Nhật ký si hán của thiếu gia

Chương 11 : Nhật ký si hán của thiếu gia

Lâm Chiêu cảm thấy thật kỳ quái, gần đây buổi trưa cô rất mệt mỏi, sau khi ăn cơm uống nước xong liền ngủ thiếp đi, từ 12 giờ 40 đến 2 giờ, ngủ giống như lợn chết vậy, toàn là bạn cùng bàn cô đánh thức.   Thật kỳ quái, gầy đây thích ngủ như vậy?   Lại nói tiếp cũng rất lạ lùng, rõ ràng ngủ lâu như vậy, sau khi tỉnh lại cơ thể cũng rất kỳ lạ, đặc biệt là bộ ngực, cảm giác có chút ê ẩm.   “Tớ thấy là do cậu nằm lâu trên bàn, tay chân với ngực bị đè nặng nên máu không lưu thông được.” Bạn tốt bày tỏ quan điểm.   “Thật sao?” Lâm Chiêu nửa tin nửa ngờ.   Bạn tốt bất đắc dĩ dạy cô: “Tớ nói cậu nha đại học bá, cậu có thể đừng liều mạng học như vậy được không? Mới lớp mười một mà cậu đã liều mạng như vậy thì đến lớp mười hai phải làm sao bây giờ? Giữa trưa về nhà nghỉ ngơi được không? Cũng đâu phải xa lắm đâu, về nhà nằm nghỉ, buổi chiều lại đến thì có sao, thành tích của cậu tốt như vậy, kỳ thật đi về rồi lại đến căn bản không quá bốn mươi phút.”   Lâm Chiêu có chút nghi ngờ.   Bạn tốt nhân cơ hội nói: “Được rồi, được rồi, vẫn là thân thể quan trọng nhất, cậu thấy đúng không?”   Lâm Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu: “Vậy được rồi. Nghĩ lại thì cũng đúng, có lẽ tớ nên thả lỏng chút.”   “Như vậy là được rồi!” Bạn tốt bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, đang muốn nói: “Gần đây mọi người đều không ở lại trường, mấy lần này…”   Trùng hợp làm sao Mạc Kỳ đúng lúc đi qua. Cậu dừng lại chào Lâm Chiêu, chỉ là một lời chào bình thường, nhìn không ra bất kỳ bất ngờ nào.   Sau đó cậu chuyển hướng tới bạn tốt của Lâm Chiêu, trong mắt ý vị thâm trường.   Bạn tốt trong nháy mắt ngậm miệng, dời đi tầm mắt, hơi cúi đầu. Ánh mắt của cậu bây giờ không được thân thiện cho lắm.   Mạc Kỳ đi rồi, Lâm Chiêu cười nói: “Bạn cùng bàn của tớ hơi xấu hổ, nếu không nhất định là một chàng trai tuấn tú rạng ngời, kiểu người mà có rất nhiều cô gái viết thư tình cho ấy.”   Bạn tốt có chút ngây người, cười đối phó, trong lòng bách chuyển thiên hồi (*).   (*) Bách chuyển thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả.   “Đúng rồi, cậu vừa mới nói gì?” Lâm Chiêu hỏi.   “Không có gì. Chỉ là muốn khuyên cậu thả lỏng bàn thân, đừng áp đặt mình quá, thích học là chuyện tốt, nhưng không thể quá yêu được. Cho nên, A Chiêu.” Bạn tốt nhìn Lâm Chiêu, giọng điệu nghiêm túc: “Giữa trưa về nhà ngủ có được không?”   Lâm Chiêu bị hành động của cô ấy hù dọa, cười: “Biết rồi. Tớ nhất định nghỉ ngơi cho khỏe được chưa? Đừng lo lắng nữa.”   “Ừ.” Bạn tốt không nói cho cô biết là lần trước khi cô ấy ăn cơm xong chuẩn bị về nhà, chợt nhớ ra để quên đồ, đến khi quay lại phát hiện ra trong lớp chỉ có hai người Mạc Kỳ và Lâm Chiêu. Lâm Chiêu đang ngủ, còn Mạc Kỳ lại đứng ở sau cô, khom người từ đằng sau ôm lấy cô, làm động tác bế cô lên.   Khi bạn tốt thấy thì Mạc Kỳ cũng nhìn thấy cô ấy, sau đó sắc mặt như thường đứng thẳng lên, ngồi lại chỗ của mình.   Không một lời giải thích.   Bạn tốt cũng không nói nên lời được cảm giác này, tuy rằng ấn tượng với Mạc Kỳ vẫn còn đó, biết điều, thẹn thùng, sợ người lạ, theo lý mà nói không có mục đích gì mới đúng, nhưng cô ấy cảm thấy không đơn giản như vậy. Hơn nữa ánh mắt kia của cậu hôm nay, càng khiến cô ấy tin chắc hơn.   Mạc Kỳ này, thật sự là Mạc Kỳ mà cô ấy biết sao?   Có lẽ là thói quen, bởi vì trước kia giữa trưa cô ở trường thì bạn cùng bạn cũng ở lại, còn gọi cô tỉnh dậy, Lâm Chiêu cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với cậu một tiếng.   “Trưa nay tớ sẽ về nhà, sau này cũng về nhà, có lẽ là tinh thần không tốt, tớ cảm thấy tớ nên nằm trên giường nghỉ ngơi thật tốt.” Lâm Chiêu nói.   Mạc Kỳ nghe xong ngẩn ra trong chốc lát, vừa kinh ngạc vừa thắc mắc, cùng với nỗi xấu hổ cùng bất an, cậu hỏi: “Chuyện gì xảy ra à?”   Cậu nhìn khuôn mặt của cô gái, hai tuần trước khi thấy cô vẫn lo lắng, tim như nai con chạy loạn, sẽ hoảng loạn, sẽ nhút nhát. Nhưng mà hiện tại, tâm trạng của cậu đã được kiểm soát tốt, hết thảy đều đã nắm giữ được, đối với cô gái này, cậu nhất định phải có được.   Muốn có được dục vọng, tùy ý huyên náo.   “Không có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là cảm thấy về nhà thì tốt hơn.” Lâm Chiêu đáp, sau đó cười hì hì nói với Mạc Kỳ, “Mà bạn cùng bàn, tớ thấy gần đây cậu rất tiến bộ, thật là lợi hại. Nhưng mà cũng cần kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi, giữa trưa nghỉ ngơi là rất hợp lý.”   Mạc Kỳ đánh giá vẻ mặt của cô, không phát hiện được điều gì đáng ngờ từ trong mắt cô. Cậu cười chân thành: “Được.”