“Người thanh niên lạ mặt đó là ai vậy nhỉ?” Meredith nói. Và lời nhận xét thích hợp – cặp kính râm đã hoàn toàn che khuất đôi mắt của người thanh niên, làm cho gương mặt của anh ta giống như một chiếc mặt nạ. “Đó là một người lạ mặt.” Một ai đó nói, và những âm thanh xì xào nổi lên. “Cậu có thấy chiếc áo khoác kia không? Đó là hàng Ý, ở Roma.” “Sao cậu biết ? Cậu chưa bao giờ đi xa hơn Rome , New York , nơi cậu sống mà!” “Ừ, ờ.” Elena đón nhận cái nhìn kia lần nữa. Một cái nhìn săn đuổi. “Thấp–ngăm ngăm–đẹp trai phải cẩn thận hơn.” “Anh ta đâu có thấp, anh ấy trông tuyệt vời!” Xuyên qua những kẻ bình luận, giọng Caroline bất ngờ ngân lên. “Ồ, nghe này, Elena. Cậu đã có Matt rồi. Cậu còn muốn gì thêm nữa? Cậu có thể làm gì với cả hai khi mà cậu không thể làm với một người?” “Lại như thế - chỉ lâu hơn.” Meredith dài giọng, và cả nhóm giải tán trong tiếng cười. Người thanh niên đã khóa chiếc xe hơi của anh ta và hướng về phía trường học. Tình cờ, Elena bắt đầu đi sau anh ta, những cô gái khác đi ngay sau cô ấy, túm tụm thành một đám. Trong chốc lát, một sự khó chịu nổi lên trong cô. Cô không thể đi đến một nơi nào mà không có một sự phô trương trên những gót giày của cô sao? Nhưng Meredith đón ánh mắt cô, và cô mỉm cười trong sự khó chịu của chính mình. “Quý tộc bắt buộc,” Meredith nói một cách dịu dàng. “Gì?” “Nếu cậu sẽ là nữ hoàng của trường, cậu phải đặt kết quả lên trên.” Elena cau mày vì điều đó khi họ đi vào tòa nhà. Một hành lang dài trải ra trước mặt họ, và một hình dáng trong chiếc quần jean và chiếc áo khoác da đang biến mất ở ô cửa văn phòng phía trước. Elena bước chậm lại khi cô đi đến văn phòng, cuối cùng dừng lại để liếc nhìn một cách thận trọng vào những tin nhắn trên bảng thông báo ở cửa ra vào. Có một cửa sổ rộng ở đó, thông qua đó có thể nhìn vào văn phòng một cách rõ ràng. Các cô gái còn lại công khai nhìn qua cửa sổ, và cười khúc khích. “Nhìn ở phía sau thật hay.” “Đó nhất định là một chiếc áo khoác Armani.” “Cậu có nghĩ anh ta từ nơi khác đến?” Elena căng đôi tai của mình để nghe tên của anh ta. Dường như có một chút rắc rối ở trong đó: Cô Clarke, thư ký, đang nhìn vào danh sách và lắc đầu. Người thanh niên nói điều gì đó, và cô Clarke giơ đôi tay lên khoa tay như thể “Tôi có thể nói gì nữa đây?” Cô rà ngón tay xuống danh sách và lắc đầu lần nữa, chắc chắn. Người thanh niên bắt đầu quay đi, sau đó quay lại. Và khi cô Clarke nhìn vào anh ta, vẻ mặt của cô thay đổi. Cặp kính mát của anh bây giờ đang nằm trên tay. Cô Clarke dường như giật mình bởi điều đó. Elena có thể nhìn thấy cô ấy chớp mắt vài lần. Đôi môi cô mở ra và khép lại như thể cô đang cố nói điều gì. Elena ước ao rằng cô có thể nhìn thấy nhiều hơn là phía sau đầu của cậu thanh niên. Cô Clarke lúc này đang rờ rẫm vào mặt trái của tờ giấy, cái nhìn sửng sốt. Cuối cùng cô tìm thấy một mẫu đơn và viết lên đó, sau đó xoay nó lại và đặt nó trước mặt cậu thanh niên. Cậu thanh niên viết ngắn gọn lên tờ đơn – ký tên, có lẽ vậy – và xoay nó lại. Cô Clarke nhìn chằm chằm vào nó một giây, sau đó rờ vào mặt sau của các tờ giấy, cuối cùng trao một cái trông giống như một lịch học cho anh ta. Đôi mắt của cô ấy chưa bao giờ rời khỏi người thanh niên khi anh ta cầm nó, anh ta nghiêng đầu ra ý cảm ơn, và quay ra phía cửa. Đến bây giờ thì Elena đã điên vì tò mò? Chuyện gì đã xảy ra bên trong đó? Và gương mặt lạ mặt đó trông như thế nào? Nhưng khi anh ta xuất hiện từ văn phòng, anh ta đã mang lại cặp kính mát. Sự chán nản dâng tràn trong cô ấy. Tuy nhiên, cô có thể nhìn thấy phần còn lại của khuôn mặt anh ta khi anh ta ngừng lại ở ô cửa. Mái tóc xoăn màu xám làm nổi bật vẻ đẹp tuyệt đến nỗi chúng có lẽ được lấy ra từ một đồng tiền Roman cũ hay một huy chương lớn. Hai gò má cao, cái mũi thẳng cổ điển…và một cái miệng khiến bạn thức tỉnh vào ban đêm, Elena nghĩ. Môi trên được điêu khắc hoàn thiện, và hơi nhạy cảm, tràn đầy khoái cảm.