“Không có dấu vết nào khác trên người cô ấy à?” Stefan đột ngột nói. Đó là lần đầu tiên anh lên tiếng kể từ khi bước vào nhà, và Elena nhìn anh, ngạc nhiên bởi chất giọng của anh. “Không,” Meredith nói. “Dĩ nhiên, một con mèo không thể xé rách quần áo của cô ây... nhưng Dick có lẽ đã làm điều đó. À, và lưỡi của cô ấy bị cắn nát nữa.” “Cái gì?” Elena nói. “Bị cắn tệ lắm, mình nghĩ thế. Nó hẳn phải chảy nhiều máu, và đau đớn khi cô ấy nói chuyện,” Bên cạnh Elena, Stefan vẫn đứng im lặng. “Cô ấy có lời giải thích nào về những gì đã xảy ra không?” “Cô ấy quá kích động,” Matt nói. “Thực sự hoảng loạn; cô ấy không còn ý thức được gì nữa. Cô ấy cứ lảm nhảm mãi về những con mắt và màn sương tối tăm và việc không thể chạy thoát được... đó là lý do tại sao bác sĩ nghĩ nó là một loại ảo giác. Nhưng chỉ cần xem xét kĩ ai cũng thấy được sự thật là cô ấy và Dick Carter đã ở trong nhà thờ bỏ hoang gần nghĩa trang lúc gần nửa đêm, và có thứ gì đó xuất hiện và tấn công cô ấy ở đó.” Bonnie nói thêm, “Nó không hề tấn công Dick, cho thấy ít nhất nó cũng có thẩm mỹ đấy chứ. Cảnh sát tìm thấy anh ta ngất xỉu trên sàn nhà thờ, và anh ta không nhớ được gì cả.” Nhưng Elena không nghe những từ cuối. Có gì đó không ổn xảy ra với Stefan. Cô không thể nói làm thế nào cô biết được, nhưng cô biết. Anh đã cứng người lại khi Matt kể xong, và bây giờ, mặc dù anh không di chuyển, cô nhận thấy như thể một khoảng cách rất lớn đã chia cách họ ra, như thể cô và anh đang ở hai phía đối lập của một tảng băng trôi rạn nứt. Anh lên tiếng, với một giọng nói đã được kìm chế dữ dội mà cô từng nghe thấy lúc trước trong phòng anh. “Trong nhà thờ phải không Matt?” “Đúng thế, trong nhà thờ bỏ hoang,” Matt đáp. “Và cậu có chắc là cô ấy nói đó là lúc nửa đêm?” “Cô ấy không thể chắc chắn, nhưng nó hẳn là vào khoảng thời gian đó. Chúng tôi tìm thấy cô ấy không lâu sau đó mà. Nhưng sao?” Stefan không nói gì. Elena có thể nhận ra hố sâu ngăn cách họ đang rộng thêm ra. “Stefan,” cô thì thầm. Sau đó, to hơn, cô nói nhanh, “Stefan, gì thế?” Anh lắc đầu. Đừng đẩy em ra, cô nghĩ, nhưng anh thậm chí còn không nhìn cô. “Cô ấy vẫn sống chứ?” anh hỏi đột ngột. “Bác sĩ nói không có gì quá tệ với cô ấy.” Matt trả lời. “Không ai thậm chí nghĩ cô ấy có thể chết.” Stefan gật đầu và bất thần, anh quay sang Elena. “Anh phải đi đây,” anh nói. “Em giờ đã an toàn rồi.” Cô chộp lấy tay anh khi anh quay người đi. “Dĩ nhiên là em an toàn,” cô nói. “Nhờ có anh.” “Đúng vậy,” anh nói. Nhưng không có phản ứng nào trong mắt anh. Chúng đã bị che lại, thẫn thờ. “Mai gọi lại cho em nhé.” Cô siết tay anh, cố truyền đạt cảm xúc của cô dưới sự quan sát của tất cả những đôi mắt trong phòng. Cô buộc anh phải hiểu. Anh nhìn xuống đôi tay họ và không có biểu hiện nào, sau đó, từ từ, phản ứng lại với cô. Và rồi, ít nhất, anh đáp lại cái siết của những ngón tay cô. “Được rồi, Elena,” anh thì thầm, mắt anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. Phút tiếp theo anh đã rời đi.