Nhật ký sa tăng
Chương 26
Ngày 15 tháng 04 năm thứ nhất
Vừa sáng nay, mình và đại sư huynh, nhị sư huynh theo thằng nhóc hôm qua dẫn đầu, cùng đi tìm lão chủ thầu đòi tiền.
Tới “biệt thự” của lão chủ thầu, oa! Thật là một tòa nhà đặc biệt! Toàn huyện có duy nhất một tòa nhà bảy tầng. Toàn huyện cũng có duy nhất một hệ thống cung cấp nước, toàn huyện còn có duy nhất một chiếc xe đạp đặt ngoài sân. Đương nhiên, toàn huyện còn có độc nhất một tên béo ú... Sự giàu có của hắn thật làm mọi người kinh ngạc!
Chúng mình nói rõ ý muốn , lão chủ thầu vẫn là như cũ: “Không có tiền!”
Đại sư huynh nổi nóng: “Ngươi không trả tiền, ta sẽ lấy dây thun làm ná bắn bể kiếng nhà ngươi!”
Lão chủ thầu vênh mặt: “Ngươi bắn đi! Lúc đó tiền công thì...”
Mình vội nói với đại sư huynh: “Hầu ca, đừng nóng! Muốn đối phó với những tên thế này phải bình tĩnh mới được, đệ có một biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Không phải hắn không chịu trả tiền sao? Chúng ta cứ để nhị sư huynh mỗi ngày vào canh ba nửa đêm đứng bên cửa sổ nhà hắn và ca hát... cho đến khi nào hắn đưa tiền mới thôi!”
“Hừ! Ta còn tưởng cao chiêu gì! Ha ha, các ngươi cứ hát đi, có khi ta còn khoái nghe đấy chứ! Phương pháp này không biết có bao nhiêu người thử qua rồi, ta chả sao! Ta chả sao! Ta chả sao! Baby, come on!” Lão chủ thầu mười phần kiêu ngạo, bộ dáng trông rất hung hăng.
Mình nói: “Tốt, tốt, bắt đầu từ hôm nay, mỗi đêm canh ba, đành phiền toái tới nhị sư huynh!” Nói xong, chúng ta đi về.
Trên đường về, nhị sư huynh hỏi mình : “Tại sao muốn huynh hát hả?”
Mình nói: “Bởi vì giọng hát của huynh rất có sức xuyên thấu đấy!”
“Vậy ta hát bài gì đây?”
“Thì cứ hát [‘Bạch Mao Nữ, đoạn Hỉ Nhi sau khi bị ‘Hoàng Thỉ Nhân’ cưỡng bức, ở dưới tàng bạch dương uất ức uống thuốc trừ sâu tự sát] đi!”
*( Bạch Mao Nữ : cô gái tóc trắng – Hoàng Thỉ Nhân : tên phân vàng)
“Bài này quá tàn nhẫn, ta không hát đâu!”
“Vậy huynh hát đoạn ‘Thảm hề hề’ - kết cục tuyệt vọng của bài ‘Điềm mật mật’ nha!”
*(Thảm hề hề : Thảm thương thay - Điềm mật mật: Mật ong ngọt ngào).
“Hát thế nào?”
“Đệ dạy huynh hát, nhớ kỹ!”
“Thảm thương thay... Người cười đến thảm thương thay... Tựa như hoa nở trong gió thu... Làm ta rợn cả da gà...”
Đệ dạy nhị sư huynh hát “thảm hề hề”, chỉ yêu cầu khi hát huynh phải hát cho thật lực, chầm chậm, biểu hiện cảm giác thê lương, tuyệt vọng, bất lực!
......
Đúng nửa đêm canh ba, dưới cửa sổ nhà lão chủ thầu, nhị sư huynh cất tiếng ca khiến người ta đứt gan đứt ruột - Thảm thương thay... Người cười đến thảm thương thay... Tựa như hoa nở trong gió thu... Làm ta rợn cả da gà.....
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
380 chương
868 chương
133 chương
539 chương
21 chương
80 chương
144 chương
1199 chương