Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 82
Nhưng những từ đó cũng không thể dùng vào đêm đó, cái đêm mà Katherine đã biến đổi anh.
Dù cho đã qua nhiều năm, ký ức vẫn rõ ràng. Anh ấy đang ngủ khi cô bước vào phòng, di chuyển thật mềm mại như ảo ảnh hoặc là bóng ma. Anh vẫn đang ngủ, một mình....
Cô mặc một bộ đồ lót bằng vải lanh thật đẹp khi cô đến bên anh.
Đó là buổi tối trước khi cô phải chỉ định, cái ngày cô phải công bố sự lựa chọn của cô. Và cô đã đến bên anh.
Một bàn tay trắng vén tấm màn quanh giường anh, và Stefan thức giấc, ngồi bật dậy trong tình trạng báo động.Khi anh nhìn thấy cô, mái tóc vàng nhợt nhạt xoả trên vai, đôi mắt xanh ẩn dưới hàng mi, anh bị tấn công một cách thầm lặng với sự kinh ngạc.
Và với tình yêu. Anh không bao giờ nhìn thấy cái gì đẹp hơn thế nữa trong cuộc đời của anh. Anh run rẩy và cố gắng nói, nhưng cô đã đặt hai ngón tay lạnh lẽo lên môi anh.
"Yên nào", cô thì thầm, và cái giường lún xuống khi cô bước lên.
Mặt anh như bị thiêu đốt, trái tim anh vang lên như sấm với sự bối rối pha lẫn sự kích động. Chưa có người phụ nữ nào trên giường anh trước đây. Và đây là Katherine, người có một vẻ đẹp như đến từ thiên đường, Katherine người mà anh yêu hơn chính mình.
Và vì yêu cô nên anh đã cố gắng rất nhiều. Khi cô trượt lên tấm khăn trải giường, tiến lại gần đến nỗi anh có thể cảm thấy không khí ban đêm mát mẻ, thanh khiết trong bộ đồ ngủ của cô. Anh cố gắng bật thành tiếng.
"Katherine", anh thì thầm. "Chúng ta-anh có thể chờ. Cho đến khi chúng ta làm đám cưới trong nhà thờ. Anh sẽ nói cha anh xắp xếp nó vào tuần tới. Nó sẽ không lâu lắm đâu..."
"Suỵt", cô ấy lại thì thầm, và anh cảm thấy cái lạnh trên làn da của anh. Anh không thể tự chủ được nữa, anh đặt tay quanh cô và kéo cô về phía mình.
"Những gì chúng ta làm bây giờ không có liên quan gì đến chuyện đó hết." Cô nói và đưa những ngón tay thanh mảnh của mình vuốt ve cổ anh ấy.
Anh hiểu. Và cảm giác sợ hãi thoáng qua, và nó biến mất khi những ngón tay cô ấy vuốt ve anh. Anh muốn điều đó, muốn bất cứ điều gì có thể cho anh ở bên Katherine.
"Nằm xuống đi, anh yêu", cô ấy thì thầm.
Anh yêu. Những từ đang reo vang trong đầu anh khi anh nằm xuống trên cái gối, hơi nghiêng cằm để cổ anh được lộ ra. Nỗi sợ hãi trong anh đã biến mất, thay vào đó là sự hạnh phúc quá to lớn đến nỗi anh nghĩ rằng nó có thể phá huỷ anh.
Anh cảm thấy tóc cô lướt nhẹ mềm mại trên ngực anh và cố gắng làm dịu hơi thở của mình. Anh cảm thấy hơi thở của cô trên cổ mình, rồi đến đôi môi, và sau đó là răng của cô ấy.
Có một nỗi đau nhức nhối, nhưng anh cố gắng kiềm chế không phát ra tiếng kêu nào, chỉ nghĩ về Katherine, về việc anh đã ước ao trao cho cô ấy như thế nào. Và nỗi đau dường như đã dịu bớt, và anh cảm thấy máu đang được rút ra khỏi người anh. Nó không khủng khiếp lắm như anh đã sợ. Nó là cảm giác của sự cho đi, sự khuyến khích.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương