Ngoại trừ câu nói nhảm đầu tiên, trong WeChat cá nhân của cô có quá nhiều lời tâng bốc và phát biểu nguy hiểm, nhất định không thể để Kỷ Thời Diễn thấy. Nhưng cho anh tài khoản công việc của nghệ sĩ thì lại quá trang trọng. Cô rơi vào mớ suy nghĩ hỗn độn, đành phải lảng sang chuyện khác để kéo dài thời gian cho mình. Kỷ Ninh “A” lên một tiếng, chạm vào lông mày của mình, “Lúc nãy vẽ lệch à?” Kỷ Thời Diễn: “…” Người đàn ông gần như nhíu mày lại trong vô thức. Có ý gì đây? Kỷ Thời Diễn anh đi xin tài khoản WeChat mà lại bị phớt lờ công khai hả? Người đàn ông trầm giọng, “Kỷ Ninh.” Kỷ Ninh không hề biết tên mình lại có thể gọi dễ nghe đến vậy. Cô sững sờ đáp lại: “Vâng?” Anh nói rất thẳng thừng: “Đây là lần đầu tiên tôi đi tìm một cô gái xin tài khoản WeChat.” Sau khi nhanh chóng động não, Kỷ Ninh nhớ ra mình còn một tài khoản không xài thường xuyên, nội dung trong đó phù hợp với mọi lứa tuổi. Có điều cô vẫn phải kiểm tra lại rồi mới có thể cho anh. Từ nhỏ cô đã học trường nội trú nữ. Mặc dù cấp Ba học tại một trường bình thường, nhưng lại rất ít tiếp xúc với các bạn nam. Mặc dù hai năm qua có vài lần hợp tác với người khác giới vì công việc, thế nhưng cô vẫn không thể sửa đổi tính cách đã nuôi dưỡng từ nhỏ. Đối mặt với bọn họ, cô sẽ thấy hơi lúng túng, thậm chí đôi tai đỏ lên theo quán tính vì không thường tiếp xúc nhiều. Mặc dù cô nịnh hót, tâng bốc Kỷ Thời Diễn trong tài khoản phụ, nhưng thực tế là khi đứng trước mặt anh, cô lại trở nên nhút nhát. Cô không có kỹ năng giao tiếp với người khác giới. Để tránh diễn đạt sai khiến hai người xa cách nhau, tốt hơn hết bây giờ vẫn không nên để lộ thân phận mình là fan. Suy nghĩ một hồi, cô nói nhân viên trang điểm ngừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía Kỷ Thời Diễn, “Em định đưa cho anh, nhưng bỗng dưng quên mất tài khoản… Đợi em đi xem lại!” Nhân viên trang điểm nhìn theo cô chạy về xe, khuôn mặt ngu ngơ, “Chẳng phải bật điện thoại lên xem là được sao, lẽ nào WeChat của cô ấy gắn luôn trên xe?” “Có thể quá bối rối, phải làm một cuộc xây dựng tâm lý.” Giang Thắng nhìn cảnh Kỷ Thời Diễn bị “nghiệp quật” thì thầm cảm thấy sảng khoái. Kỷ Thời Diễn chọn một cái ghế ngồi xuống, không trả lời, nhưng thần thái vẫn luôn tỏa sáng. Sau khi trở về xe, Kỷ Ninh tìm được ba nhật ký hoạt động có liên quan tới anh trong tài khoản phụ. Sau khi chuyển vòng tròn bạn bè* thành hiển thị trong ba ngày gần đây, cô phát hiện tài khoản WeChat này lại thêm bạn với nhân viên trang điểm, có lẽ nhầm lẫn rồi. *Vòng tròn bạn bè: một tính năng của WeChat, có thể chia sẻ những câu chuyện của bạn thân bằng hình ảnh với một nhóm bạn riêng. Những bình luận và lượt thích trong bài đăng chỉ có thể được nhìn bởi “bạn chung”. Cô gửi tin nhắn xác nhận cho nhân viên trang điểm: “Có nhìn thấy gì trong vòng tròn bạn bè của tôi không?” Nhân viên trang điểm nhanh chóng đáp lại: “Không thấy gì cả.” Cô gật đầu hài lòng, đợi lỗ tai hết đỏ ửng, ổn định lại tâm trạng, đang muốn đi ra ngoài thì điện thoại kêu ting tong, vang lên lời nhắc nhở —— Kỷ Thời Diễn yêu cầu thêm bạn với bạn. Trong nháy mắt, cô không phân biệt rõ dưới đất là nền nhà hay là kẹo bông gòn, lâng lâng như muốn lún xuống theo. Đang chuẩn bị đồng ý, Kỷ Ninh bỗng phản ứng kịp thời. Cô chụp lại màn hình khoảnh khắc kỷ niệm đáng giá này. Cô thấy hơi ngất ngây, ngắm nhìn một lúc thì bên ngoài vang lên tiếng thúc giục của Nặc Nặc, “Ninh Ninh, mau ra đây đánh má hồng nào, chúng ta phải quay rồi!” Không để tâm đến lời nhắc nhở thêm bạn, Kỷ Ninh nghĩ đến nhân viên nghiệp vụ đang chờ đợi thì vội vàng cất điện thoại vào, ngồi xuống trước gương để nhân viên nhanh chóng trang điểm phần còn lại. Trước khi bắt đầu quay, Kỷ Ninh lấy một cái túi nhỏ từ trong túi xách ra, đưa cho Kỷ Thời Diễn đang ngồi bên cạnh xem gì đó. Kỷ Thời Diễn nhíu mày, “Gì vậy?” “Đó là… Buổi sáng làm hai phần, cho anh một phần.” Thật ra đó là bánh sandwich làm cho anh, bởi vì cô biết anh không thích ăn sáng. “Bánh mì?” Lúc Kỷ Thời Diễn mở ra thì khựng lại, “Đúng lúc tôi vẫn chưa ăn gì.” “Dạ dày của những người như anh thường không khỏe…” Cô kịp nhận ra mình dặn dò quá giới hạn, nói được một nửa thì ngưng. May mà Kỷ Thời Diễn không nghe rõ, “Hả?” “Em nói là… ăn nhân lúc còn nóng.” Dường như anh nhận ra cô đang bối rối nên phải nhìn lại món đồ trong tay, cảm thấy hơi buồn cười, “Bánh cũng đã nguội rồi, làm sao mà nhân lúc còn nóng chứ?” Kỷ Ninh kéo nhẹ dái tai, cứ tưởng là thật, ngước đôi mắt hạnh nhân* tròn xoe lên, “Vậy em đi tìm lò vi sóng nhé?” *Mắt hạnh nhân: mắt tựa như hình dạng của hột hạnh, khóe mắt độn tròn, tròng đen và tròng trắng lộ ra khá nhiều. Chiều dài của mắt tương đối ngắn, vòm mắt rộng hơn và có hình dạng như hạnh nhân. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211029/nhat-ky-nu-hon-dau-5-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3269603483 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Mắt hạnh nhân (hình minh họa) Anh thích thú nhìn cô một hồi, cuối cùng mỉm cười, cúi đầu mở bao đựng ra, “Không cần đâu, quay thôi.” Để lại Kỷ Ninh ngồi ở đó một mình, cảm thấy mình giống như con mèo bị người ta cầm lấy cây chọc mèo* trêu chọc vài cái. Cô đang tính duỗi móng vuốt ra gạt đi thì người nọ lại rút tay về… *Cây chọc mèo: xem hình minh họa. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211029/nhat-ky-nu-hon-dau-5-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=3564103404 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Buổi ghi hình sáng nay diễn ra tại tổ chức bảo vệ động vật, hai người làm tình nguyện tắm cho chó mèo. Sau một hồi làm việc cũng đã mệt mỏi, hai người chuẩn bị đi ăn chút gì đó. Kết quả là lúc lên xe, cô bỗng phát hiện trên tay anh có vết xước. Kỷ Thời Diễn thấy ánh mắt của cô thì kéo ống tay áo xuống, “Bị mèo cào chút, không sao cả.” Cô mím chặt môi, quay trở vô hỏi nhân viên nghiệp vụ rằng chó Samoyed* lúc nãy đã được tiêm phòng chưa, sau khi chắc chắn không có bệnh chó dại mới thở phào. *Chó Samoyed: là giống chó săn có nguồn gốc từ vùng Siberia, nó cũng là một trong những giống chó cổ xưa nhất. Samoyed từng là chó kéo xe trượt tuyết, chúng được nuôi bởi những người thợ săn và đánh cá trước khi trở thành thú cưng như ngày nay. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20211029/nhat-ky-nu-hon-dau-5-2.jpg" data-pagespeed-url-hash=3858603325 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Chó Samoyed (hình minh họa) Kỷ Thời Diễn lặp lại bằng giọng trầm thấp: “Tại sao lại quay trở vô? Tôi không sao.” Cô dè dặt chỉ vào vết thương của anh, “Nhưng tốt hơn hết là nên dán băng cá nhân lại.” “Ừm, tôi không mang theo.” Quay phim thường xuyên bị thương, Kỷ Ninh luôn mang theo bông tẩm cồn tiệt trùng và băng cá nhân bên mình, lập tức lấy một miếng băng cá nhân từ trong túi ra đưa cho anh. Kỷ Thời Diễn còn tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc, không ngờ cô lại có. Lúc này anh đã mở điện thoại lên, liên lạc với nhà ăn, tay kia lại cầm bản đồ khu công viên, không thể dán được, chỉ còn lại ngón trỏ bị thương hơi giơ lên. Kỷ Ninh đưa tay ra nắm lấy cũng không được, rút tay về cũng không xong. Liếc nhìn thấy ánh mắt ngầm ra hiệu của đạo diễn, cô hạ quyết tâm nuốt nước miếng, da đầu run lên, xé băng cá nhân ra rồi dán lên giúp Kỷ Thời Diễn. Cô cúi đầu xuống, toàn bộ gò má bị mái tóc che phủ. Cô cảm thấy hôm nay nóng đến lạ thường. Cảm thấy có gì đó dán lên miệng vết thương, Kỷ Thời Diễn quay đầu lại xem thử. Chưa nhìn thấy miếng băng cá nhân đã thấy một phần đôi tai đỏ như trái anh đào lộ ra ngoài từ trong mái tóc cô. Cô thở dài một hơi, giống như nín thở làm chuyện gì đó nghiêm trọng. Kỷ Thời Diễn đang muốn nói vài câu thì bị cô cắt ngang như đã dự đoán trước: “Đặt xong rồi à? Đi thôi.” Ngón tay của Kỷ Thời Diễn hơi khựng lại rồi mới gật đầu đi vào trong xe. Thành công nói sang chuyện khác, Kỷ Ninh lặng lẽ xoa gò má, cho rằng mình đúng là vô dụng, dán băng cá nhân xong là trái tim như muốn ngừng đập. Sau này phải quay như thế nào đây… /// Tại nhà ăn Nhị Nhân Chuyển Chiến, Kỷ Thời Diễn thấy nãy giờ Kỷ Ninh không nói năng gì nên giới thiệu ngắn gọn. “Tôi thường xuyên đến nhà ăn này, đồ ăn cũng được. Hàng năm ông chủ quán còn quyên góp một phần lợi nhuận cho trường tiểu học nghèo khó.” “Ra là vậy.” Cô gật đầu như hiểu ra, thật ra trong lòng đã rõ như gương sáng. Mặc dù trong mấy năm qua, vì lý do công việc không thể nhín chút thời gian theo dõi anh, nhưng cô đều biết những thứ anh thích. Cô cũng đã tới nhà ăn này nhiều lần. Cách đó không xa có một cậu bé mặc đồ vest đi tới, giấu một chùm bóng bay sau lưng. Người đàn ông nhoẻn miệng cười, đoán rằng các cô gái sẽ thích kiểu bất ngờ này. Vì trước đó cô còn nói không biết anh nên trong lần tặng quà đầu tiên, anh đã cố tình bảo Giang Thắng sưu tầm các bài phỏng vấn, tặng cho cô sổ tay và hoa mà cô thích như mong muốn, nhưng cô cũng không ngạc nhiên mấy. Bây giờ là lúc gây bất ngờ —— Cuối cùng cũng có thể gỡ gạc chút thể diện nên anh cảm thấy vui sướng, hãnh diện. Kỷ Thời Diễn nhướng mày, chưa kịp nở nụ cười đã thấy Kỷ Ninh xoa đầu cậu bé, chủ động đưa tay ra, “Giấu thứ gì vậy? Cho chị đi.” “…” Kỷ Thời Diễn thấy Kỷ Ninh chẳng những không kinh ngạc nói không nên lời, ngược lại biến khách thành chủ, yết hầu anh chuyển động, nghẹn lời. Cậu bé cũng hơi sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn tháo chùm bóng bay xuống đưa cho cô. Cô cột chùm bóng bay ở một bên, thấy ánh mắt của Kỷ Thời Diễn thì hơi ngu ngơ, “Sao vậy? Chẳng phải chùm bóng bay này tặng cho em à?” Nhưng mấy lần trước lúc cô tới, ông chủ quán đều sắp xếp người tặng bóng bay để gây bất ngờ cho các cặp tình nhân mà. Kỷ Thời Diễn nghẹn lời, đáp: “… Phải.” Cho dù sau này gặp nét đặc trưng gì đó của nhà ăn, Kỷ Ninh cũng sẽ không để lộ ra những thăng trầm cảm xúc rõ ràng như vậy, khiến cho việc chuẩn bị của Kỷ Thời Diễn gặp khó khăn hơn. Sau khi ăn xong, hai người nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị đến phòng vẽ tranh. Lúc dặm lại lớp trang điểm, Kỷ Ninh lấy điện thoại ra xem, phát hiện hôm nay các blogger cũng đang làm việc nghiêm túc đấy chứ. —— Tin đồn của hôm nay là cô và công tử của tập đoàn nào đó có mối quan hệ mập mờ, cướp tài nguyên dựa vào tình cảm. Nhưng thực tế, hai người họ chỉ là xã giao bình thường trong buổi dạ tiệc, cùng nhau đi đến đại sảnh lấy quà lưu niệm mà thôi. Sáng sớm, em họ đã nhạy bén phát hiện ra chuyện này, cầm lấy những thứ mà mình viết đưa cho cô xem: 【Kiểm soát bình luận này như thế nào?】 Sau khi đọc xong, Kỷ Ninh cho rằng nó quá truyền thống và không có gì đặc biệt, không quá thu hút người khác. Vì vậy cô đã tự viết thêm một phần thú vị: 【Như vậy thì sao?】 Em họ: 【Woa, cái này hay.】 Sự thật chứng minh, phần mà cô viết khá hay. Hiện tại, bình luận hot nhất về bài tin đồn này là do cô tổng biên tập, em họ chỉnh sửa lại nội dung: 【Gái xinh vốn dĩ là vô tội, Kỷ Ninh ngu ngơ gánh tội lỗi, bị nói bóng gió cũng chẳng sao, những ai không biết xin giúp đỡ. Thông thường xã giao có khiêu vũ, không làm bẩn cũng chẳng lãng phí, thà bịa đặt để kiếm chút tiền, chẳng thà nghiêm túc xem hoa hồng. Phim truyền hình mới 《Hoa Hồng Và Gió Khi Đó》 của Kỷ Ninh sẽ phát sóng vào ngày 11/10, xin hãy đón xem nhiều hơn.】 Đi kèm là hình cô và công tử của tập đoàn chia tay nhau, sau đó mỗi người đi một ngã. Lúc đó trong buổi dạ tiệc có nhiều giới truyền thông, có được tấm hình này cũng không khó. Vốn dĩ có rất ít người qua đường thích kiểm soát bình luận, nhưng do hình thức văn thơ bình dân* của kiểm soát bình luận mới mẻ, độc đáo, vì vậy có khá nhiều người thích và bình luận. —— *Văn thơ bình dân: nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ. Trong raw, tác giả viết bài bình luận của Kỷ Ninh bằng một bài thơ có 8 dòng, mỗi dòng 7 chữ. Vì vậy Lam cũng cố gắng edit giống như vậy. 【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, đây là cách gieo vần thần thánh gì vậy? Fan của Kỷ Ninh thật đáng yêu.】 【Tối rồi mà còn làm ông vui vẻ.】 【Tôi vốn dĩ rất ghét fan kiểm soát bình luận, nhưng mà tại sao lại thích cái cô này vậy…?】 Rốt cuộc những bình luận của người qua đường có liên quan tới cô đã không còn mang tính châm biếm và xỉ vả nữa. Kỷ Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhoẻn miệng cười. Dặm lại lớp trang điểm xong, cô đến phòng vẽ tranh tiếp tục quay. Mặc dù đoạn này không có kịch bản, nhưng lại có rất nhiều cơ hội tạo ra tương tác ngọt ngào, chẳng hạn như đồ gọt bút chì cố tình đặt ở trên cao; hộp dụng cụ vẽ của cô gái quá nặng; hai người ngồi đối diện nhau, chủ đề là vẽ nhau. Kỷ Thời Diễn giúp cô dời hộp dụng cụ đi, lại lấy nước giúp cô, sau đó mới bắt đầu vẽ tranh. Kỷ Ninh không hiểu tại sao hơn 30 cây bút chì của mình đều bị cùn, vẽ chưa được một lúc đã phải gọt. Cô đi tìm thử thì phát hiện đồ gọt bút chì bị đặt ở chỗ cao nhất. Kỷ Thời Diễn nghe thấy tiếng động của cô ở bên kia thì bắt đầu suy tư. Lỡ như cô đến nhờ anh giúp đỡ, anh phải làm gì mới có thể khiến thiếu nữ này nảy sinh chút cảm tình từ tận đáy lòng với anh đây, dù chỉ là cảm kích. Cho anh bánh sandwich là thuận tiện, giúp anh dán băng cá nhân là làm nóng bầu không khí ở đó. Đến bây giờ, hình như cô không có chút cảm tình nào với anh. —— Đã quen với những tháng ngày được quần chúng ca ngợi, đây là lần đầu tiên Kỷ Thời Diễn gặp phải người khó thả thính đến vậy. Kỷ Ninh “khó thả thính” nhìn anh, lắng nghe tiếng bút chì ma sát vào tờ giấy. Nghĩ đến việc anh không thích bị quấy rầy trong lúc làm việc, cô bắt đầu nghĩ tới cách khác. Vì vậy Kỷ Thời Diễn vừa vẽ xong phần tóc đã nghe thấy tiếng kéo băng keo ra. Ấy thế mà cô lại quấn một lớp băng keo vào cây gậy rồi dính đồ gọt xuống. “…” Cây bút chì trong tay bị nắm giữ chặt —— thà làm vậy chứ không thèm nhờ anh giúp đỡ. Lần đầu tiên thanh niên Kỷ nảy sinh nghi ngờ sâu sắc, nghiêm túc về sức quyến rũ của mình. Nửa tiếng trôi qua rất nhanh. Lúc trước Kỷ Thời Diễn đã từng học qua lớp vẽ tranh để vào vai họa sĩ. Lúc này anh rất nhàn nhã, vừa nhìn cô vừa vẽ. Nhưng Kỷ Ninh phía đối diện lại không thể nào chú tâm, dù chỉ là vẽ chút gì đó. Bị ánh mắt thẳng thừng của anh nhìn chằm chằm vào, ngay cả lỗ chân lông của cô cũng căng thẳng. Cô nghĩ trên cằm mình giống như bị muỗi cắn tạo thành một vết nhỏ. Có sưng đỏ không? Anh có thể chấp nhận nó không? Có khi nào nghĩ rằng cô không thích rửa mặt không? Thời gian đã đến, thầy giáo tới kiểm tra thành phẩm, nhìn thấy bức tranh của Kỷ Thời Diễn thì vô cùng ngạc nhiên, “Sao cậu lại vẽ đẹp vậy?” “Trước đây từng học hai tháng vì phim điện ảnh.” “Rất chuyên nghiệp.” Thầy giáo xúc động, trao đổi bức tranh bọn họ vẽ và nói: “Đây là món quà thứ hai mà hai người tặng nhau.” Cô trong bức tranh của Kỷ Thời Diễn rất giống, thậm chí còn có thần thái tươi trẻ. Nhưng bản thân anh là một người nghiêm túc, lúc này ngạc nhiên quá mức sẽ giống như hạ thấp anh. Vì vậy cho dù cô rất hài lòng nhưng vẫn không thể hiện thái quá, chỉ quan sát và mỉm cười. Còn bức tranh của cô lại rất giống con nít, mặt tròn mắt to như phiên bản chibi, còn rất trẻ trung nữa. Là một fan hâm mộ mà lại vẽ idol thành như vậy, cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhỏ giọng xin ra về: “Vậy có phải buổi quay hôm nay kết thúc rồi không?” Kỷ Thời Diễn không biết rốt cuộc cô không có hứng thú với mình đến mức nào… Lần nào cũng muốn rời đi sớm. Thấy cô lại xoay người đi, anh hơi nhếch cằm lên, “Đợi đã.” Kỷ Ninh quay đầu lại nhìn anh, chớp mắt hai lần. Người đàn ông cụp mắt xuống, yết hầu chuyển động, “Nhớ thêm WeChat.” … Kỷ Ninh trở về xe RV trong sự bàng hoàng. Cô cho rằng cái cảm giác này chân thật hơn nhiều, nhưng lại cảm thấy mọi thứ đều quá kỳ diệu. Cô mở điện thoại lên, thấy yêu cầu kết bạn mới nhớ ra điều gì đó. Kết quả là ngón tay không kịp phản ứng đã chạm phải… nút từ chối. Cô hoảng hốt nhấp vào ghi nhớ lại dãy số, rồi nhập lại thêm vào. Sau khi cô nhìn thấy lời nhắc nhở đồng ý từ Kỷ Thời Diễn ở bên kia mới thở phào nhẹ nhõm. /// Giang Thắng ngồi trong xe RV đã cười đến nỗi chảy máu não, “Từ chối? Ha ha ha ha ha ha, từ chối?! Cậu thật là giỏi, lần đầu đi tìm con gái xin WeChat lại bị từ chối. Trời má, Kỷ Ninh thật dễ thương. Ha ha ha ha ha ha!” Kỷ Thời Diễn vô cảm quăng điện thoại cho cậu ta xem, “Cô ấy vừa thêm tôi rồi.” “Vậy nên?” “Lúc nãy chắc là nhấn nhầm.” “Nói thật hay. Một người trưởng thành ngó điện thoại năm trăm lần trong một phút, muốn chấp nhận cậu mà còn có thể đợi đến tận bây giờ sao? Màn hình rất lớn, muốn đồng ý mà có thể nhấn từ chối sao?” Giang Thắng liên tục cười lắc đầu, “Này, tôi nói này, có phải cậu cướp mất bạn thân của người ta không?” “Là cái thể loại đó, vì bạn thân theo đuổi cậu mà lạnh nhạt với cô ấy, cho nên cô ấy đã ôm hận, cũng phải lạnh nhạt với cậu. Cậu thấy sao?” Kỷ Thời Diễn cúi đầu xuống, “Tôi thấy đầu óc của cậu có vấn đề.” Giang Thắng:? Cuối cùng Kỷ Thời Diễn nhớ lại những ngày vừa qua không theo lẽ thường. Sau khi quyết định để cô ghép cặp với mình và tặng cho cô cuốn sổ, cô không cho anh một cái bắt tay thực sự thì thôi, nhưng bữa tối dưới ánh nến mà anh chuẩn bị cũng không gây bất ngờ nào chạm vào lòng cô. Cho dù nhận lấy bức tranh mà anh đã chuyên tâm vẽ, cô cũng chẳng có lời khen ngưỡng mộ xã giao nào, quay xong phân cảnh là rời đi, suýt nữa từ chối WeChat của anh, thật là vô tình. Lần đầu tiên, con cưng của trời là Kỷ Thời Diễn có cảm giác thất bại. Trong cuộc đời 29 năm, cho tới bây giờ chỉ có cảnh anh đứng yên mà vẫn có thể thu hút vô số người nhào tới ôm ấp, không có chuyện anh chủ động ra trận mà còn bị vỡ trận. “Đi tìm thêm các bài phỏng vấn cho tôi đi.” Anh nói thỏa hiệp, “Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.” Dù sao vẫn phải chung đụng nhau trong ba tháng. Giang Thắng buông lời cợt nhả: “Sao vậy, muốn đối phó với người ta, làm cho người ta yêu thích cậu sao?” “Vậy chẳng thà tôi đi lấy giải nữ diễn viên.” “Cái gì?”                                                       Kỷ Thời Diễn nói chậm rãi: “Chẳng thà tôi đi lấy giải Oscar nữ diễn viên xuất sắc nhất còn thực tế hơn là đối phó với cô ấy.”HẾT CHƯƠNG 5.