Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
Chương 142
“Một chàng trai?” Bác sĩ Alpert có vẻ bối rối, nhưng sự hoảng loạn của Bonnie và sự chân thành của Meredith dường như thuyết phục được bà “Vậy, cháu ta, Tyrone, nó đang xem TV khi ta đi, ta sẽ nói với nó”
“Wow!” Bonnie nói không chủ tâm “Có phải Tyrone, hậu vệ thép của đội bóng đối thủ năm tới không? Cháu nghe người ta gọi anh ấy là Tyre-Kẻ Hăm dọa.”
“Ồ, hãy nói là ta nghĩ nó sẽ bảo vệ được cho Jayneela,” Bác sĩ Alpert nói sau khi gọi một cú điện thoại. “Nhưng chúng ta là những người đang có, à, một cô gái ngoài mong đợi trong xe. Theo cách cô ta chống lại thuốc gây mê, ta có thể nói cô ta cũng là một “kẻ hăm dọa” đến chính bản thân cô ta”
Điện thoại Meredith reo lên tiếng nhạc chuông dành cho những người không có tên trong danh bạ, và thông báo, “Bà T. Flowers đang gọi, bạn có muốn nhấc---” cùng lúc Meredith bấm nút trả lời.
“Mrs. Flowers?”Cô nói. Tiếng động cơ của chiếc SUV khiến mọi thứ Mrs. Flowers nói ngoài tầm nghe của Bonnie và những người khác, vì thế Bonnie quay trở lại với việc tập trung vào 2 điều: Những điều cô biết về các nạn nhân của những “phù thủy” Salem, và những suy nghĩ khó hiểu đến với cô trong lúc bất tỉnh.
Hai điều đó lập tức bị xua đi ngay khi Meredith dập máy.
“Chuyện gì vậy? Chuyện gì? Gì thế?” Bonnie không thể nhìn rõ gương mặt của Meredith trong ánh chạng vạng, nhưng trông nó tái nhợt, và khi cô nói, nghe cũng nhợt nhạt không kém.
“Mrs.Flowers đang làm vườn, và lúc bà định trở vô nhà thì phát hiện ra có gì đó trong đám bụi cây thu hải đường. Bà ấy nói đó giống như là có ai đã cố lèn chặt thứ gì đó xuống giữa bụi cây và bức tường, nhưng một miếng vải đã bị mắc lại.”
Bonnie có cảm giác một cơn gió lạnh thổi qua mình. “Đó là cái gì?”
“Một túi quần áo, chật cứng giày và áo quần. Ủng. Áo sơ mi. Quần tây. Tất cả là của Stefan.”
Một tiếng rít thoát ra từ Bonnie khiến bác sĩ Alpert bị chệch tay lái và bẻ lại đúng hướng. Chiếc SUV lườn lượn.
“Ôi! Chúa tôi. Chúa tôi. Anh ta đã không đi!”
“Oh, tôi nghĩ rằng anh ta đúng là đã đi. Chỉ là không phải theo ý muốn tự do của mình” – Meredith nói dứt khoát.
“Damon,” Bonnie thở khó nhọc, và sụp xuống ghế trở lại, nước mắt cô chan chứa tuôn rơi. “Mình không thể đợi để tin rằng…”
“Đầu con đang tệ hơn?” Bác sĩ Alpert hỏi, khéo léo làm ngơ cuộc đối thoại không bao gồm bà.
“Không-à, phải, tệ hơn” Bonnie thừa nhận
“Đây, mở cặp ta ra và nhìn vào đó. Ta vừa mới nhận một vài mẫu thuốc của cái này và cái kia…đúng rồi, của con đây. Có ai thấy một chai nước đằng sau kia không?”
Jim bơ phờ chuyền một chai ra trước. “Cảm ơn!” - Bonnie nói, cầm lấy viên thuốc nhỏ và nuốt nhanh. Cô cần giữ đầu óc tỉnh táo. Nếu Damon bắt cóc Stefan, vậy thì cô nên gọi anh ta, đúng không? Có Chúa mới biết lần này anh ta sẽ kết thúc ở đâu. Tại sao không ai trong số họ thậm chí nghĩ tới đó cũng là một khả năng?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
50 chương
61 chương
91 chương