(Giải thích tựa chương: Ở phủ Tư đồ, Lã Bố trêu ghẹo Điêu Thiền…) Bách quan nhà Hán nơm nớp lo sợ, quân Tây Lương hung thần ác sát, như sói lùa bầy dê, lùa một đám lão nhân vào các nơi trong thành Trường An. Kỳ Lân mang thân vệ mặc quân phục quân Tịnh Châu, trên xe ngựa còn có dấu ấn của Ôn Hầu nóng bỏng tay, nên không ai dám cản trở, mặc hắn đi thẳng một đường vào trong vườn Thượng Lâm. Giữa tràn ngập ánh mắt thù hằn, Kỳ Lân vẫn nhận ra được, ít nhất quân Tây Lương và Tịnh Châu không giống như lịch sử ghi lại, thân như một nhà. “Đây là nơi nào?” Kỳ Lân hiếu kỳ hỏi, cũng lệnh cho đoàn xe dừng lại. Trước mặt là một cái hồ lớn chiếm khoảng mười khoảnh(1), sông Kính rót vào hồ, chảy theo hướng Đông Nam, mặt hồ dưới ánh mặt trời ban trưa lấp lánh ánh sáng trong veo, bên kia bờ, có một cái đình nhỏ, cảnh sắc xung quanh tươi mát thanh lịch. Nhóm thân binh này đều là người tái ngoại, có ai biết đâu mà nói, Kỳ Lân trầm ngâm một lát hỏi: “Phạm nhân Hầu gia bắt được đâu? Cho hắn xuống đây.” Kỳ Lân xốc lên mành xe, thấy trong xe hai gã vệ sĩ đang canh, Tào Tháo bị trói chặt tay chân, đang lén lút hướng ra ngoài nhìn quanh, thấy mành xe bị xốc lên, vội vàng nhắm mắt lại. “Tỉnh rồi thì đứng dậy.” Kỳ Lân mỉm cười nói, xong lại đá Tào Tháo một cước, phân phó: “Tháo dây thừng trên tay hắn xuống.” “Tên này võ thuật rất khá, không thể qua loa!” Một thân vệ vội ngăn cản. Kỳ Lân nói: “Yên tâm, có ta ở đây, hắn chạy không được đâu.” Tào Tháo vội mở mắt nói: “Không dám phiền toái tiểu tiên sinh, tuy chân bị trói, nhưng Mạnh Đức có thể nhảy.” Kỳ Lân buồn cười nói: “Vậy ngươi nhảy đi, vận động thường xuyên, tốt cho cơ thể.” Vì thế, hai chân Tào Tháo nhún nhún nhảy xuống xe. “Đây là nơi nào?” “Hồ Côn Minh.” “Còn bên đó?” “Đình Phượng Nghi.” Tào Tháo thản nhiên đáp: “Sĩ hoạn đương đắc Chấp kim ngô, thú thê đương đắc Âm Lệ Hoa(2).” Kỳ Lân lộ vẻ xúc động nói: “Nơi Lưu Tú và Âm Lệ Hoa(3) đính ước… Nơi nơi đều có chuyện xưa!” Tào Tháo cười nói: “Đó là đương nhiên!” Kỳ Lân cũng không dừng lại quá lâu, mang theo tiểu đội thân binh đi lòng vòng trong vườn Thượng Lâm, tìm được một sân vắng vẻ, chính là nơi yên lặng nhất phía Tây vườn. Cung Thường Nhạc nho nhỏ cũ rích, cúc hoang trong viện nở rộ, có vẻ bỏ phế đã lâu. Hai bức tường trắng một cao một thấp, vừa vặn ngăn cách với Ngự hoa viên của hoàng cung ở phía xa, bên ngoài thông với phố quan của thành Trường An, tiếng rao hàng văng vẳng ngoài hẻm nhỏ, Kỳ Lân vô cùng vừa ý, nói: “Nơi này thế nào?” Tào Tháo đã nhảy tưng tưng theo Kỳ Lân hồi lâu, toàn thân mồ hôi đầm đìa, khen: “Nơi này rất tốt.” Kỳ Lân cười, chăm chú nhìn Tào Tháo một lát, lại nói: “Tạm thời ở lại chỗ này, làm phiền các vị đại ca đi báo cho Cao giáo úy và Hầu gia một tiếng, còn vài người ở lại giúp ta dọn dẹp.” Nhóm thân binh sôi nổi chia ra làm việc, Kỳ Lân nhìn cỏ dại hoang vu phủ đầy cả viện, thở phào một hơi, liền bắt tay sắp xếp đồ đạc của Lã Bố. Tào Tháo thấy thú vị đứng bên cạnh nhìn một lát, hỏi: “Mạnh Đức có giúp gì được không?” Kỳ Lân ném tới một cái đôn, nói: “Ngươi ngồi đi, ý tốt ta nhận, một hồi nữa ta có làm vỡ đồ này nọ, thì tính là ngươi làm.” Tào Tháo dở khóc dở cười, vẫn ngồi xuống cái đôn kia, Kỳ Lân lật lật lựa lựa, hiếu kì nhìn hết một lượt gia sản của Lã Bố. Vật dụng hàng ngày, chiến khôi chiến giáp, thương nặng để tập võ, côn gỗ… Một cự cung bằng thép, Kỳ Lân nâng cung lên kéo thử, giương thành một vành trăng tròn. “Hay!” Tào Tháo nhịn không được lớn tiếng khen ngợi, Kỳ Lân hết hồn, cung thép thình lình bật ra, búng trúng ngay trán, lập tức ôm đầu, kêu khóc ỏm tỏi. Kỳ Lân tiếp tục dở đồ, mở một cái rương, trong rương còn có tráp. “Cái gì đây?” Kỳ Lân lẩm bẩm, sờ sờ khóa thép nặng trịch trên tráp, nháy mắt, khóa thép ‘cạch’ một tiếng mở ra, một vật rách rưới trong hộp văng tung tóe ra ngoài. Kỳ Lân khó hiểu nhặt lên thanh trúc mảnh, kéo theo tờ giấy to rách bươm. “Không được chạm vào thứ đó!” Cao Thuận chạy vào viện, sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, quở trách: “Sao ngươi lại mở ra! Mau đặt trở lại đi!” Nói xong bước tới đậy tráp lại, vừa vặn kẹp luôn ngón tay Kỳ Lân. “Ui da mẹ ơi—” Kỳ Lân la oai oái. Cao Thuận luống cuống chân tay, đậy tráp lại, trầm giọng nói: “Tuyệt đối không được nói với chủ công, biết không?” Gân xanh trên trán Kỳ Lân muốn nổ tung, ôm tay trái vẫy vẫy một trận, Cao Thuận dở cười dở mếu nói: “Là con diều, đừng có động vào. Ngươi muốn tìm gì?” Kỳ Lân thuận miệng nói đại một lý do: “Tìm chút lá trà, miệng khô khốc.” Cao Thuận nói: “Ta đi lấy lá trà cho, ngươi nghỉ ngơi đi.” Cao Thuận lấy lá trà, lại lấy ấm đồng ra, Kỳ Lân trải bàn gỗ ngoài sân, cười hỏi: “Đều sắp xếp xong hết rồi hả?” Cao Thuận thở phào một hơi nói: “Xong rồi, ngươi chọn chỗ này được lắn, cách đường cái phía Tây là quân doanh của Tịnh Châu quân.” Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn xung quanh, hỏi: “Ta nghe có tiếng người cách vách, bên đó là phủ đệ của ai?” Cao Thuận nói: “Cách viện là nơi ở của hoàng thân, cháu của Đổng thái hậu(4), mẫu thân của Linh đế.” Kỳ Lân gật đầu nói: “À, chính là Đổng Thừa, thì ra cùng tên quỷ Đổng Thừa xúi quẩy kia làm hàng xóm.” Cao Thuận ra con sông trước cửa múc một ấm nước, đặt lên bếp bắt đầu nấu, xong chào Tào Tháo, Tào Tháo ám sát Đổng Trác cả năm rồi mà chưa được, nên nổi tiếng khắp thiên hạ, tuy hiện tại là tù nhân, nhưng Cao Thuận không giảm phần kính nể. Cao Thuận rửa qua ba cái chung gỗ, tự tay châm trà cho Tào Tháo, cười nói: “Nghe danh Mạnh Đức huynh đã lâu, hôm nay được gặp, thật là vinh hạnh.” Tào Tháo khiêm nhường mấy câu, hai tay nâng ly, tâm tư cũng không đặt ở chỗ Cao Thuận, chỉ hỏi: “Vị tiên sinh này xưng hô thế nào? Có vẻ như có khả năng thông hiểu thiên cơ, vì sao lại nói Đổng quốc cửu là quỷ xui xẻo?” Kỳ Lân thầm cảm thấy buồn cười, Đổng Thừa không phải sẽ bị ngươi giết sao? Vì thế trả lời: “Đổng quốc cửu tiếp nhận ‘y đái chiếu’, lại sợ trước sợ sau, để lộ phong thanh, tru tặc không thành bị tặc giết, tất nhiên là quỷ xui xẻo rồi.” Tào Tháo nheo mắt lại, hỏi: “Tặc là kẻ nào? Là bọn giặc cướp Tây Lương kia chăng?” Kỳ Lân chỉ cười không đáp. “Ai dạy các ngươi chọn cái chỗ hoang vu này vậy…” Âm thanh Lã Bố sang sảng tuyền tới từ ngoài sân. Kỳ Lân cười tủm tỉm nói: “Hầu gia mới về ạ~~“ Lã Bố hạ triều được thân binh báo tin, nhưng đi lòng vòng trong vườn Thượng Lâm mấy vòng, suýt chút lạc đường, nhóm được một bụng lửa giận mới tìm ra nhà mình. Lã Bố về nhà, Cao Thuận vội đứng dậy hầu hạ, Kỳ Lân thì vẫn ngả nghiêng ngả ngửa thoải mái uống trà, Tào Tháo thấy Kỳ Lân không nhúc nhích, cũng bắt chước ngồi y nguyên, còn nhái theo giọng Kỳ Lân nói: “Hầu gia mới về ạ~~” Lã Bố đi tìm Phương Thiên Họa kích, muốn chém hai tên này tại trận. Nhưng Kỳ Lân lại hiếu kỳ hỏi: “Đổng béo cướp hết lương thảo rồi à? Quân Tịnh Châu chúng ta không có cơm ăn?” Tào Tháo nghe đến danh xưng “Đổng béo” bỗng nhiên phì cười, Lã Bố nghiêm mặt nói: “Ừ.” Lã Bố đi nhanh vào trong phòng, thấy mọi thứ đã thu dọn sạch sẽ, thêm câu ‘quân Tịnh Châu chúng ta’ làm tâm trạng hắn tốt lên không ít, phân phó: “Kỳ Lân vào đây, có chuyện cần bàn kỹ hơn.” Tào Tháo đứng dậy theo: “Phụng Tiên à~~” Lã Bố giận điên người, quát: “Cao Thuận! Nhốt tên này vào phòng chứa củi!” “Ơ kìa Phụng Tiên lão đệ, cho Mạnh Đức nói đôi lời…” Mặc cho Tào Tháo kêu la, vẫn bị Cao Thuận kéo vào sân sau. Lã Bố hậm hức nói: “Gian quỷ(5)!” Kỳ Lân biết Lã Bố trước đến giờ không coi trọng phép tắc, nên đi theo vào trong phòng, tự tìm một cái ghế thấp ngồi xuống, Cao Thuận giải quyết Tào Tháo xong cũng muốn vào, Lã Bố lại phân phó: “Ngươi đi chuẩn bị cơm chiều, Trương Văn Viễn đến đây canh cửa, không cho bất kỳ ai vào.” Bên ngoài có một danh tiểu binh theo Lã Bố quay lại đây lên tiếng trả lời, Kỳ Lân nhìn không được ‘Ồ’ một tiếng, thầm nghĩ, không biết Trương Liêu có đi theo Lã Bố chưa? Kỳ Lân hiếu kỳ rướn cổ ra ngoài nhìn quanh, Lã Bố lạnh lùng hỏi: “Lại nhìn cái gì?” “Không.” Mông Kỳ Lân cứ nhích tới nhích lui trên ghế, hỏi: “Thượng triều nói gì, Đổng béo không cho ngươi lương thực?” Lã Bố trầm giọng nói: “Hiện tại lương thực, quân nhu với các loại cần dùng khác của hai quân Tịnh Lương đều thuộc quyền Lí Nho quản lý, ta phát quân lương cho tướng sĩ còn phải báo lại cho tên đó, ngươi là mưu sĩ, ngươi tìm cách đi, nên làm sao bây giờ? Giết Lí Nho?” Kỳ Lân hoảng hồn nói: “Có thể nào đừng cứ nói hai câu là mang dao ra giết người không? Lí Nho gây khó dễ cho ngươi sao?” Lã Bố ngẫm lại, nói: “Thế thì không có, nhưng Đổng béo… Đổng tặc tính đầu người mà phát lương, Hầu gia muốn tăng quân số Tịnh Châu quân, như vậy thì không gạt được hắn.” Kỳ Lân bừng tỉnh địa ngộ, nói vậy Lã Bố đã sớm tính chuyện chiêu binh mãi mã sau khi dời đô khỏi Trường An, bổ sung quân đội, nhưng Lí Nho cũng sớm dự đoán được động cơ của Lã Bố, đi trước một bước nắm chặc quân lương cùng với quân dụng các thứ trong tay. Kỳ Lân lại hỏi: “Chỉ mình ngươi bị như vậy? Tướng khác như bọn Đổng Thừa thì thế nào?” Lã Bố xùy: “Cái gì Xạ Kỵ tướng quân, rồi Phiêu Kị tướng quân, dưới tay Đổng Thừa không có nửa tên lính, cho một tên đến cướp con gái hắn, hắn cũng không phòng được, có thể tính hắn là tướng quân à?” Kỳ Lân gật đầu nói: “Ngươi phải tiết kiệm lương thực càng nhiều càng tốt.” Lã Bố: “Đây là không có cách nào để…” Kỳ Lân vội nói: “Không, không phải đang tính cách cho ngươi tăng quân, mà ngươi phải đem lương thực tiết kiệm đó đi mua thanh danh, chuyển cho thiên tử và bá quan văn võ…” Lã Bố nổi sùng, nhìn Kỳ Lân quát: “Con mẹ nó, người của ta còn ăn không no, mà phải tiết kiệm lương thực nuôi đám ăn không ngồi rồi kia–!” Kỳ Lân vội nói: “Ngươi nghe ta nói hết…” Lã Bố nổi trận lôi đình, mắng: “Cút ra ngoài! Ba cái chủ ý thối!” Kỳ Lân giận dữ đi ra cửa, thấy Trương Liêu mặt mũi tái mét đang giữ cửa, đồng tình nhìn mình. Lã Bố lại quát: “Đợi đã! Quay lại biểu!” Kỳ Lân quay lại hét vào cửa: “Cút rồi, cút luôn không quay lại đâu!” Trong phòng yên tĩnh một lát, Lã Bố trầm giọng nói: “Còn chuyện nữa, vào đây!” Kỳ Lân chỉ có thể đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt Lã Bố. Bóng hoàng hôn chiếu qua ô cửa, phủ lên bả vai Kỳ Lân, gương mặt nghiêng nghiêng mông lung không rõ, đôi mắt linh lợi trong veo chớp chớp. Lã Bố quay mặt về nắng chiều, trên gương mặt anh tuấn góc cạnh, hai hàng chân mày nheo lại từ từ giãn ra, trong thoáng chốc như hiểu ra chuyện gì. Lã Bố thản nhiên nói: “Ngươi nói đúng.” Kỳ Lân trầm mặc không nói, Lã Bố nói tiếp: “Tư đồ Vương Doãn mời ta ngày mai hạ triều đến nhà hắn uống rượu, có dụng ý gì?” Rốt cuộc cũng đến. Vương Doãn chủ động xuất kích nghĩa là Điêu Thiền đã xuất hiện, không bao lâu nữa nàng sẽ tiến vào cuộc đời của gã đàn ông này, đôi tình nhân có nhiều truyền thuyết nhất lịch sử, sắp sửa gặp mặt chính thức trong thời đại này. Kỳ Lân quên giận dỗi, phân tích: “Vương Doãn chọn ngươi làm cửa đột phá thay đổi thế cục trước mắt.” Lã Bố không kiên nhẫn nói: “Nói chuyện khó hiểu quá, ngươi thấy ta nên đi hay không đi?” Kỳ Lân nghiêm mặt nói: “Đương nhiên phải đi rồi!” Lại kéo một cái ghế thấp đến, lắc lắc đuôi nhỏ ngồi trước mặt Lã Bố, lấy lòng: “Sáng mai ngươi đi gặp Điêu Thiền, mang ta theo được không?” Lã Bố: “Điêu Thiền là cái gì?” Kỳ Lân nghe gà đáp vịt: “Đây là thời khắc mang tính lịch sử!” Lã Bố: “…” Lã Bố như lạc trong sương mù, đang muốn hỏi tiếp, Kỳ Lân lại nói: “Ngày mai ngươi dẫn ta đến nhà Vương Doãn làm khách đi.” Lã Bố nghĩ cũng không thèm nghĩ, dứt khoát từ chối: “Không, mang ngươi theo mất mặt lắm.” Kỳ Lân: “Mang ta đi đi, đi mà, ta muốn đi…” Lã Bố quở: “Câm miệng, nếu không lập tức nhốt ngươi vào phòng chứa củi với Tào gian quỷ.” Kỳ Lân chỉ có thể im miệng, lát sau Lã Bố bảo dọn cơm, Cao Thuận đưa tới hai mâm thức ăn, một bầu rượu, Kỳ Lân tự tay châm rượu cho Lã Bố, Lã Bố khá vừa lòng, còn chỉ chỉ bàn bên cạnh, bảo: “Ngươi cũng ăn đi.” Trương Liêu và Cao Thuận vẫn còn đứng ngoài cửa, da mặt Kỳ lân có dày mấy thì vẫn thấy không ổn, ngượng ngùng nói: “Ta cũng… có vinh hạnh này sao, được ăn chung với Hầu gia?” Lã Bố liếc Kỳ Lân một cái, lười trả lời. Kỳ Lân thử thăm dò: “Cao đại ca cùng với Văn Viễn… tốt xấu cũng là người một nhà, không bằng…” Lã Bố để chén xuống, bảo: “Tạo uy tín cho mà còn không biết, ra ngoài sảnh ngồi xổm mà ăn.” “Thôi thôi.” Kỳ Lân vội xin tha không ngừng, cười mím chi nói: “Ăn cơm mà ngồi xổm không tốt cho tiêu hóa.” Đêm đó là đêm Kỳ Lân ngủ ngon nhất kể từ khi đi đến thời đại này. Nhưng lúc trời còn tờ mờ, Kỳ Lân đã bị tiếng ‘Bôm Bốp’ trong phòng chứa củi truyền ra đánh thức, xem ra Tào Tháo nuôi muỗi cả đêm, thật là khổ không nói nổi. Kỳ Lân rời giường, ló đầu vô nhìn, tự ý thả Tào Tháo ra sân, cũng cởi luôn dây trói. Cao Thuận cho Xích Thố ăn xong, đang bày điểm tâm trong sân, Tào Tháo gãi cánh tay và cổ bị muỗi chích sưng đỏ, bất mãn ngồi xuống. Sáng nay có cháo, Tào Tháo thấy cháo hạt kê ăn cũng ra mùi ra vị lắm, nhưng Kỳ Lân thì lại thấy khó nuốt. Tào Tháo cười nói: “Tiểu tiên sinh đang nghĩ chuyện gì?” Kỳ Lân lơ đãng trả lời: “Đang nghĩ Điêu…” Đang nói, thấy Lã Bố mặc triều phục tướng quân nghiêm chỉnh ra khỏi phòng. Hắn vừa đi vừa ngáp, sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Thế nào lại ra đây?! Ai cho ngươi ra?” Kỳ Lân ‘Hi…’ cười nói: “Hầu gia chuẩn bị đi gặp Điêu Thiền hả?” Lã Bố không thể hiểu nổi, Tào Tháo liền học theo giọng của Kỳ lân: “Hầu gia chuẩn bị đi gặp Điêu… Thiền hả?” Nói xong vô cùng nghi hoặc, nhìn Kỳ Lân hỏi: “Thỉnh giáo tiểu tiên sinh, Điêu Thiền là cái gì?” Kỳ Lân ra vẻ thần bí khó lường khoát tay áo, đột nhiên Lã Bố có cảm giác mình đang bị chế nhạo thật khó chịu. Cao Thuận cho ngựa ăn xong, cũng phụ họa cười nói: “Chủ công muốn đi gặp Điêu Thiền à?” Lã Bố nổi khùng: “Từ hôm nay trở đi! Ai dám nhắc tới hai chữ Điêu Thiền trước mặt bản hầu, lập tức kéo ra ngoài đánh một trăm quân côn! Kéo Tào Tháo nhốt vào phòng củi! Không được cho hắn ra ngoài!” Nói xong không thèm ăn cơm, lên ngựa đi mất. Lại nói, buổi trưa hôm ấy, Vương Doãn đãi tiệc trong nhà, trong thời điểm Đổng Trác lạm quyền triều chính, lương hướng của bách quan trả theo đầu người, cắt xén vô cùng xít xao, thậm chí có quan viên còn ăn không đủ no. Vương Doãn vét hết vốn liếng trong nhà, nói vậy chứ cũng được ba chung rượu nhạt, một đôi gà vịt, miễn cưỡng bày xong bữa tiệc rượu vô cùng mộc mạc. Ôn Hầu tất nhiên không phải đến để ăn cơm, chỉ tại Vương Doãn không ngừng mời uống, qua ba tuần rượu, Lã Bố hơi hơi say, Vương Doãn vuốt râu nói: “Chẳng hay tướng quân đã thành gia chưa?” Lã Bố uể oải đáp: “Tiên Ti xâm phạm biên cương đại Hán ta, gia mẫu đưa cả nhà xuôi Nam. Sau khi Phụng Tiên nương nhờ nơi Đinh Thứ sử, mẫu thân qua đời, giữ đạo hiếu ba năm, thời cuộc lại càng loạn lạc, chưa từng có người mai mối. Vì sao ngài hỏi việc này?” Vương Doãn nghe nhắc lại chuyện Đinh Nguyên, không dám nhiều lời, nói sang chuyện khác: “Đàn ông tốt không thể không làm hai chuyện là thành gia, lập nghiệp. Tướng quân hiện tại đang được triều đình trọng dụng, ngày sau công danh không sao kể hết, lệnh đường dưới suối vàng có biết, nhất định vô cùng vui mừng. Nào, uống rượu.” Lã Bố nhớ tới mẫu thân đã mất, thần sắc có hơi ảm đạm, cầm chén rượu cũng không uống ngay, Vương Doãn lại ‘ha ha’ cười nói: “Chỉ tiếc, nữ tử ở Lạc Dương không có mấy người xứng đôi với tướng quân.” Lã Bố lạnh nhạt nói: “Tư đồ nói đùa.” Trong lòng thầm nghĩ, uống hết ly này thì về thôi. Nhưng bất ngờ có nhạc công xuất hiện, một nàng thiếu nữ từ bên ngoài sảnh đi vào, tóc vấn đọa mã(6), trên người mặc áo ngắn tay màu lục nhạt, vạt trước cực ngắn, khó khăn lắm mới che được eo mềm, váy dài chấm đất màu hồng nhạt ôm sát đôi chân thon thả, chỉ cần vô tình nâng tay, toàn bộ tay áo hóa thành phong tình vô hạn tỏa ra. Lã Bố hơi kinh ngạc, trêu ghẹo: “Vương Tư đồ từng này… tuổi, trong nhà còn giấu mỹ nhân?” Vương Doãn mỉm cười không đáp. Chỉ thấy qua mười ngón của cầm sư, âm nhạc như dòng nước chảy hoài không dứt, vũ nữ kia nghiêng người bắt đầu nhảy múa, thủy tụ hư hư thực thực, dáng người uyển chuyển thướt tha, Lã Bố uống một ngụm rượu, lặng yên chăm chú nhìn. Tiếng nhạc tấu vang vang, lại nghe nàng cất tiếng xướng: “Lữ khách thương về quê cũ ấy, lòng nhớ thương thương nhớ hoài; vuốt trường kiếm mà thổn thức, nước mắt rơi ướt xiêm y…” Lã Bố không khỏi xúc động hỏi: “Khúc này do ai viết?” Vương Doãn cười nói: “Bạn nơi khuê phòng của tiểu nữ, thiên kim nhà Thái Ung cải biên, từ bài ‘Bắc Chinh Phú’ của Ban Bưu.” Trong lòng Lã Bố hơi xúc động, thổn thức nói: “Người Tiên Ti nhiều lần xâm phạm biên quan, phụ thân ta trốn thoát không thấy bóng dáng, mẫu thân mang ta nhập quan đến Tịnh Châu, cảm giác cũng giống như trong khúc hát này vậy.” Vương Doãn thở dài: “Loạn trong giặc ngoài, đất nước như gió mưa lay động, từng bước gian nan.” Nàng kia xướng hết một khúc, tiếng nhạc cũng dừng. Lã Bố hãy còn xuất thần, Vương Doãn vội nói: “Đến kính rượu tướng quân.” Thiếu nữ liền vâng lời đi vào, lấy bầu rượu, nhón tay áo, lại hơi nghiêng người, đôi mắt trong sáng như trân châu, Lã Bố lúng túng vội vàng nói: “Vị này là…” Lúc nói chuyện tay hai nguời chạm nhau, thiếu nữ mỉm cười: “Ngưỡng mộ đại danh tướng quân đã lâu, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy.” Lúc nãy nghe nhạc xem vũ khúc không nhìn kỹ, giờ phút này được nhìn rõ ràng, Lã Bố phát hiện ra tỳ nữ Vương Doãn thu nhận này thật là quốc sắc thiên hương, Giác Chi con gái của Đổng Thừa còn lâu mới bì kịp, càng hiếm có là thần thái rạng ngời trong đôi mắt, tràn ngập trí tuệ, lại vừa hồn nhiên, không giống dung chi tục phấn con nhà bình thường. Thiếu nữ tự tay châm rượu cho Lã Bố, Lã Bố lễ phép nhấp môi, Vương Doãn thấy thế mới nói: “Đây là nghĩa nữ của lão phu, tên là Điêu Thiền.” Lã Bố ‘phụt’ một tiếng, nháy mắt phun một ngụm rượu lên mặt Điêu Thiền. ——————————- Chú thích:1 khoảnh = 100 mẫu = 6,667 héc ta, 10 khoảnh = 66,67 héc ta = 666,7 m2 Làm quan thì làm Chấp kim ngô, cưới vợ phải cưới Âm Lệ Hoa, Chấp kim ngô là một một chức quan thực ra cũng không to tát gì, được cái trông  rất oai phong, đó chính là cầm cờ, đi tiên phong bảo vệ hoàng đế hoặc quan lớn lúc xuất tuần. Hai bên có nhóm cảnh vệ, chưởng kỳ quan đi trước mở đường, tay cầm kiếm có khắc “kim ô điểu”, mình cưỡi ngựa lớn, oai dũng, quả thật rất oách.Lưu Tú là Hán Quang Vũ đế, hoàng đế sáng lập nhà Đông Hán, Âm Lệ Hoa là Quang liệt Âm hoàng hậu. Đọc thêm hoặc xem phim Tú Lệ Giang Sơn Trường Ca Hành.Đổng Thái hậu là mẹ Linh đế tức là Hán Linh đế, bà nội của Hán Hiến đế Lưu Hiệpgian quỷ: cáo già, quỷ quyệt, bởi vì đây là một trong những biệt danh của Tào Tháo nên giữ nguyênTóc vấn đọa mã