Phó Tu không ngờ lại có kết quả nhanh đến vậy, giống như anh vừa quyết định tỏ tình từ mười phút trước. Thậm chí anh còn chưa kịp bổ sung chút gì đó, Thịnh Thiên Dạ phía đối diện đã bắt đầu dự tính quá trình sau khi từ chối. Dĩ nhiên lòng tự trọng của người đàn ông không chịu nổi, cau mày hỏi: “Tại sao từ chối?” Thịnh Thiên Dạ nhất thời ồ lên, “Chuyện này còn cần lý do à?” Phó Tu: “…” “Anh đợi chút.” Cô giơ tay lên chặn lại, cụp mắt xuống, cắn môi, “Tôi suy nghĩ đã.” Suy nghĩ vài giây, cô càng thản nhiên trình bày tình hình thực tế: “Còn có thể là gì, tôi không có cảm giác với anh.” Sống 27 năm, cá nhân Phó Tu cho rằng đây là trận Waterloo* lớn nhất mà anh từng gặp trong đời. *Trận Waterloo: Trận chiến nổi tiếng lịch sử diễn ra vào năm 1815 tại khu vực gần Waterloo ở Bỉ giữa quân đội Pháp với liên quân của Anh và các đồng minh. Tại sao cô không có chút sợ hãi gì? Từ chối cũng không hề do dự?- ---Đọc FULL tại .com--- Anh làm ra vẻ trầm ngâm, “Nếu ở bên tôi, thù lao của bộ phim này tăng lên gấp đôi thì sao?” Lúc này ánh mắt của Thịnh Thiên Dạ như mơ màng nhìn giải thưởng cho hành động mê muội. Cô lắc đầu, “Tôi không thiếu tiền.” “Chẳng phải lúc nãy hỏi tôi thù lao sao?” “Tôi nên nhận những gì tôi xứng đáng.” Cô thoải mái uống một ngụm nước suối, “Cái tôi không nên nhận thì tôi cũng không có hứng thú.” Hơn nữa, anh ta cho cô tiền để cô hẹn hò với anh ta, vậy cô sẽ trở thành gì? Cô có xứng đáng với fan xem cô là báu vật trong lòng mỗi ngày không? Phó Tu hoàn toàn nghẹn lời. Thịnh Thiên Dạ thầm nghĩ nói đã nhiều cũng nên kết thúc, lúc lấy kịch bản từ sau lưng ra thì hơi khựng lại, thấy ông chủ của mình vẫn đứng yên, cả buổi không nhúc nhích. Vì vậy cô giả vờ quan tâm chút, “Anh không sao chứ?” “Không sao.” Người đàn ông trả lời cứng nhắc. Phó Tu “không sao” bóp chai nước trong tay, vang lên tiếng lốp bốp như cho hả giận. Anh cho rằng ít ra Thịnh Thiên Dạ sẽ tiếp tục hỏi thăm, kết quả là Thịnh Thiên Dạ gật đầu, lật trang kịch bản soàn soạt, sảng khoái trả lời: “Vậy thì tốt.” “…” /// Gần đây ông chủ lại thích họp.- ---Đọc FULL tại .com--- Bình thường 500 năm đều không tương tác gắn kết với nghệ sĩ, bỗng dưng bắt đầu ba ngày một buổi họp ngắn, bảy ngày một buổi họp dài. Thịnh Thiên Dạ đã mặc kệ, không giả vờ làm “thanh niên 5 tốt” trước mặt ông chủ. Có thể thoái thác sẽ thoái thác, không thể thoái thác cũng thoái thác, quả thật vắng mặt quá lâu nên muốn tới công ty một chuyến. Cô đã tìm người quay lại nội dung của buổi họp, vốn dĩ định đến trường quay xem, kết quả là tên Phó Tu khốn khiếp nói sau khi xem xong ở trường quay phải viết bài cảm nghĩ 800 từ cho thấy cô đã xem, hoặc là về công ty xem hết. Ngoài mặt Thịnh Thiên Dạ cười hì hì, trong lòng bốc mùi rác, tức tốc chạy về công ty. Chọn đại một phòng họp trống có ghế sô pha, cô gác chân lên ghế sô pha, thoải mái nằm xuống, nhấn mở máy chiếu. Chưa xem được bao lâu, cô đã buồn ngủ. Nhìn khuôn mặt của Phó Tu, cô không thể kiểm soát được dòng suy nghĩ, bắt đầu đi vào cõi tiên. Trợ lý thấy cô bắt đầu ngẩn người ra, sau đó nhìn vào ông chủ đẹp trai, nhiều tiền trong màn hình, hỏi: “Có phải ông chủ đã tỏ tình với chị không?” “Tỏ tình? Ai nói cho em biết?” “Lần trước em đứng ngoài cửa đã nghe thấy.” “Cũng không phải là tỏ tình, mà là… Có lẽ muốn xem thử có thể ‘làm một nháy’ với chị không.” Thịnh Thiên Dạ nói. Trợ lý ngu ngơ, “Làm một nháy là gì?” Cô phổ cập kiến thức rất lý trí, “Làm một nháy trên giường.”- ---Đọc FULL tại .com--- Cô đã thấy nhiều dạng nhà đầu tư này trong giới giải trí, hầu hết đều không đáng tin, thấy gái xinh là muốn thả thính. Người nào không có lương tâm sẽ rủ rê các cô gái lên giường với danh nghĩa hẹn hò. Nhà gái lại là nghệ sĩ, vì tương lai của mình sẽ không thể bóc trần sự thật, mắng chửi và thề chết không bỏ qua, chỉ có thể bỏ mặc cho qua. Từ khi ra mắt đến nay, cô đã nhận được nhiều tín hiệu mập mờ như vậy, đã có cách phân biệt của mình. Đúng như dự đoán, trợ lý hỏi: “Chị nói ông chủ muốn hẹn hò tình một đêm với chị hả? Tại sao lại nói như vậy?” “Làm gì có chuyện đột nhiên giống vậy, đột nhiên chạy đến đoàn làm phim, đột nhiên nói muốn làm bạn trai của chị, thậm chí không thèm theo đuổi. ——” “Chuyện này có thể xem là nghiêm túc hẹn hò không?” “Hẹn hò là phải theo đuổi, phải lấy lòng.” Thịnh Thiên Dạ quay đầu lại, “Em có từng thấy chưa có quá trình theo đuổi mà đột nhiên hẹn hò không?” Trợ lý lắc đầu trong mơ hồ. Cô búng tay, “Vậy là xong rồi.” Không có hồi ức ở bên nhau thì nghĩa là có ý đồ khác. Mà bên kia, Phó Tu bị ngăn cách bởi phòng họp đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại, im lặng một hồi lâu. Anh nghiêm túc hỏi cô có muốn hẹn hò không, cô cho rằng anh chỉ muốn ngủ với cô??- ---Đọc FULL tại .com--- … Thịnh Thiên Dạ cũng không hiểu tại sao sau khi mình trở về công ty, Phó Tu không mở cuộc họp nữa. Ngược lại, đoàn làm phim của cô bắt đầu có nhiều thứ kỳ quái. Ví dụ như trà chiều, bánh ngọt, trái cây, cà phê, cô luôn có thêm một phần so với người khác. Ban đầu cô cho rằng fanclub Tieba của mình tổ chức, kết quả là nhiều ngày liên tiếp đều như vậy, không giống tác phong của fan. Vì vậy, cô chọn ngẫu nhiên một nhân viên nghiệp vụ may mắn và hỏi: “Ai đã đưa những thứ này tới?” Nhân viên nghiệp vụ trả lời: “Phó Tu.” Thịnh Thiên Dạ đang ăn trái việt quất khựng tay lại. Về phòng nghỉ, cô nhìn vào hộp trái việt quất của mình, tự hỏi khả năng Phó Tu bỏ thuốc độc mãn tính là bao nhiêu. Trợ lý điều chỉnh tốc độ gió máy lạnh giúp cô rồi đi tới nói: “Gần đây ông chủ đối xử với chị rất tốt.” “Chẳng phải anh ta đối xử tốt với cả đoàn làm phim sao?” “Nhưng chỉ có chị được nhiều hơn những người khác.” Trợ lý mạnh dạn suy đoán, “Hoặc có lẽ vì tặng cho chị nên mới tặng luôn cho cả đoàn làm phim?” Thịnh Thiên Dạ rùng mình đến nỗi ngứa ngáy, “Không thể nào. Phó Tu không biết làm những chuyện này đâu, em đừng đoán bậy.” Trợ lý, “Vậy chị cho rằng là gì?”- ---Đọc FULL tại .com--- “Có phải anh ta có chuyện nhờ chị không?” Trợ lý đợi cô lên tiếng, “Chẳng hạn như?” Thịnh Thiên Dạ liếm môi, “Chẳng hạn như không tăng lương để chị ở lại Hoa Ngạn.” Đáp án cho sự việc nhanh chóng được tiết lộ vào một buổi chiều. Chiều hôm đó, Phó Tu xuất hiện tại trường quay, mời mọi người uống nước dừa tươi. Khi trái tim của mọi người đều bị anh ta làm lung lay, cuối cùng Thịnh Thiên Dạ không nhịn được nữa, cầm ba trái dừa trong phòng ra ngoài hỏi anh ta.—— “Gần đây anh tặng nhiều đồ như vậy là đang làm gì?” Người đàn ông ngẩng đầu lên, trả lời theo kiểu lời ý ít nhiều: “Đang theo đuổi em.” Cô cầm không chắc, trái dừa rớt xuống đất, lăn tròn hai vòng.- ---Đọc FULL tại .com--- Trường quay không phải chỉ có một mình cô, tất cả nhân viên nghiệp vụ xung quanh đều nhìn sang với vẻ khó tin. Ngay cả đạo diễn đang uống nước dừa cũng bị sặc, che miệng lại ho khan ở sau màn hình. Cả tuần đó, gần như Thịnh Thiên Dạ được hỏi năm nghìn lần “Cô có muốn làm vợ của ông chủ Hoa Ngạn không?” Đoàn làm phim bỗng đồn đại cô rót tiền vào nhóm, nhà đầu tư đứng sau cô là ông chủ của mình. Ngay cả bạn hợp tác cũng nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc và kính trọng. Cô lại hy vọng mình rót tiền vào nhóm, đáng tiếc trong nhóm chỉ có một người rót tiền là nữ thứ hai của đoàn làm phim. Nữ thứ hai Hà Trừng có xuất thân dòng dõi nghệ thuật, ông nội là doanh nhân nổi tiếng một thời. Sau khi cha mẹ sinh ra ba người con trai mới sinh ra cô ấy ở tuổi 40, tất nhiên khỏi cần bàn tới mức độ trân trọng từ già tới trẻ, huống hồ cô ấy còn là một cô gái nhỏ.- ---Đọc FULL tại .com--- Trời sinh cô gái nhỏ đã có đôi mắt rớm nước mắt, từ nhỏ đã được gia đình cưng chiều. Lần đầu ra ngoài quay phim bị đụng chút cũng rớt nước mắt. Có hôm quay xong phân cảnh, bị đau họng còn bật khóc tại chỗ. Mặc dù khán giả cho rằng Hà Trừng đang giả vờ, nhưng nhìn một cái là biết cô gái này lớn lên trong tình yêu thương, vì vậy không chịu nổi bất kỳ tủi thân nào. Khả năng đó… đã bị mất lúc Thịnh Thiên Dạ 14 tuổi. Sự hiểu chuyện cần phải trả giá cao. Giống như trước khi mỗi miếng ngọc thành hình đều phải trải qua vô số lần mài giũa, là sự đau đớn trong quá trình mới tạo ra được kết quả tương đối tốt đẹp, còn bản thân phải chịu đựng những đêm dài bật khóc không đáng nhắc đến. Chưa trưởng thành là vì có người cưng chiều, có người chống đỡ, vì vậy không cần xu nịnh, lấy lòng. Hôm đó đang quay cảnh té ngã bị thương trong phim trường, ở các mép bậc thang có thanh thép và khuôn đúc không được che đậy. Sau khi đạo diễn hô cắt, Thịnh Thiên Dạ và Hà Trừng bị trầy xước khác nhau. Cô bị thương nặng hơn Hà Trừng. Tiếc là Hà Trừng vẫn luôn biết biểu đạt, bật khóc thút thít nhiều lần, đa số nhân viên nghiệp vụ đều vây quanh. Thịnh Thiên Dạ nhìn vết thương trong lòng bàn tay bị tróc da, rướm máu ở ngoài.- ---Đọc FULL tại .com--- Thật ra cô vẫn rất sợ đau. Có lẽ do đã quen chịu đựng, bộc lộ hết cơn đau bị kìm nén sẽ dịu đi, cô đành phải chuyển sang chỗ khác. May mà cô đã bảo trợ lý chuẩn bị cho mình một hộp dụng cụ y tế. Thịnh Thiên Dạ ngồi yên đợi một lúc, kết quả là trợ lý vẫn chưa đến. Cô quay đầu lại, phát hiện Phó Tu không biết tới lúc nào. Anh nhận lấy hộp thuốc từ tay trợ lý, đi đến trước mặt cô. “Đưa tay ra.” Anh vừa mở túi tăm bông ra vừa nói. Thịnh Thiên Dạ nghi ngờ nhìn anh ta một hồi, duỗi tay ra nhưng lại nói: “Anh đưa cho tôi hộp thuốc là được.” Người đàn ông phớt lờ lời đề nghị của cô, ép buộc mở bàn tay của cô ra, đè ngón tay xuống, nâng lòng bàn tay của cô lên cao, xử lý vết thương của cô. Chấm tăm bông vào cồn, lăn qua vết thương một vòng, anh nhíu mày hỏi: “Có đau không?”- ---Đọc FULL tại .com--- Thịnh Thiên Dạ thầm nghĩ: Lời thoại Mary Sue của tổng giám đốc bá đạo như thế mà cũng dám hỏi tôi à? “Không đau.” Tăm bông bất ngờ đè lên vết thương, cô đau đến nỗi xuýt xoa vài tiếng theo bản năng. Thịnh Thiên Dạ: “…” “Tôi chưa dùng sức.” Anh nói. Thịnh Thiên Dạ không trả lời. Phó Tu khẽ nói tiếp: “Đau thì nói đau, đau cũng không có gì đáng xấu hổ, không cần gắng gượng.” Ánh đèn màu vàng ấm áp trong phim trường chiếu xuống, có những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong ánh sáng. Giọng nói của anh mang theo ngữ điệu ấm áp, khuôn mặt đó cũng dễ nhìn, thuận mắt đến khó hiểu. Cô liếm khóe môi, giọng nói buông tuồng, “Anh tới làm cố vấn cuộc đời của tôi à?” Máy lạnh chẳng thèm trả lời, dán băng cá nhân hình vuông lên lòng bàn tay cô. ///- ---Đọc FULL tại .com--- Hai người gặp lại nhau trong tiệc sinh nhật của Thịnh Tinh Vũ. Lúc đó cô đang nói chuyện vui vẻ với một nam diễn viên đã lâu không gặp, trò chuyện từ tác phẩm đầu tay của vài năm trước đến tình hình phát triển sau này, rồi lại trò chuyện đến thị hiếu thị trường, phân tích gần đây khán giả thích xem chủ đề gì. Lúc đang nói hăng say, quản lý đến tìm nàng, nói là công ty có chút việc. Cô bán tin bán nghi, đi ra ngoài theo quản lý, lên xe mới phát hiện Phó Tu đang ngồi trên ghế bên kia. Nhìn thấy Phó Tu, cô cũng biết công ty có chuyện đều là mượn cớ. Công ty có thể xảy ra chuyện gì? Rõ ràng người đàn ông này lại lấy việc công làm việc riêng. Cô đã sớm có dự tính, hỏi: “Chuyện gì?” “Khách sạn ở đâu?” Anh tắt đèn xe, “Tôi đưa em về.” Đầu óc của Thịnh Thiên Dạ mơ hồ, “Đưa tôi về làm gì? Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc.”- ---Đọc FULL tại .com--- “Về xem kịch bản, ngày mai phải quay phim.” Cả buổi tối nay thật khó hiểu, lời nói của anh ta càng khó hiểu hơn —— Cô quay phim thì có chuyện gì với anh ta? Là một diễn viên đủ tiêu chuẩn, cô biết khi nào mình nên làm gì. “Chuyện của tôi, tôi tự có thể sắp xếp ổn thỏa.” Thịnh Thiên Dạ nghiêng người vặn chốt cửa, “Không còn gì khác thì tôi đi trước.” Ai ngờ anh đã khóa cửa xe trước cô. Thịnh Thiên Dạ bị rơi vào tình huống này cũng ngày càng khó hiểu. Cô xoay người lại nhìn Phó Tu, nhíu mày, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?” “Tôi không muốn em đứng nói chuyện với người đàn ông kia.” “…”- ---Đọc FULL tại .com--- Khó mà tưởng tượng câu nói này lại phát ra từ miệng Phó Tu. Thịnh Thiên Dạ khịt mũi, quả nhiên nhạy bén ngửi thấy mùi rượu, “Anh uống rượu à?” Cô tự biết khó mà nói phải trái với đàn ông uống rượu, đành phải cố gắng đi thẳng vào chủ đề, “Tôi và anh không có liên quan gì cả, nói chuyện với ai là quyền tự do của tôi…” Phó Tu như nghe được câu gì đó chói tai, “Em nói ai và ai không có liên quan?” “Tôi và anh.” “Chúng ta vốn dĩ không có bất kỳ liên…” Thịnh Thiên Dạ mới nói một nửa, cửa kính xe sau lưng bị người ta đè tay vào. Người đàn ông ngà ngà say áp lên đôi môi của cô, cảm xúc càng sâu. Cô trợn mắt vài giây, lúc kịp thời phản ứng thì muốn đẩy anh ta ra. Nhưng cho dù cô giãy giụa như thế nào, anh ta vẫn không nhúc nhích. Lúc tách ra, Phó Tu hỏi cô với ánh mắt sâu thẳm: “Lần này được tính là có liên quan không?”- ---Đọc FULL tại .com--- Cuối cùng thoát khỏi cái ôm của người đàn ông, Thịnh Thiên Dạ cảm thấy môi mình đã bị người ta cắn sưng, giận sôi người ném áo khoác trên người và túi giấy trong tay vào mặt tên đàn ông càn rỡ, mở khóa cửa xe, nghiến răng đi thật xa. Cô muốn đá anh ta, nhưng chân vẫn có thể bị đầu gối của anh ta chặn lại. Quá mất mặt, tại sao có lúc Thịnh Thiên Dạ đánh cận chiến mà bị thua chứ? Còn bị người ta đè lên cửa kính xe đến nỗi không thể nhúc nhích? Còn bị hôn đến không còn sức cãi lại?? Bây giờ cô chỉ muốn quay trở lại để Phó Tu cũng trải nghiệm cảm giác bị đè. Nhưng cân nhắc qua lại cảm thấy không thỏa đáng, đành phải quay đầu lại, nhụt chí mắng chửi vài câu. Chiếc xe của người đàn ông đậu trong bóng tối rất lâu. Cho đến khi thư ký nghe tin chạy tới, nhìn thấy vết thương mới ở khóe mắt anh thì ngập ngừng, “Đây là…?” “Không sao.”- ---Đọc FULL tại .com--- Người đàn ông sờ lên khóe mắt, khẽ cười, “Tính ra… không lỗ.”HẾT CHƯƠNG 77.