Tất cả những điều này thật là cực kỳ ngớ ngẩn.
Từ khi nào mà cô ấy, Elena Gilbert, lại sợ hãi khi gặp gỡ mọi người chứ? Từ khi nào mà cô sợ hãi tất cả mọi thứ? Cô đứng dậy và giận dữ nhét hai tay vào bộ kimono bằng lụa đỏ. Thậm chí cô còn chẳng thèm liếc vào tấm gương chạm khắc công phu theo kiểu thời Victoria ở trên cái tủ bằng gỗ anh đào, cô biết cô sẽ nhìn thấy gì. Elena Gilbert, lạnh lùng, tóc vàng và mảnh khảnh, người đi đầu về thời trang, học sinh năm cuối trung học, cô gái mà mọi anh chàng đều mong muốn và mọi cô gái đều khao khát được như cô. Người mà giờ chỉ có một sự cau có bất thường trên gương mặt và một khuôn miệng đang bặm lại.
Tắm nước nóng và một ít cà phê sẽ giúp mình bình tĩnh trở lại, cô nghĩ. Những việc phải làm vào buổi sáng như tắm rửa và ăn mặc mang lại cảm giác thật khoan khoái, và cô cứ rề rà mà làm, rồi sắp xếp một số quần áo mới mua từ Paris . Cuối cùng, cô ấy chọn một cái áo màu hồng nhạt và một cái quần short trắng bằng vải lanh đồng bộ, trông cô giống như kem trái cây với quả mâm xôi. Ngon phát thèm, cô nghĩ, và tấm gương cho thấy một cô gái với nụ cười bí ẩn. Nỗi sợ hãi trước đó của cô đã tan biến, bị lãng quên rồi.
“Elena! Con đâu rồi? Con sẽ đến trường trễ đấy!” Một giọng nói vọng lên khe khẽ từ dưới lầu.
Elena chải lại mái tóc óng mượt lần nữa và buộc túm nó ra đằng sau bằng một dải ruy-băng màu hồng đậm. Rồi cô chộp lấy cái balô và bước xuống lầu.
Trong bếp, bé Margaret bốn tuổi đang ăn ngũ cốc trên bàn ăn, và dì Judith đang nướng cái gì đó trên bếp. Dì Judith là mẫu phụ nữ luôn trông có vẻ bận rộn; dì có gương mặt thanh mảnh, dịu dàng và mái tóc dài xõa một cách cẩu thả trên lưng. Elena hôn vội một cái vào má dì.
“Chào cả nhà. Xin lỗi con không kịp ăn sáng được đâu.”
“Nhưng, Elena, con không thể đi mà không ăn sáng được. Con cần protein…”
“Con sẽ ăn một cái bánh rán trước giờ vào lớp ạ,” Elena nhanh nhẩu nói. Cô kéo argaret lại và thả lên trán nó một nụ hôn nhanh rồi quay đi.
“Nhưng, Elena…”
“Và có lẽ con sẽ về nhà Bonnie hay Meredith sau khi tan trường nên đừng chờ con về ăn tối nhé. Tạm biệt!”
“Elena…”
Elena đã ra đến trước cửa rồi. Cô đóng nó lại sau lưng mình, cắt ngang những lời phản đối của dì Judith, bước ra cổng trước. Và dừng lại.
Tất cả những cảm giác tồi tệ của buổi sáng lại dày vò cô lần nữa. Sự lo lắng, nỗi sợ hãi. Và điều chắc chắn là có thứ gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Đường Maple vắng vẻ. Những ngôi nhà theo kiến trúc Victoria vút cao trông lạ lẫm và yên tĩnh, như thể bên trong chúng trống rỗng, như nhà bị bỏ hoang trong phim. Trong đó trông như chẳng có ai cả, nhưng lại đầy những thứ lạ mắt.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
74 chương
31 chương
20 chương