“Thầy Tanner, thầy ổn chứ? Thầy Tanner? Thầy Tanner?” Không một sự di chuyển nào , không một tiếng động, không có một sự di chuyển trong tròng mắt trắng rộng. Đừng chạm vào thầy, có cái gì đó trong tâm trí của Bonnie nói với cô một cách đột ngột và khẩn cấp. Đừng chạm vào thầy, đừng chạm vào thầy, đừng chạm vào thầy …. Dưới ánh đèn nhấp nháy cô nhìn thấy bàn tay cô di chuyển về phía trước, nó níu vào vai thầy và lắc nó, và thấy đầu của thầy như không xương rơi xuống về phía cô. Và rồi cô nhìn thấy cổ họng của thầy. Và cô bắt đầu gào thét lên. Elena nghe thấy những tiếng gào la. Họ đã rít lên ầm ĩ và duy trì những âm thanh đó không giống với bất cứ âm thanh nào khác trong Ngôi Nhà Tra Tấn, và cô đã biết đây không còn là một trò đùa. Mọi thứ sau đó như một cơn ác mộng. Phóng ngay đến phòng Tu Sĩ, cô nhìn thấy một hoạt cảnh sinh động, nhưng không phải chuẩn bị ột vị khách tham quan nào hết. Bonnie vẫn đang gào , Meredith vẫn còn đang ôm chặt vai cô. Ba đứa con trai đang cố gắng chạy ra ngoài qua lối thoát hiểm, và có hai người to lớn đang đứng nhìn vào, chắn ngang đường của họ. Thầy Tanner đang nằm trên đá của bệ thờ, thầy nằm ườn ra đó, và gương mặt thầy…. “Thầy đã chết,” Bonnie đang nức nở, những tiếng gào la đang trở thành những từ ngữ. “Ôi chúa ơi, máu là thật,và thầy đã chết. Mình đã chạm vào thầy, Elena, và thầy đã chết, thầy thật sự đã chết…” Mọi người đã tạo thành lối vào trong căn phòng. Vài người khác đã bắt đầu la hét và nó đã lan truyền ra, và rồi mọi người cố gắng chạy ra ngoài, đùng đẩy nhau trong sự sợ hãi, va chạm vào nhau. “Mở đèn lên!!” Elena hét lên, và nghe thấy tiếng hét của những người khác. “Meredith, nhanh, gọi cho phòng thể dục và cho cấp cứu, gọi cho cảnh sát….. mở đèn lên!” Khi những cái đèn đã mở lên, Elena nhìn xung quanh, nhưng cô không nhìn thấy một người lớn nào hết, không một ai có quyền hành ở đây để giải quyết tình trạng này. Một phần thì cô như đã bị đóng băng, cô đang cố gắng nghĩ đến làm cái gì tiếp theo. Một phần thì cô đang bị tê cóng trong sự sợ hãi. Thầy Tanner… Cô không bao giờ thích thầy, nhưng dù là gì thì nó cũng chỉ làm mọi chuyện tệ hơn. “Đưa tất cả những đứa trẻ ra khỏi đây. Mọi người hãy ra ngoài,” cô nói. “Không! Đóng tất cả cửa lại! Không để bất cứ ai ra khỏi đây trong khi chờ cảnh sát tới”, một giọng của người sói bên cạnh cô hét lên, nói sau chiếc mặt nạ của anh ta. Elena quay lại ngạc nhiên nhìn giọng nói đó và thấy đó không phải là Matt, đó là Tyler Smallwood. Hắn đã được phép trở lại trường học chỉ trong tuần này, và gương mặt hắn vẫn không màu từ sau khi bị đánh bại bởi bàn tay của Stefan. Nhưng giọng của hắn thì nghe rất là uy quyền, và Elena thấy những cánh cửa lối ra đều bị đóng lại. Cô nghe thấy những cánh cửa khác bên phòng thể dục cũng đã đóng lại.