Có truyền thuyết cho rằng người chết rồi sẽ hóa thành quỷ. Tinh khí của họ sẽ trả về trời, cơ thể trả về đất, máu trả về nước, mạch trả về sông, âm thanh trả về sấm, hành động trả về gió, mắt trả về ngày rằm, cốt trả về cây, gân trả về núi, răng trả về đá, mỡ trả về sương, tóc trả về cỏ, hơi thở trở thành vong linh về nơi âm phủ. (mớ lùng nhùng gì không biết nữa trời ơi) Theo như cái này thì, quỷ không có gì không qua được, mà trở về còn dùng cái khẩu khí này, chỉ có lệ quỷ, có lẽ khi còn sống là một người đặc biệt ngang bướng__ haiz, thôi được rồi chuyện xưa bịa nhiều quá không tốt. Nhưng mà hiện giờ trong phòng có hai thần tiên ở đây, tiểu quỷ bình thường cậu không thèm để vào mắt. Kinh thường liếc nhìn Tôn Đĩnh đang nơm nớp lo sợ, Thẩm Hiên tự tin mười phần nói: “Cái này thì có là gì, ngày mai tôi sẽ cùng cậu đi tới trường học, đuổi con quỷ kia ra cho cậu.” Tôn Đĩnh vội nói: “Thẩm Hiên cậu đừng nói càng, nó chính là quỷ đó! Mấy ngày nay chỉ cần tôi ở trong phòng, nhiệt độ liền hạ thấp, còn có âm thanh binh binh pằng pằng, đèn điện thì lúc sáng lúc tối, chuyện quái quỷ gì cũng đều có hết.” Nói đến đây, vẻ mặt hắn như cầu xin: “Chúng tôi đã đổi ba cái đèn điện rồi, ông chú sửa đèn còn chơi xấu tính đổi cho chúng tôi cái đèn dầu nữa chứ!” Thẩm Hiên: “Tốt quá rồi còn gì, đổi thành đèn dầu thì càng giống quỷ phòng rồi, thôi thì dứt khoát dọn dẹp một phát làm thành khu du lịch đặc sắc luôn đi. Ai vào mà sợ thì thu người đó 100 đồng.” Tôn Đĩnh: “Trước kia tôi vẫn cho cậu là người có đầu óc, tôi sai rồi. Cậu không phải là người chỉ thiếu đầu óc, mà còn thiếu tâm nhãn.” Hừ hừ, tôi thiếu tiền thiếu đầu óc thiếu tâm nhãn, nhưng cái chính là không thiếu thần tiên, có rồi thì đầu không đau, chân không xót, một lần diệt mười con quỷ cũng không thành vấn đề.” Thẩm Hiên vô cùng đắc ý vỗ vai Tôn Đĩnh: “Cậu không cần phải sợ gì cả, tôi lợi hại lắm, vừa đến một cái là quỷ cũng phải nhường đường. Ngày mai tôi theo cậu đi đuổi quỷ.” Lúc này một âm thanh lạnh lẽo vang lên từ phía sau hai người. “Tôi không đi.” Thẩm Hiên như bị tạt cho một gáo nước lạnh co rụt cổ, lập tức mở to mắt kinh ngạc nhìn về phía Thủy Triết không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng. Có một câu nói rất hay rằng, có người nặng như quả núi, có người nhẹ tựa lông hồng, có người đi mà như không đi, có người không đi mà chẳng khác nào đi*. *Mị mà hiểu câu này nghĩa gì mị chết liền <img alt="" src="http:///images/smilies/icon_smile.gif" data-pagespeed-url-hash=350621150 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>) Rất không may, cậu thuộc về kiểu người không đi, mà Thủy Triết tạm thời thuộc về cảnh giới không đi mà chẳng khác nào đi. Tổng kết lại một câu, Thủy Triết mà bãi công là hắn xong đời luôn! “Anh, anh không thể không đi, nói gì thì nói nhưng chắc chắn Tiểu Duẫn rất thích những chuyện như thế này!” Thủy Triết nhìn Thẩm Hiên nhất thời kích động, tay còn đặt trên vai Tôn Đĩnh, mắt có chút híp lại, trầm mặc nửa này không nói tiếng nào mà quay người đi luôn. Thẩm Hiên im lặng nhìn bóng lưng hắn, im lặng ngưng nghẹn. Chon nên mới nói mấy người cứ im ỉm so với người lả lơi còn còn đáng ghét hơn nhiều, suy nghĩ trong đầu họ không ai có thể đọc được. Mà quần chúng vây xem Tôn Đĩnh còn chưa rõ chân tướng, còn đưa mắt trông mong nhìn Thẩm Hiên: “Cho dù anh ta không đi nhưng cậu đã nắm chắc như vậy rồi, cậu nhất định phải giúp tôi một tay, nếu không 300 đồng tôi thiếu cậu tôi không thể trả cậu được rồi.” Thẩm Hiên lập tức hồi phục tinh thần: “Cậu thiếu tiền tôi hồi nào?” Tôn Đỉnh ngượng ngùng cười: “Ha ha ha, khoảng một năm trước, không phải vì nghĩ cậu đã quên mà không trả đâu, mà là vì hôm nay muốn cho cậu một kinh hỉ đấy.” Thẩm Hiên: “Tôi có thể bóp chết cậu không?” Tôn Đĩnh cẩn thận nhích ra sau: “Bóp chết tôi? Rồi cậu tìm ai để dòi tiền đây? 300 đồng này cậu có muốn lấy lại hay không?” Hừ, không phải chỉ có 300 đồng sao? Đương nhiên là cậu… “Muốn!” Không còn cách nào khác, ai kêu cậu nghèo quá làm gì chứ? Không có tiền thì con người có khác gì cây cỏ đâu~ Hơn nữa thần tiên cậu cũng có rồi, cự lang cậu cũng đánh rồi, còn sợ gì một tiểu quỷ chỉ biết hạ nhiệt dộ, chơi đèn điện chứ? Vì vậy thiếu niên thiếu tiền, thiếu đầu óc lại thiếu tâm nhãn Thẩm Hiên cứ như vậy nhảy lên thuyền giặc. Trên thực tế, vừa đi vào phòng ngủ của Tôn Đĩnh, cậu đã bắt đầu hối hận. Cái không khí im ắng thế này, u ám mà tràn ngập quỷ khí, bên ngoài mặt trời rực rỡ chiếu rọi, nhưng thời tiết bên trong lại đối nghịch hoàn toàn, nhiệt độ thoáng chốc giảm xuống không độ, lạnh đến tận xương tủy, làm cho người người ta nổi hết da gà. Thẩm Hiên gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, kiếm chuyện để nói: “Con quỷ này xem ra rất lợi hại, cậu xem cây xương rồng trên bệ cửa sổ chết héo rồi kìa, chắc chắn là bị nó hút hết sinh khí.” Tôn Đĩnh nhìn theo ánh mắt cậu, sau đó hổ thẹn gãi đầu: “Cái này, cây xương rồng đó là do mấy ngày trước tôi tưới nước nhiều quá nên nó chết đó.” Thẩm Hiên: … Sinh mệnh ương ngạnh của xương rồng cả quỷ cũng không sợ, ấy vậy mà lại chết trong tay Tôn Đĩnh. Cho nên mới nói, đáng sợ hơn cả quỷ thần, chính là nhân tâm. Như cảm nhận được có người đến, hơi ấm trong phòng kịch liệt hạ thấp, thậm chí trên cửa còn bắt đầu đọng sướng trắng. Thẩm Hiên thuận tay lấy cái chăn trên giường bên cạnh quấn lên người, hắt hơi mấy cái liên tiếp, nhíu mày nói: “Cậu có ngửi thấy mùi gì kỳ quái không, chẳng lẽ con quỷ kia bắt đầu ra tay rồi?” Tôn Đĩnh cũng học theo cậu quấn chăn lên người, cuốn lại như cái chả giò rúc vào trong góc, đưa mắt nhìn về phía Thẩm Hiên, sau đó yên lặng nghiêng đầu sang chỗ khác. “Tôi cảm thấy không phải. Cái chăn trên người cậu là của lão Vũ đấy.” Thẩm Hiên: “?” Tôn Đĩnh: “Hắn ta bị hôi chân…” Thẩm Hiên: … Cậu hận phòng ngủ của  nam sinh! Dùng sức quăng cái chăn trở lại trên giường, Thẩm Hiên cuối cùng cũng nói bão rồi, chỉ lên trần nhà mắng: “Đồ đáng chết, có bản lĩnh thì lộ mặt ra đi! Coi chừng ông đây tát một cái dính vách không xuống được đấy nhé!” Cái gì, câu chửi này có chút quen? Khụ khụ, dù sao bà hàng xóm cũng không biết, mà con quỷ kia chắc chắn không hiểu gì đâu. Như đáp lại cậu, trong phòng ngủ đột nhiên xuất hiên một loạt âm thanh, tiếng bước chân, tiếng đồ đạc bị kéo lê. Thẩm Hiên cẩn thận bước vài bước ra cửa, giữ chặt tay áo Tôn Đĩnh. Cánh cửa nặng nề đóng lại, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu, mấy cái ghế giống như không chịu được sức nén, phát ra âm thanh lộp cộp. Rắc~! Một cái ghế bị đè thành mảnh vụn. Thẩm Hiên nhắm mắt lại, say đó quay đầu liếc Tôn Đĩnh: “Cậu không phải chỉ nói đèn điện bị hư, độ ấm hạ thấp, rồi phát ra tiếng động này nọ sao? Chuyện này là như thế nào?” Tôn Đĩnh vô tội trả lời: “Không phải tôi còn nói thêm câu ‘chuyện quái quỷ gì cũng đều có hết’ sao, cái này tương đương với im lặng tuyệt đối.” Đối mặt với đồng bọn như heo thì có thế nói gì? Thẩm Hiên yêm lặng nhìn cái ghế đã hy sinh tính mạng, nói: “Bây giờ tôi muốn bỏ mặc cậu cho cậu im lặng tuyệt đối luôn.”