Nhật ký lydia ở meteor city
Chương 6 : một quả táo dẫn đến án mạng
Ngày hôm đó, tôi với Chrollo lại chuồn khỏi phạm vi của khu chăm sóc như thường lệ, lảng vảng giữa những núi rác của Khu Năm, muốn tìm nơi hẻo lánh thích hợp để thực hành bài "Luyện tập thường nhật."
Chúng tôi ngừng lại trước một núi rác có chiều cao vừa phải và không quá dốc, Chrollo chuẩn bị tiến hành lần luyện tập đầu ở đây. Còn tôi? Đứa chưa thể đi đứng tốt được thì phải chịu số ngồi cạnh hò hét trợ uy thôi.
Chrollo tự lo việc huấn luyện của hắn, tôi rảnh rỗi chẳng có gì làm, chạy đi trú dưới bóng râm của một núi rác khác, ánh mắt thơ thẩn tuần tra đống rác bị phơi đến bốc lên hơi nước. Đừng tưởng chỉ có mỗi không khí ở Meteor rất tệ, một năm ba trăm ngày, cũng số ngày ấy là bầu trời âm u mờ mịt, mặt trời cũng độc ác lắm, thường nóng đến mức làm người ta hoa cả mắt.
Mắt tôi đảo qua nhiều thứ, theo thứ tự là chiếc ô tô chỉ còn vỏ sắt loang lổ, cái ghế ăn bằng gỗ thiếu mất một chân, dựa hẳn vào cái săm xe mất nửa, nhiều mảnh vỡ của chùm đèn thủy tinh vung vãi trên đất, một túi đen đựng rác có cái lỗ lớn.... Chờ chút! Túi rác kia dựa lệch trên thân một chiếc xe đạp, đang trượt xuống do tác động của trọng lực, có quả táo đã héo lăn ra từ miệng túi mở toang.....
Gặm bánh mì liên tục cả tháng trời, tôi không kìm được nuốt nước bọt, quay đầu nhìn lại, Chrollo còn đang tập trung leo lên núi rác kia, chung quanh im lặng cực, không thấy có người khác. Tôi thật sự không kìm được, hơi do dự nhích đến gần quả táo, ngẩng đầu nhìn những món khác đang tỏa mùi kì lạ trong túi, tuy cũng xấu hổ nhưng tay nhặt quả táo thì rất nhanh.
Quả táo chỉ có một, đã mất nước đến mức biến dạng, lớn hơn nắm đấm của tôi một chút. Tôi dùng cả hai tay nâng niu nó, lòng không nhịn được chua xót: Nhớ lại năm ấy, dù có ai cầu xin thì tôi cũng không thèm ăn quả táo thế này, bây giờ lại tệ hại đến mức phải kiếm nó từ trong đống rác... Càng đáng sợ hơn là, thế mà tôi vẫn không lấy ấy làm nhục, trái lại còn rất mong chờ.... Năm tháng, người sao mà tàn nhẫn với tôi quá!
Làm việc như tên ăn mày, thế lại có một tâm hồn mềm mại như bé gái là không được, gần đây tôi đã nghĩ thoáng hơn. Cầm quả táo nhỏ bới được từ đống rác, tôi vừa vui vẻ chạy về phía Chrollo, vừa nhỏ giọng kêu: "Chrollo, Chrollo! Cậu xem tôi tìm được gì này!"
Chrollo quay đầu nhìn về tôi, còn chưa kịp nói chuyện, sắc mặt chợt biến, tôi chỉ kịp nhìn thấy hắn bỗng nhiên nhảy xuống núi rác rồi ra sức chạy đến chỗ tôi, gió thổi bay tóc mái đã dài của hắn, để lộ hình Thập Tự Giá tím đen tinh xảo.
"Phía sau!" Hắn quát.
Tôi còn chưa kịp hiểu ra, sau lưng đã truyền đến cảm giác khác thường, tôi nghiêng người theo bản năng, một bóng đen lướt qua vai tôi, nhào đến từ phía sau! Tôi bị dọa đến mức tim bỗng ngừng một nhịp, nhảy như điện giật sang bên cạnh, tay còn giữ nguyên tư thế cầm táo, từ đầu đến cuối vẫn chưa kịp hiểu gì!
Tên đánh lén tôi là một đứa bé khoảng mười tuổi, có mái tóc rối bời, mặc bộ quần áo rách nát đầy vết bẩn, hai mắt lồi ra trên khuôn mặt chỉ còn da bọc xương, mắt đầy hung ác. Nó vừa vồ hụt, vượt qua trước mặt tôi, bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay tôi!
Cả người nó như bộ xương khô gầy yếu, nhưng động tác lại chứa sức bật mạnh đến kỳ lạ. Chân nó đạp xuống đất, cả người quay ngoắt, bổ tới chỗ tôi!
Tôi sợ đến mức trơ ra, đơ ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể phản ứng.
"Tránh ra!" Chrollo vọt đến sau lưng tên đó, trong tay cầm thanh sắt vừa to vừa dài, vừa hung ác lại chính xác đập trúng gáy nó!
"Bang" một tiếng vang trầm, máu bắn tung tóe, đứa trẻ lớn kia bị đánh một cái nên loạng choạng, bỗng quay đầu lại. Tôi chỉ thấy mọi thứ xảy ra nhanh quá, trong lúc hoa mắt chóng mặt đã chạy đi vài bước.
Chrollo đánh khá chuẩn, nhưng dù sao sức hai người cũng cách nhau nhiều, đứa lớn kia lấy lại tinh thần rất nhanh, hung hăng nhào về hướng Chrollo. Chrollo quơ thanh sắt- thứ cao gần bằng hắn- nhằm chống trả, đáng tiếc tên lớn kia đã bắt được đầu nhọn, hơi dùng sức đã cướp được. Nó kéo Chrollo lảo đảo về phía trước, ngã mạnh xuống đất!
Hẳn tên kia lâu lắm rồi chưa tìm được tài nguyên để đổi thức ăn, đôi mắt đục ngầu của nó sung huyết, dáng vẻ điên khùng đã không chút lý tính. Đầu tiên nó giật đồ ăn không được, tiếp theo lại thấy máu, bản tính hung hăng hoàn toàn bị khơi dậy, đã chẳng thể để ý Chrollo chỉ là cậu bé chưa cao bằng hông nó, mặt dữ tợn vung vẩy gậy sắt lấy được từ tay Chrollo, hung hăng đánh về chỗ Chrollo!
Chuyển động của gậy sắt trong mắt tôi chẳng khác gì một pha quay chậm, tôi cảm giác như não bộ đang co giật, tròng mắt rụt lại, mắt thấy gậy sắt đập xuống thẳng tắp, chỉ phút chốc đã nện lên vai Chrollo, xương phát ra tiếng gãy rõ ràng!
"A --" Tôi khó dằn nổi tiếng hét, thân thể đông cứng như vừa sống dậy, chỉ thấy máu dồn lên đại não, khóe mắt sắp nứt, cả người bị bao phủ trong suy nghĩ có thể bất chấp tất cả! Tôi dùng tốc độ nhanh nhất từ trước đến giờ xông tới, nhảy bổ lên lưng đứa lớn kia, liều mạng kéo cổ nó về phía sau!
Cùi trỏ nó đập thùm thụp lên xương sườn tôi, tôi chưa từng tưởng tượng đến cơn đau nào lớn như vậy, cứ như nửa người đã mất đi tri giác chỉ trong nháy mắt. Nhưng khi ấy tôi hoàn toàn quên đi điều này, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, đó là tôi muốn liều mạng với nó! Mười ngón tay tôi cố gắng bóp lấy cổ nó, thét lớn: "Dừng tay! Dừng tay!"
Hệt như một kỳ tích, cùng với tiếng thét đến mất âm của tôi, thân thể dưới tay tôi quả thật đã dừng lại! Cả người cậu bé kia lâm vào trạng thái cứng ngắc, lực lượng vốn đang kìm giữ tôi bỗng mất đi, tôi tạm thời chưa kịp phản ứng, người nó đã ngửa ra sau, đè tôi ngã xuống đất. Tôi bị trọng lượng của nó đập lên đất, sức được thả lỏng, ngơ ngác mất một lúc, đơ ở nơi đó.
Tôi còn đang ngồi trơ ra dưới đất, cánh tay thằng bé lớn đó đã thử giật giật. Lúc này Chrollo mới lảo đảo bò dậy, một bên vai của hắn đã không cử động được, xuôi bẹp ở bên người, nhưng hắn vẫn dùng cánh tay nguyên vẹn để kéo lấy ống sắt mà tên nhóc lớn kia đang giữ, ống sắt vung vẩy quét lên đất một đường cong, giữa những tạp âm chói tai, hắn đổi thành đầu sắt nhọn, thẳng tay đâm vào hốc mắt đang ngửa của thằng lớn!
Giữa âm thanh vỡ nát đáng sợ của tròng mắt, máu chảy ra, bắn lên mặt tôi. Thân thể tôi hoàn toàn hóa đá, cảm nhận được thân người đang đè nặng lên tôi bỗng co quắp lại, sau đó xụi xuống hoàn toàn, trong đầu trống rỗng.
Tôi nhìn thẳng về phía Chrollo, hắn đang cúi đầu nhìn thi thể của cậu bé trên đất, khuôn mặt bị bắn đầy máu và trước đó là dính đầy đất, cả người thở hồng hộc, đơn giản là nhếch nhác cực kỳ. Vậy mà trong nháy mắt này đây, tôi chỉ có thể nhớ kỹ được đôi mắt hắn, đen đặc không chút ánh sáng, tôi thấy trong đó là cực hạn tỉnh táo, cũng thấy được cực hạn điên cuồng.
Trong phút chốc ấy, tôi không rõ mình đã an tâm nhiều hơn, hay sợ hãi nhiều hơn một chút: Cảm giác Chrollo tạo cho tôi trong giây phút này, thật giống như hắn muốn giết luôn cả tôi. Nhưng rất nhanh, hắn nhắm mắt lại, mở mắt ra thì tay đã buông lỏng gậy sắt, đặt mông ngồi trên đất, mặt lộ ra sự thả lỏng, mỏi mệt với cả đau đớn.
Giữa cái tĩnh lặng vờn quanh núi rác, chỉ có thể nghe được nhịp tim và tiếng thở dốc của tôi với Chrollo.
Như vừa bừng tỉnh khỏi giấc đại mộng, tôi bỗng nhận ra mình còn đang bị đè bởi một thi thể, giật mình, cả người đều thấy khó chịu, sợ đến mức suýt tè ra quần, lăn sang bên cạnh. Bây giờ tôi mới phát hiện cái đau đớn như gãy xương, mỗi lần thở đều khiến tôi không kìm được phải nhỏ giọng nức nở. Nhưng tôi quan tâm bả vai của Chrollo hơn, tiếng xương nứt rõ ràng kia đã trở thành ác mộng của tôi. Sự yên lặng đến quá đột ngột, tôi chỉ thấy thân thể mình mềm như bãi bùn nhão, đành phải khó khăn lê đến bên người Chrollo, vươn tay ra, vẫn không dám đụng vào vai hắn.
"Chrollo, vai cậu thế nào rồi?... Chrollo?"
Chrollo ngồi trên mặt đất, hai tay dựa vào chân, cúi thấp đầu, tóc mái dài che khuất mắt hắn, khiến tôi không thể nhìn ra cảm xúc của hắn. Bất cứ lúc nào Chrollo cũng hệt một ông cụ non, cứ như làm chuyện gì cũng đã tính toán kỹ lưỡng, suy tính rõ ràng, tôi chưa từng thấy hắn âm u trầm lặng thế này bao giờ. Nhìn hắn như vậy, tôi chẳng thể thốt lên lời nào, chỉ cảm thấy lòng cực kì khó chịu, vừa đau vừa ngứa, vừa chua vừa mềm.
Tôi ngồi xuống với hắn, duỗi tay ôm lấy hắn, tránh đi bên vai mà hắn bị thương, đầu chôn vào một bên vai khác, dùng sức xít chặt hai tay, cứ như thể nó sẽ khiến thế giới bên ngoài trở nên tách biệt, chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Tôi nhắm mắt lại, bóng tối với xúc cảm ấm áp của Chrollo khiến thần kinh căng thẳng của tôi rốt cục cũng thả lỏng. Chỉ vì một quả táo sắp hư thối, Chrollo với tôi phải đối mặt với điều tàn khốc nhất ở Meteor City -- Mạng người khác là cỏ rác, mạng mình không phải cũng thế sao? Nếu Chrollo không liều mạng xông lên, chỉ sợ tôi đã thành một thi thể. Cho nên nếu nói Chrollo đã giết người, không bằng nói chúng tôi đã cùng nhau giết người. Nhưng chuyện này cũng không có gì, chúng tôi còn sống mà, đây đã là kết quả tốt nhất, là may mắn lớn nhất.
Chẳng qua giây phút này, hai chúng tôi cần yên tĩnh một lát, tựa như ấu thú xích lại nhau để sưởi ấm giữa trời đông giá rét, trời đất mênh mông ngàn dặm, chỉ tìm được chút an ủi từ độ ấm cơ thể nhau, cùng với dũng khí để tiếp tục tiến về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
56 chương
321 chương
58 chương
112 chương
61 chương
38 chương
40 chương