Stefan đi đến phía góc phòng, mái tóc và quần áo của anh hòa vào trong bóng tối. Chỉ có chiếc áo trắng của anh là vẫn còn hiện rõ. “Mọi việc với Tanner đã xong,” anh nói. “Còn cái gì khác mà anh có thể làm không?” “Tốt thôi, anh có thể làm việc ở đây, với Matt, đưa mọi người vào…” giọng của Elena có hơi dài một chút. Matt đang cúi trên cái bàn để máy đĩa, điều chỉnh lại âm lượng, chẳng hề nhìn lên. Elena nhìn Stefan và thấy gương mặc anh căng thẳng và trống rỗng. “Hay là anh đi vào trong căn phòng dụng cụ của mấy đứa con trai và đem cà phê vào hay một cái gì đó cho những người làm việc đi,” cô kết thúc với vẻ chán nản. “Anh sẽ đi đến phòng dụng cụ”, anh nói. Khi anh quay lại bước đi, cô chú ý đến sự loạng choạng nhỏ trong bước đi của anh. “Stefan? Anh ổn chứ?” “Ồn” anh nói, cố lấy lại thăng bằng. “Anh mệt chút thôi, mọi thứ đều ổn.” Cô nhìn anh đi, ngực cô cảm thấy trĩu nặng. Cô quay lại Matt, định nói vài điều với anh, nhưng mà ngay lúc đó thì có vài vị khách tìm tới cửa. “Bữa tiệc bắt đầu,” cậu nói, và cậu xen vào trong bóng tối. Elena đi từ phòng này sang phòng khác, xử lý những sự cố. Trong những năm trước đây, cô thích phần này của bữa tiệc nhất, xem những cảnh kinh khủng đang diễn ra và cảm giác sợ hãi của những vị khách, nhưng mà tối nay cô cảm thấy sự kinh hãi và sự khủng khiếp tràn ngập trong suy nghĩ của cô. Đêm nay, cô lại nghĩ, và ngực cô dường như bị đóng băng dày đặc. Một Thần Chết Grim- hoặc ít nhất cái mà cô cho là áo choàng màu đen trùm toàn bộ người- khi mà cô đi ngang qua, và cô nhận ra sự đãng trí của mình khi cố nhớ cô đã từng thấy nó ở buổi tiệc Halloween nào chưa. Có cái gì đó quen quen trong cái cách cái dáng điệu đó di chuyển. Bonnie đã trao một nụ cười quấy rối với một phù thủy mảnh mai, cao cao -người đã hướng dẫn trong phòng Người Nhện. Vài anh chàng năm nhất thì đang vẫy tay khi mắc trong những mạng nhện cao su và la hét và chỉ làm phiền nhiễu chính bản thân họ thôi. Bonnie đã chen lấn qua họ để vào Căn Phòng Của Người Tu Sĩ. Ở đây có những cái đèn hình nón làm cho cảnh có vẻ huyền ảo hơn. Bonnie cảm thấy một chiến thắng ảm đạm khi nhìn thấy thấy Tanner bị kéo căng ra trên bệ thờ, thầy mặc một cái áo choàng màu trắng bị vấy bẩn bằng máu, mắt thầy thì trừng trừng nhìn trần nhà. “Tuyệt!” có tiếng hét từ một trong những đứa con trai, gương mặt hướng về bệ thờ. Bonnie lùi lại và nhe răng cười, đợi cho tới khi vật tế đẫm máu từ trên xuống dưới và dọa tên nhóc đến phát khiếp. Nhưng mà thầy Tanner thì không di chuyển, ngay cả khi tên con trai lao vào dùng tay sờ vào trong hồ máu của đầu vật tế. Cái đó thiệt là lạ, Bonnie nghĩ, và nhanh chóng ngăn cậu nhóc nắm lấy con dao tế lễ. “Đừng làm như vậy,” cô hét lên, nên cậu ta giơ cái tay dính máu của mình lên, và nó đỏ lên theo từng nhịp nhấp nháy của cái đèn. Bonnie đột ngột cảm thấy một sự sợ hãi vô lý là thầy Tanner có lẽ đang đợi trong khi cô đến quá gần thầy và sẽ khiến cô nhảy dựng lên. Nhưng thầy chỉ vẫn nhìn vào trần nhà.