Nhà trọ tối om. Elena gõ cửa nhưng không có ai trả lời. Một tiếng sấm rền vang trên bầu trời. Nhưng vẫn không mưa. Sau ba lần gõ cửa, cô thử mở, và cánh cửa bật ra. Bên trong căn nhà tĩnh lặng và tối đen như mực. Cô mò mẫm để leo lên cầu thang. Tầng thứ hai cũng tối đen, cô bị vấp trong khi cố gắng tìm phòng ngủ ở tầng thứ ba. Một đốm sáng mỏng manh lập lòe ở bậc thang trên cùng, cô lao về hướng đó, cảm thấy như bị đàn áp bởi những bức tường, giống như chúng đang khóa cô lại từ hai bên. Ánh sáng đến từ khe dưới của cánh cửa bị đóng. Elena gõ một cách nhẹ nhàng. “Stefan” cô thì thầm. Sau đó gọi lớn hơn một chút “Stefan, là em đây”. Không có tiếng trả lời. Cô nắm lấy nắm đấm cửa, đẩy cánh cửa mở ra rồi quan sát chăm chú bên trong. “Stefan…” Dường như cô đang nói với một căn phòng trống. Bên trong hỗn độn như nó nằm trên đường đi của một cơn bão hung tợn vừa mới quét qua. Những cái rương với những cái miệng há hốc nằm chỏng chơ ở các góc phòng, đồ đạc bên trong rơi vương vãi trên sàn nhà. Tất cả đều là tài sản của Stefan, là những thứ anh giữ gìn một cách cẩn thận như những tặng phẩm quý giá, giờ nằm rải rác trên sàn như đồ bỏ đi. Nỗi sợ hãi quét qua Elena. Nét điên cuồng và bạo lực trong khung cảnh vừa rồi dần hiện lên, chúng làm cô thấy choáng váng. Tyler đã nói có ai đó liên quan tới những chuyện này. Mình không quan tâm, cô nghĩ, sự tức giận trào lên đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng cô. Dù sao đi nữa mình cũng không quan tâm, Stefan; em vẫn muốn gặp anh. Nhưng anh đang ở đâu? Cánh cửa trên trần nhà đã mở, và khí lạnh tràn vào trong phòng. Ồ, Elena nghĩ, và cô thoáng rùng mình sợ hãi. Trần nhà quá cao… Cô chưa từng trèo thang lên cửa thông hơi, và bộ váy dài làm cô thấy vướng víu. Elena trèo qua cánh cửa thật chậm, quỳ trên nóc nhà và từ từ đứng lên. Cô nhìn thấy một bóng đen ở góc, và nhanh chóng bám theo. “Stefan, em phải đến…” cô bắt đầu, và ngừng lại ngay tức thì, ánh chớp chói lòa trên bầu trời xua đi bóng đêm đang phủ lên hình thể đó. Và sau đó tất cả những nỗi nghi ngờ, nỗi sợ hãi và ác mộng mà cô cảm thấy đã trở thành sự thật. Có tiếng thét nơi xa xôi nào đó, vang vọng... Chúa ơi, không........ Trí óc cô muốn phủ nhận những gì mắt cô đã nhìn thấy. Không... Không... Cô không muốn nhìn thấy nó, cô không muốn tin… Nhưng cô không thể dừng lại. Ngay cả khi có thể nhắm chặt mắt, mọi chi tiết trong khung cảnh vừa rồi đã khắc sâu vào tâm trí cô. Hệt như ánh chớp vừa rồi đã in vào tiềm thức cô mãi mãi. Stefan. Stefan, đẹp đẽ và thanh lịch, trong chiếc áo khoác dạ cổ dựng. Stefan, với mái tóc đen như những đám mây vần vũ bên trên anh. Stefan xuất hiện trong ánh chớp, ở nửa góc tường phía trước cô, thân thể toát lên đầy vẻ thú tính, với tiếng gầm gừ trên khuôn mặt ác thú đang điên cuồng. Và máu. Cái miệng ngạo mạn, đầy khiêu khích và gợi tình dính đầy máu. Nó tương phản một cách rùng rợn với nước da xanh xao, tương phản cả với những cái răng nhe ra sắc nhọn, trắng nhợt. Trong tay anh là cái xác mềm oặt của con chim bồ câu, trắng như những cái răng, đôi cánh xòe rộng. Một con khác nằm trên mặt đất dưới chân anh, trông giống như một cái khăn tay nhàu nát bị vứt bỏ.