú quá tốt, trước kia chưa từng để ý đến học tập, từ sau khi bắt đầu nghiêm túc, thế nhưng cảm thấy như cá gặp nước dễ như trở bàn tay. Lúc này điều mà cậu nghĩ chính là chuyện bữa trưa.   Chuông cửa vang lên.   Lâm Chiêu: “Hử? Cơm trưa đến nhanh vậy sao?” Mạc Kỳ vừa nãy nói muốn mời cô ăn, hỏi cô ăn cái gì sau đó đặt cơm.   Mạc Kỳ đứng dậy: “Tớ đi mở cửa.”   Ngoài cửa có một người đang đứng cung kính, nhìn thấy Mạc Kỳ lập tức khom lưng, hai tay dâng hộp đồ trong tay lên.   “Đã làm theo những gì tôi dặn chưa? Liều lượng thì sao?”   Người nọ đáp lại: “Đều đã làm theo những gì thiếu gia dặn dò, liều thuốc cũng đã được khống chế, chỉ hôn mê trong hai giờ.”   “Ừ.” Mạc Kỳ gật gật đầu, xua xua tay với người nọ, sau đó đóng cửa lại.   “Ăn cơm thôi.” Cậu nói.   “Được.” Cô đáp, “Thơm quá, cậu đặt món ở đâu thế? Cảm giác rất ngon, lần sau tớ cũng muốn đặt ở đây.”   Mạc Kỳ nói: “Sau này tớ sẽ đặt giúp cậu.”   Lời này có ý gì đây. Nhưng mà Lâm Chiêu quay đầu suy nghĩ một lúc, hai người thành hàng xóm, sau này cuối tuần còn không phải ở đối diện nhau sao, đặt hộ cô một bữa cơm cũng không có gì lạ.   Lâm Chiêu ăn đến lòng tràn đầy vui mừng, vẻ mặt thỏa mãn. Sau khi ăn no thì ngồi xuống ghế salon, trong miệng còn không ngừng tán thưởng: “Chỗ này thật sự không tồi, cảm giác giống như đầu bếp nấu cơm, thật sự là mỹ vị.”   “Thật sự là mỹ vị…” Vừa nói vừa dần dần mệt rã rời.   “Thời gian nghỉ trưa đã tới rồi sao? Tớ buồn ngủ quá…” Mí mắt Lâm Chiêu đã khép lại, thân thể bất động, mơ hồ đang có khuynh hướng ngã xuống.   “Buồn ngủ thì ngủ đi.” Mạc Kỳ đến gần cô, tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc cô: “Ngủ đi bảo bối.”   Sau đó Lâm Chiêu cuối cùng cũng ngủ, gục đầu xuống. Mạc Kỳ nhanh chóng đỡ lấy cô, một tay bế cô lên.   “Bảo bối, a, bảo bối.” Cậu ôm người vào trong ngực, điều chỉnh lại tư thế, kéo đùi cô ra, quấn quanh eo cậu, để tay cô vòng qua cổ cậu, còn tay mình ôm chặt eo và lưng cô, đầu vội vàng dán ở trước ngực cô, cách lớp quần áo bắt đầu hôn lên ngực.   “Bảo bối, bảo bối, bảo bối của anh…” Miệng cậu không ngừng nỉ non, dồn dập lại xúc động.   Tay cậu cũng bắt đầu không an phận di chuyển, sờ loạn lưng cô. Cậu nhìn vào căn phòng bên trong, đi vào đó.   Phòng ngủ của bảo bối. Cậu muốn ở trong phòng của bảo bối, ở trên giường của bảo bối, làm bảo bối.   Cậu đặt người lên giường, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống cô hai giây, hô hấp dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn, dục vọng sắp phá tung nhảy ra.   Bởi vì ở nhà vào cuối tuần, cô ăn mặc có chút tùy ý, ở trên mặc một cái áo thun rộng thùng thình màu cam đào, có chút trong suốt, cậu nhìn thấy nội y của cô, một mảnh màu đen bao vây bộ ngực hoàn mỹ của cô, kích thích mà quyến rũ. Phía dưới cô mặc một chiếc quần đùi, không phải là loại bó sát mà cũng rộng thùng thình. Nhưng chính vì quá rộng, hơi lộ ra một chút, cậu có thể nhìn thấy háng cô qua ống quần. Thật là, bảo bối của cậu sao lại thích mặc màu đen như vậy, áo ngực màu đen, quần lót cũng màu đen, gợi cảm như vậy sao?   Cứ như vậy… câu dẫn cậu?   Cậu nuốt một ngụm nước bọt, cong thân dưới, bắt đầu cởi cúc quần short của cô gái, kéo khóa xuống, sau đó tụt quần cô xuống, cởi ra, toàn bộ quá trình không chớp mắt, gắt gao nhìn thiếu nữ chằm chằm, nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn của cô, chiếc quần lót ren tam giác đen nhỏ kia.   Cậu vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, có chút khát.   Động tác của cậu không ngừng, tiếp tục cởi quần áo của cô gái, vén áo cô lên, cởi nó ra.   Vì thế trên người cô chỉ còn áo nịt ngực gợi cảm cùng quần lót nhỏ màu đen.   Cậu híp mắt, lại không giấu được tình dục mãnh liệt trong mắt mình.   Tay cậu nhẹ nhàng sờ lên đùi cô gái.