“Người làm vườn đấy. Anh ấy quá say mê với mấy bụi cây dâm bụt. Anh ta đã kết hôn, và có 2 đứa con.” “Tiếc thật.” Bonnie nói với giọng trầm trọng. “Và cậu nói với Frances là không kể với bất cứ ai về anh ta…” “Đúng,” Elena kiểm tra đồng hồ. “Điều đó cũng có nghĩa là, oh, nói lúc 2 giờ, nó sẽ lan ra khắp trường.” Sau giờ học,các cô gái đến nhà Bonnie. Họ được chào đón trước cửa nhà bằng một tràn tiếng cãi lộn chói tai, Bonnie mở cửa, rất chậm. Một con chó Bắc Kinh đang tìm cách bỏ trốn. Tên nó là Yangtze (Dương Tử), và nó sủa to đến nỗi không ai khác ngoài mẹ của Bonnie có thể đứng cạnh nó. Nó ngáng chân Bonnie khi cô bước qua. Phòng khách khá tối và đông đúc, nhiều món đồ gỗ kiểu cách và những bức rèm kiểu cọ treo bên cửa sổ. Chị của Bonnie – Mary ở đó, gỡ những cái kẹp từ mái tóc đỏ của chị. Chị ấy chỉ hơn Bonnie có 2 tuổi, và chị đang thực tập ở bệnh viện thực hành Fell’s Church. “Oh, Bonnie” chị nói, “Vui thật khi em trở lại, à chào Elena, Meredith.” Elena và Meredith nói, “Xin chào!”. “Có chuyện gì vậy? chị trông mệt mỏi quá,” Bonnie nói. Mary thả cái nón của chị lên cái bàn cà phê. Thay vì trả lời, chị lại hỏi vặn lại. “Đêm qua, khi em về nhà và khó chịu, em nói các em đã ở đâu?” “Xuống… em chỉ xuống cầu Wickery.” “Đó là điều mà chị nghĩ,” Mary hít thật sâu. “Bây giờ, nghe chị nói này, Bonnie McCullough. Đừng bao giờ ra ngoài đó nữa, và nhất là một mình trong đêm, em hiểu không?” “Nhưng tại sao không?” Bonnie hỏi, giọng hoang mang. “Bởi vì đêm qua có một người bị tấn công ở đó, đó là lý do tại sao không. Và em có biết họ tìm thấy ông ta ở đâu không. Ngay bên bờ dưới cầu Wickery.” “Ai đó bị tấn công dưới cầu ư? Nhưng là ai? Có chuyện gì vậy?” “Chị không biết. Sáng nay một trong những người làm ở nghĩa trang đã thấy ông ta nằm đó. Ông ta là người vô gia cư. Chị đoán vậy, và ông ấy hầu như đã ngủ dưới cầu khi ông ấy bị tấn công. Nhưng lúc đó ông ấy sống dở chết dở khi mọi người mang ông vào trong, ông ta vẫn chưa lấy lại ý thức. Có thể ông ta sẽ chết.” Elena thốt lên “Ý chị là gì, bị tấn công?” “Ý chị là vậy,” Mary nói rõ ràng. “Cổ họng ông ta gần như bị cắn nát ra, và ông ta mất một lượng máu không thể tin nổi. Lúc đầu mọi người nghĩ đó là một con thú, nhưng bác sĩ Lowen nói đó là một con người. Cảnh sát nghĩ bất cứ ai làm điều đó có thể đang ẩn nấp trong nghĩa trang.” Mary nhìn mỗi người một lần nữa, môi chị mím lại thành một đường thẳng. “Nếu lúc đó em ở trên cầu hay trong nghĩa trang, Elena Gilbert – thì người bị giết đã có thể là em. Hiểu chưa?” “Chị không phải lo cho chúng em,” Bonnie nói giọng mơ hồ “Chúng em sẽ chú ý mà, Mary.” “Được rồi, tốt,” Mary nhún vai, chị ấy xoa xoa phía sau cổ một cách mệt mỏi, ”chị phải đi nghỉ một chút. Không thì chị sẽ điên lên mất.” Chị ấy rời khỏi phòng khách.