Nhật Ký Nuôi Con Ở Thanh Triều
Chương 12 : Lương Quý Nhân
Có lẽ ngay từ đầu Lương quý nhân thực sự là vô dục vô cầu (không chút ham muốn), nhưng mà khi nàng đã nhận được quá nhiều, khi mà nàng phong quang vô hạn (vô cùng nở mày nở mặt), nàng sẽ mất đi ý muốn ban đầu của mình; lúc nàng được người tôn quý nhất trên đời này nhìn thấy, chút không muốn rời xa trong mắt kia, nàng nở nụ cười, cười đến vô cùng thoải mái lại cũng rất đắc ý, nàng cho rằng vận mệnh của nàng đã thay đổi rồi, nàng cũng có thể trở thành một Đức tần thứ hai, thậm chí địa vị càng cao hơn so với Đức tần.
Nhìn thấy dáng vẻ giống như muốn ăn thịt nàng cũng những nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung kia, nàng cũng không sợ hãi như trước kia nữa. Mỗi khi những nữ nhân kia nhìn nàng bằng ánh mắt ghen ghét, nàng đều sẽ nở nụ cười rất vui vẻ, cười đến vô cùng sáng lạn, nụ cười đó làm đau nhói mắt và lòng những nữ nhân kia. Nụ cười đó có quá nhiều đắc ý, đắc ý nàng có thể khống chế được lòng thiên tử, cũng chỉ có nàng mới biết nụ cười kia còn có cả một chút cười nhạo, cười nhạo những nữ nhân ngu xuẩn kia. Thế gian phù hoa (cảnh đời phù phiếm hào nhoáng) khiến cho nàng mất đi phương hướng của bản thân, mấy tháng vinh sủng không người nào địch nổi, cũng khiến cho nàng quên đi bản thân vốn chỉ là một cung nữ ti tiện đi ra từ Tân giả khố. Nhưng mà với kinh nghiệm từng trải từ nhỏ cùng sự thông minh tài trí sẵn có của mình, nàng đã đem phần đắc ý này giấu dưới dáng cười tuyệt mỹ lại dịu dàng của nàng.
Có lẽ là vận mệnh đã như vậy, mấy tháng vinh sủng đã trở thành thời kỳ đỉnh cao của nàng cả đời này. Có lẽ đúng như lời khẩn cầu của nàng với trời xanh, “Tín nữ nguyện vì nó, trả giá hết thảy.”
Tháng mười năm Khang Hi thứ hai mươi, đúng là lần đầu tiên Khang Hi sắc phong cung phi trên phạm vi lớn hai tháng trước, Lương quý nhân phát hiện mình mang thai. Nàng cũng thông minh không lập tức nói với Hoàng đế, nàng biết rõ lúc này bản thân đang là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của những nữ nhân kia, nếu để cho các nàng biết mình mang thai, các loại thủ đoạn đều xuất hiện, bản thân căn bản không thể chống đỡ được. Cũng may mắn là nàng có cẩn thận, nàng biết mình sẽ sớm có một ngày mang thai, vì thế nàng liền biểu hiện mình rất thích ăn chua, để mê hoặc những nữ nhân đó. Quả thực một chiêu này rất hữu hiệu, dưới sự canh phòng tử thủ nghiêm ngặt của nàng, cộng thêm nàng cũng không có các triệu chứng nôn nghén các thứ, không có ai biết nàng mang thai.
Nhưng mà có một số việc cho dù đã bị phủ đầy bụi rồi nhưng cuối cùng vẫn sẽ bị đào lên.
Lúc Hoàng hậu Hách Xá Lý mang thai đương kim Hoàng thái tử, nàng biết mình cần một quân cờ, một quân cờ đảo loạn hậu cung lúc nàng mang thai. Đúng lúc đó, nàng vô tình nhìn thấy Vệ thị đang đi ra khỏi Hoán Y cung (cung chuyên giặt quần áo) đưa y phục, đã biết rõ Vệ thị chính là cái quân cờ kia, địa vị thấp kém, dễ dàng khống chế, đồng thời cũng vừa vặn là loại hình Hoàng đế ưa thích. Sau đó nàng liền âm thầm tìm người bí mật huấn luyện Vệ thị, tính toán tìm một thời điểm thỏa đáng đẩy nàng (Vệ thị) lên trước mặt mọi người. Nhưng điều duy nhất mà nàng (Hách Xá Lý thị) không ngờ tới là thời gian đó Hoàng đế bận rộn bình loạn Tam Phiên, rất ít thời gian đi đến chỗ những nữ nhân hậu cung kia, mãi đến lúc trước khi chết Hách Xá Lý thị cũng chưa sử dụng được quân cờ đã tỉ mỉ sắp đặt này.
Lúc ấy biết rõ chuyện này ngoại trừ Vệ thị và Hách Xá Lý thị ra, còn có nhũ mẫu của Hách Xá Lý thị Từ ma ma cùng với một cung nữ nhất đẳng ngẫu nhiên trùng hợp biết rõ chuyện này – Xảo Tú. Từ sau khi Hách Xá Lý thị chết, Xảo Tú này luôn một mực túc trực bên linh cữu của Hách Xá Lý thị ở Khôn Ninh cung, khi nàng (Xảo Tú) biết rõ kẻ từng là quân cờ kia đang phát ra hào quang quá mức, nàng biết thời điểm mình phải ra mặt đã đến.
Nhưng mà không lâu sau đó, tại một góc vắng vẻ trong cung, một cỗ thi thể nữ thắt cổ được phát hiện, tất cả mọi người đều cho rằng nàng là vì quá tưởng niệm tiên hoàng hậu mà đi theo bước của ngài. Cung nữ tử vong trong cung là chuyện thường xảy ra, tựa như một hòn đá ném vào giữa biển rộng vô biên, không có mấy người để ý đến. Những nhân vật lớn kia cũng sẽ không hao tâm tổn trí chút nào vì những chuyện tình như thế này, nhưng mà vào ngày giỗ Hách Xá Lý thị năm nay, Hoàng đế trẻ tuổi lúc cùng nói chuyện phiếm với tiên hậu, đã phát hiện một khối khăn lụa.
Tại hậu cung, trong tay nữ nhân nào chẳng có mấy mạng người, chẳng qua là trong lòng mọi người đều biết rõ mà không nói ra thôi, cho dù thân là Hoàng đế nhưng Khang Hi cũng không ngoại lệ, nhưng lần này lại khác, Vệ thị mà hắn vẫn cho là nữ tử trời cao phái tới làm bạn với hắn, trong sạch thuần khiết, không nghĩ tới cuối cùng lại là…
Cho dù Khang Hi đã biết những sự tình này, hắn cũng vẫn ân sủng Vệ thị như trước, mãi đến một tháng sau khi Vệ thị té xỉu, sau khi nghe Thái y nói Lương quý nhân đã mang thai bốn tháng xong, hắn liền xoay người rời đi. Sau này cũng không thấy Khang Hi đi qua chỗ Lương quý nhân nữa, Lương quý nhân cũng đã thất sủng từ đó.
Sau đó Lương quý nhân sinh ra hài tử này, là một nhi tử, xếp hàng thứ tám (bát). Không ngờ đó là Khang Hi không đem hài tử này giao cho người khác nuôi dưỡng, vì thế nên Vệ thị vẫn một mực tin tưởng trong lòng Hoàng đế vẫn có mình, một ngày nào đó Hoàng đế sẽ trở lại bên cạnh mình, một ngày nào đó bản thân sẽ một lần nữa đạt được sự sủng ái độc nhất vô nhị kia. Cho tới lúc đó nàng vẫn rất hoang mang, nàng không rõ, tại sao nàng đột nhiên lại thất sủng.
Sau khi hài tử được sinh ra, mỗi ngày nàng đều ngồi ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn đại môn, mới đầu nàng tưởng rằng nhi tử này sẽ mang về sủng ái của Hoàng đế đối với nàng, nhưng mà đã qua rất lâu, Hoàng đế lại vẫn không tới, nàng liền đem tất cả oán trách của mình lên trên người nhi tử, cho rằng là do nhi tử này mới khiến bản thân suy bại tới tình trạng ngày hôm nay. Đây là nhi tử thân sinh của nàng, cho nên nàng không có cách nào đi đánh chửi hài tử này, nhưng mà muốn lòng nàng không có ngăn cách mà đối đãi với nhi tử này, nàng cũng không làm được, vì thế nàng lựa chọn coi thường, mà điều này cũng chính là nguyên nhân khiến tiểu Bát từ nhỏ đã ăn không đủ no.
Nghe xong lời truyền đến của Thành tần, Lương quý nhân cho là mình sẽ đổi vận rồi, nàng đã sớm nghe nói, gần đây Hoàng thượng đã sủng ái Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử nhiều hơn, nếu Hoàng thượng nhìn thấy hài tử Dận Tự này, nhất định sẽ nhớ tới bản thân, nhất định. Được rồi, vẫn là nên tự mình đi một chuyến đi, không chừng có thể nhìn thấy Hoàng thượng. Lương quý nhân cứ nghĩ như vậy, liền tranh thủ thời gian trang điểm lại bản thân.
Không đợi Như Quân đưa Bát hoàng tử trở về, Lương quý nhân đã tới rồi, bảo là muốn tự mình đón Dận Tự trở về. Mà tiểu Bát lại cứ vùi vào trong lòng Như Quân, cầm lấy y phục của nàng không buông, nói làm sao cũng không chịu rời khỏi, khiến Như Quân cảm thấy kỳ quái là tại sao Lương quý nhân vẫn không thèm để ý chút nào, vẫn chỉ lộ ra ánh mắt chờ mong nhìn cửa lớn, nếu tiểu Thất và tiểu Tứ làm ổ trong lòng những nữ nhân khác mà ỷ lại, bản thân sẽ không thể không ghen tỵ đến chết.
Không lâu sau đó, Như Quân đã biết rõ Lương quý nhân đang đợi cái gì, sợ là nàng (Vệ thị) sẽ phải thất vọng rồi, tuy rằng người trong cung đều biết số lần Hoàng đế đến chỗ mình càng lúc càng nhiều, nhưng lại không đến vào buổi tối. Nhìn thấy dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài của tiểu Thất và tiểu Tứ, tiểu Bát cũng đã ngủ ở trong lòng mình rồi, Như Quân sốt ruột liền mở miệng nói, “Lương muội muội, sắc trời cũng đã tối rồi, mấy hài tử cũng đã mệt mỏi, hay là mang tiểu Bát quay về sớm một chút đi, nếu không đợt lát nữa đêm khuya rồi cũng khó về.”
“Tứ a ca cũng Thất a ca đã mệt rồi thì để cho bọn họ đi ngủ đi, không cần chờ cùng với chúng ta trong này.” Vệ thị trực tiếp vượt qua trọng điểm.
Như Quân phát hỏa, nàng cũng không tin Lương quý nhân được vinh sủng một thời này một người ngốc đâu, Như Quân liếc nhìn Hỉ Nhụy và Hr Mạn, để cho các nàng dẫn hai hài tử đi rửa mặt rồi ngủ. Nàng vừa muốn mở miệng, Vệ thị đã nói, “Tỷ tỷ thật sự là có phúc khí đó, có hai hoàng tử bên người, dáng vẻ này của muội muội ta, không được sủng lại làm liên lụy tới Bát a ca rồi…” Nói một thôi một hồi mà đã bắt đầu rơi lệ rồi.
Như Quân nhức đầu, vừa định đuổi Lương quý nhân này đi, ai ngờ vậy mà nàng đã khóc lên rồi. Nhạy bén nghĩ ra, gọi một tiểu thái giám đứng ở cửa đến, thấp giọng nói vài câu, tiểu thái giám liền đi ra ngoài. Vài phút sau, đã chạy về nói, “Hồi chủ tử (lời dẫn để bẩm báo lại chủ nhân điều gì đó), Hoàng thượng đêm nay đã lật bài tử của Huệ phi nương nương.”
Nhìn sắc mặt Lương quý nhân thay đổi, Như Quân nở nụ cười, kỳ thực nàng cũng không để cho tiểu thái giám kia đến hỏi Hoàng đế đêm nay ở đâu, chẳng qua là tùy tiện nói thôi.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
268 chương
19 chương
21 chương
99 chương
65 chương