“Thậm chí Tyler cũng không đến nỗi ngu ngốc như vậy đâu,” Stefan nói. Anh đỗ xe phía sau một chiếc xe cảnh sát, và Elena miễn cuỡng buông tay ra khỏi tay anh. Cô ao ước với tất cả trái tim cô rằng cô và Stefan có thể chỉ ở một mình với nhau, và họ sẽ không bao giờ cần phải đối mặt với thế giới nữa. Nhưng không có cách nào như thế được. Họ đi theo lối dẫn đến trước cửa ra vào đã mở sẵn. Bên trong, căn nhà rực rỡ ánh đèn. Bước vào trong, Elena trông thấy như là có đến hàng tá những khuôn mặt quay lại nhìn cô. Cô bỗng có một hình dung về hình ảnh của cô lúc này, đứng đó trên lối vào, trong một tấm áo choàng nhung đen, với Stefan Salvatore ở bên cạnh. Dì Judith gào lên và ôm chặt cô trong tay, lắc người cô và siết lấy cô trong cùng một lúc. “Elena! Cảm ơn chúa là cháu vẫn an toàn. Nhưng cháu đã ở đâu thế? Tại sao cháu không gọi về? Cháu có biết là đã đặt mọi người trong tâm trạng thế nào không hả?” Elena nhìn quanh căn phòng trong sự bối rối. Cô không hiểu gì cả. “Chúng ta mừng là thấy cháu đã trở về.” Robert nói. “Cháu đã ở nhà trọ, cùng với Stefan,” cô nói chậm rãi. “Dì Judith, đây là Stefan Salvatore; anh ấy có thuê một phòng ở đó. Anh ấy đã đưa cháu về.” “Cám ơn cậu,” dì Judith nói với Stefan qua đỉnh đầu của Elena. Sau đó, đứng lùi lại để nhìn Elena, dì nói. “Nhưng váy của cháu, tóc cháu nữa... chuyện gì đã xảy ra?” “Dì không biết sao? Vậy là Tyler đã không kể với dì. Nhưng thế tại sao cảnh sát lại có mặt ở đây?” Elena liếc về phía Stefan theo bản năng, và cô thấy anh di chuyển lại gần cô hơn như để che chở. “Họ ở đây vì Vickie Bennett đã bị tấn công trong khu nghĩa trang tối nay,” Matt nói. Anh và Bonnie và Meredith đang đứng phía sau dì Judith và chú Robert, trông có vẻ bớt lo âu và hơi lúng túng và hơn cả mệt mỏi. “Bọn anh đã tìm thấy cô ấy khoảng 2,3 giờ trước, và bọn anh đang đi tìm em cho đến lúc đó.” “Bị tấn công?” Elena sửng sốt. “Bị cái gì tấn công?” “Chẳng ai biết.” Meredith nói. “Được rồi, bây giờ, có lẽ không còn gì phải lo lắng nữa,” Robert động viên. “bác sĩ nói cô bé đã rất sợ hãi, và chắc là do cô ấy đã uống rượu. Tất cả có thể chỉ là tưởng tượng của cô ấy thôi.” “Những vết xây sát đó không phải là tưởng tượng,” Matt nói, lịch sự nhưng bướng bỉnh. “Những vết xây sát nào? Anh đang nói về điều gì thế?” Elena hỏi, nhìn từ gương mặt này sang gương mặt khác. “Mình sẽ kể cho cậu,” Meredith nói, và cô giải thích, một cách ngắn gọn, cô và những người khác đã tìm thấy Vickie như thế nào. “Cô ấy cứ nói mãi là không biết cậu ở đâu, rằng cô ấy chỉ ở cạnh Dick khi chuyện đó xảy ra. Và khi bọn mình đưa cô ấy quay lại đây, bác sĩ nói ông ta không thể tìm thấy thứ gì để đưa ra kết luận. Cô ấy không hẳn bị thương trừ những vết xây sát, à có thể là do một con mèo.”