Anh bắt đầu gửi ý nghĩ thăm dò tới nó, để kiểm tra con chim, và ngăn bản thân lại. Hãy nhớ lời hứa của mình, anh nghĩ. Mình không được dùng những Sức mạnh trừ khi nó thật sự cần thiết. Chỉ khi không còn sự lựa chọn nào khác. Di chuyển một cách gần như im lặng giữa những đám lá chết và những cành khô, anh đi về phía bìa rừng. Xe của anh đậu ở đó. Anh liếc nhìn ra sau, một lần, và nhìn thấy con quạ vừa rời những cành cây và sà xuống trên con thỏ. Có cái gì đó đầy sát khí trong cái cách mà nó trải đôi cánh trên cái thân thể màu trắng mềm rũ đó, cái gì đó độc ác và hân hoan. Cổ họng Stefan thắt lại và anh gần như sải bước chân trở lại để đuổi con chim đi. Tuy nhiên, cũng giống như để con cáo ăn thôi, anh tự nhủ. Cũng giống như điều anh muốn làm vậy. Nếu anh bắt gặp con chim một lần nữa, anh sẽ nhìn vào tâm trí của nó, anh quyết định như thế. Chỉ ngay lúc này, anh mới dứt đôi mắt mình ra khỏi cái nhìn của nó và nhanh chóng băng xuyên qua rừng cây, hàm nghiến lại. Anh không muốn đến trường trung học Robert E. Lee trễ. Chương 2 (bản dịch của winter_rus) Elena bị vây quanh gần như ngay lập tức khi cô bước chân vào bãi đỗ xe của trường trung học. Mọi người đều đã ở đó, toàn bộ đám đông mà cô đã không nhìn thấy từ cuối tháng Sáu, cộng thêm bốn hay năm người mang theo hy vọng chiếm được sự yêu mến của toàn trường. Từng người từng người một cô chấp nhận những cái ôm chặt chào đón của chính nhóm bạn của mình. Caroline đã cao lên ít nhất là một inch và uyển chuyển hơn và trông giống như một người mẫu thời trang hơn bao giờ hết. Cô ấy chào Elena một cách lạnh nhạt và bước lui lại với cặp mắt xanh nheo lại như mắt mèo. Bonnie không hề lớn lên chút nào, và cái đầu đỏ loăn xoăn chỉ đến ngang cằm của Elena một cách rõ ràng khi cô ấy choàng hai cánh tay xung quanh Elena. Đợi một phút – tóc xoăn? Elena nghĩ. Cô kéo cô gái nhỏ hơn lại. “Bonnie! Cậu làm gì với mái tóc của cậu thế?” “Cậu thích nó không? Mình nghĩ mái tóc sẽ làm ình trông cao hơn.” Bonnie sờ lên chỗ tóc đã cắt ngắn mềm mại trước trán và mỉm cười, đôi mắt nâu lâp lánh với niềm hích động, khuôn mặt trái tim nhỏ nhắn sáng bừng lên. Elena đi tiếp. “Meredith. Cậu chẳng thay đổi gì cả.” Cái ôm này ấm áp một cách đồng đều từ cả hai đứa. Cô đã nhớ Meredith nhiều hơn bất kỳ ai, Elena nghĩ, nhìn vào cô gái cao ấy. Meredith chưa từng dùng một thứ đồ trang điểm nào, tuy vậy, với làn da bóng màu oliu tuyệt diệu và đôi lông mi đen dày, cô không cần đến một thứ nào nữa. Ngay lúc này cô đã có một hàng lông mày thanh nhã khi cô học tập Elena. “ Tốt, mái tóc của cậu là hai sắc thái sáng hơn ánh mặt trời…Nhưng làn da rám nắng của câu có từ đâu vậy? Mình nghĩ cậu đang sống tại Riviera , Pháp chứ.” “Cậu biết rõ là mình chưa bao giờ phơi nắng mà.” Elena giơ cao hai bàn tay để thanh minh. Làn da hoàn mỹ, giống như sứ, nhưng gần như là trắng và trong mờ như da của Bonnie.