“Và giờ , tôi là cái – gì đây?” – Elena nói thành tiếng và chăm chú , lật bàn tay của mình hết bên này lại qua bên kia để cảm giác được chúng là thực , là xác thịt và có khối lượng , chịu sự ảnh hưởng của trọng lực.Cô đã từng nói với Stefan rằng cô có thể từ bỏ khả năng bay lơ lửng vì anh nhưng giờ thì lời nói đó có vẻ không áp dụng được rồi. “Em đẹp quá” – Stefan nằm một chỗ lên tiếng , giọng anh còn ngái ngủ .Nhưng ngay lập tức anh bật dậy “ Em đang nói !” “Em biết.” “Và còn biểu lộ cảm xúc !” “Cảm ơn anh đã nhận xét.” “Và còn nói thành câu hoàn chỉnh nữa!” “Em có để ý đến.” “Ôi làm ơn nói tiếp và nói cái gì dài dài được không em” – Stefan nói như thể anh không thể tin được chuyện này. “Dạo này anh tiếp xúc với các bạn của em nhiều quá đấy.” – Elena tiếp tục – “Và đó là em đang ám chỉ đến Bonnie “vô duyên” , Matt “lịch sự” và Meredith “yếu đuối” ấy mà.” “Elena , đúng là em rồi!” Thay vì tiếp tục cuộc đối thoại ngốc nghếch này bằng mấy câu đại loại như “Stefan, chính là em đây!” , Elena ngừng suy nghĩ.Và rồi , cô cẩn thận xuống giường và bước thử một bước. Stefan dõi theo vẻ lo lắng và quàng một tấm áo choàng lên cô. “Stefan?Stefan?” Yên lặng. Stefan ngây ra một lúc và khi trấn tĩnh lại, anh nhìn thấy Elena đang quì ở đó – trong ánh nắng mặt trời , tay cô ôm chiếc áo choàng . “Elena?” . Cô biết là bây giờ đối với anh trông cô giống hệt như một thiên sứ trẻ măng đang quỳ gối suy tư. “Stefan” “Em đang khóc kìa.” “Em được làm người lần nữa Stefan ạ…” – Cô nâng một bàn tay lên rồi để nó rớt xuống vì tác dụng của trọng lực. “..Em lại được làm người.Không hơn,không kém.Em đoán sẽ chỉ mất vài ngày để em có thể hoàn toàn bình thường trở lại.” Cô nhìn vào mắt anh.Chúng luôn luôn là cặp mắt xanh lá – giống như đôi pha lê màu xanh lá với những tia lấp lánh đằng sau , lại giống như màu của lá cây phơi mình dưới ánh mặt trời mùa hạ. “Anh có thể đọc được ý nghĩ của em” – Stefan truyền tới cô. “Nhưng em thì không đọc được ý nghĩ của anh Stefan ạ.Em chỉ có thể nắm bắt được một vài xúc cảm cơ bản và như thế thì..không tính phải không nào.” “Elena , tất cả những gì anh muốn đều đang ở trong căn phòng này” – anh vỗ nhẹ lên giường – “Lại đây, ngồi cạnh anh để anh có thể nói: ‘tất cả những gì anh muốn đều ở trên chiếc giường này’ ”. Thay vào đó , cô đứng dậy và quăng mình tới chỗ anh , hai tay vòng quanh cổ , chân cũng xoắn vào chân anh. “Em còn rất trẻ “ – cô thì thầm,ôm anh chặt hơn – “Và nếu anh tính mọi thứ bằng đơn vị ngày thì anh sẽ thấy chúng ta chẳng còn bao nhiêu thời gian bên nhau thế này nữa đâu,nhưng---”