Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 97
Cô nhìn vào những vật được được anh quăng lên từ ngăn kéo tủ bằng một cú hất tay mạnh mẽ. Đồng vàng, cái cốc mã não và con dao găm.... “Vâng,” cô nói nhẹ nhàng. “Vâng, em tin.”
“Em muốn biết gì nữa? Làm sao mà anh trở thành như thế này à?” Khi cô gật đầu, anh lại quay về hướng cửa sổ. Làm thế nào để nói ra đây? Anh, người đã tránh những câu hỏi quá lâu, kẻ đã thông thạo trong những việc dối trá và che đậy.
Chỉ còn một cách, nói ra hết sự thật, không giấu diếm cô điều gì. Đem hết vào tâm hồn cô, điều mà anh chưa bao giờ đòi hỏi từ một người khác.
Và anh muốn điều đó. Kể cả vào phút cuối cô trở mặt với anh, anh vẫn muốn để Elena thấy anh là người như thế nào.
Và rồi, nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, những tia sáng lóe lên dọc ngang bầu trời, anh bắt đầu nói.
Anh chậm rãi lựa chọn từng từ rồi nói một cách bình thản và đều đều không chút cảm xúc. Anh kể chuyện về cha anh, người đàn ông Phục Hưng cứng rắn, về thế giới của anh ở Florence và về những điền trang thôn dã của họ. Anh kể với cô về những nghiên cứu và cả những hoài bão của mình. Kể về người anh của anh, người quá khác biệt so với anh, và cả cảm xúc tồi tệ xen giữa họ.
“Anh không biết từ lúc nào Damon bắt đầu căm ghét anh” anh nói. “Luôn luôn là như vậy, từ lúc anh có thể nhớ được. Có lẽ là bởi mẹ anh đã không thể bình phục sau khi sinh ra anh. Bà đã mất vài năm sau đó. Damon yêu bà rất nhiều, và anh lúc nào cũng có cảm giác anh ấy cho rằng lỗi là ở anh”. Anh dừng lại rồi nuốt một cách khô khan. “Sau đó xuất hiện một cô gái”.
“Người em làm anh nhớ đến phải không?” Elena hỏi một cách dịu dàng. Anh gật đầu “Là cô gái ấy”. Một cách do dự, cô hỏi “người đã trao cho anh chiếc nhẫn?”
Anh thoáng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, rồi nhìn vào đôi mắt cô. Sau đó, thật chậm, anh tháo chiếc nhẫn mà anh đã lồng vào sợi dây chuyền bên dưới chiếc áo và nhìn vào nó.
“Phải. Đây là nhẫn của cô ấy” anh trả lời. “Nếu không có bùa, bọn anh sẽ chết dưới ánh nắng mặt trời như bị thiêu trong lửa”.
“Sau đó cô ấy… giống như anh?”.
“Cô ấy khiến anh trở nên như bây giờ”. Thoáng ngập ngừng, anh kể cho cô nghe về Katherine. Về vẻ đẹp và sự dịu ngọt của Katherine. Và cả về Damon nữa.
“Cô ấy quá dịu dàng, lúc nào cũng ngập tràn cảm xúc” cuối cùng giọng anh trở nên đau đớn “Cô ấy đối xử như vậy với tất cả mọi người, kể cả với anh của anh. Nhưng rồi bọn anh nói cô ấy phải chọn một giữa hai người. Và cô ấy… đã đến với anh”.
Ký ức về cái đêm đó, về sự ngọt ngào và cả nỗi kinh hoàng bỗng cuồn cuộn quay trở lại. Cô ấy đã đến với anh. Và anh đã thực sự hạnh phúc, đắm chìm trong cả nỗi lo sợ và niềm hân hoan. Anh cố gắng nói với Elena về điều đó, cố diễn đạt thành lời. Tất cả những gì anh trải qua đêm đó quá đỗi hạnh phúc, cho đến sáng hôm sau, khi anh thức dậy và cô ấy đã bỏ đi, anh vẫn đang ở tột cùng của sự vui sướng…
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương