Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Chương 45
“Trông như một quả bí ngô lớn bị thối rữa ấy,” Tyler nói, và ném một viên đá về phía nó. Elena ép mình nở một nụ cười sáng chói với anh ta.
“Sao chúng ta không vào trong đi?” Vickie nói, bàn tay trắng muốt chỉ vào cái hố trống rỗng của ô cửa nhà thờ.
Hầu hết phần mái lợp đã bị sụp xuống, mặc dù cái tháp chuông vẫn còn nguyên, và một cái tháp vươn thẳng lên cao phía trên họ. Ba bức tường chưa đổ, cái thứ tư chỉ còn cao đến đầu gối. Khắp nơi là những đống gạch vụn.
Một tia sáng lướt qua má Elena, và cô quay lại, giật mình khi thấy Tyler đang cầm một cái bật lửa. Anh ta cười toe toét, phô ra hàm răng trắng khoẻ, và nói, “Có muốn cầm cái bật lửa của mình không?”
Tiếng cười của Elena vang lên to nhất như để che giấu sự không thoải mái của cô. Cô cầm lấy cái bật lửa, dùng nó để soi sáng nhà mồ bên trong nhà thờ. Nó không giống những cái nhà mồ khác trong nghĩa địa, mặc dù bố cô nói ông đã nhìn thấy những thứ tương tự ở Anh. Nó giống như một cái hộp bằng đá lớn, đủ lớn cho hai người, với hai bức tượng cẩm thạch đặt ở tư thế yên nghỉ trên cái nắp đậy.
“Thomas Keeping Fell và Honoria Fell,” Tyler nói với một cử chỉ trang nghiêm như thể đang giới thiệu họ. “Ngài Thomas quá cố được đồn là người xây dựng nên Fell’s Church. Mặc dù thật ra nhà Smallwood cũng xuất hiện vào thời điểm đó. Ông tổ của mình đã sống ở thung lũng gần con sông Drowning...”
“... cho đến khi ông bị sói ăn thịt,” Dick nói, và anh ta ngửa đầu ra sau bắt chước tiếng sói hú. rồi anh ta ợ lên. Vickie cười khúc khích. Sự bực mình thoáng qua trên khuôn mặt đẹp trai của Tyler , nhưng anh ta vẫn cố mỉm cười.
“Thomas và Honoria trông có vẻ nhợt nhạt,” Vickie lên tiếng, vẫn khúc khích cười. “Tôi nghĩ cái họ cần là một chút màu sắc.” Cô ta lấy một thỏi son khỏi ví và bắt đầu trét lên đôi môi cẩm thạch trắng toát của bức tượng người phụ nữ với màu đỏ tươi bóng nhẫy.
Elena cảm thấy một cơn đau nhói nhẹ khác. Khi còn nhỏ, cô luôn thấy sợ những người phụ nữ có nước da tái nhợt và những người đàn ông đã chết nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền, hai tay đặt lên ngực. Và sau khi bố mẹ cô qua đời, cô đã nghĩ về họ nằm bên cạnh nhau như thế này trong nghĩa trang. Nhưng cô vẫn giữ cái bật lửa trong khi cô gái còn lại tạo một bộ ria và một cái mũi hề bằng son môi trên khuôn mặt Thomas Fell.
Tyler quan sát họ. “Này, tất cả họ đều diện bảnh mà chả có nơi nào để đi cả.” Anh ta đặt tay lên mép cái nắp đậy bằng đá và tựa lên nó, cố đẩy nó trật sang bên. “cậu nói gì đây, Dick... có muốn cho họ một đêm tự do ngoài thị trấn không? Có khi là ngay giữa thị trấn?”
Không, Elena nghĩ, kinh hoàng, khi Dick cười hô hố và Vickie thì cười ngặt nghẽo. Nhưng Dick đã đến bên Tyler , lấy đà và sẵn sàng, tay anh ta đặt trên nắp đậy bằng đá.
“Đếm đến 3 nhé,” Tyler nói, và bắt đầu đếm, “Một, hai, ba.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương