15.
Edit: Tê Tê Team
Làm phù dâu cho Chu Đình là giao ước từ nhỏ, không ít lần Cố Tây An tỏ ra không vừa lòng chuyện này.
“Phù rể là ai? Em phải nắm tay anh ta à? Bọn họ sẽ không ầm ĩ đòi hai người hôn nhau đấy chứ?”
Lâm Lương bất đắc dĩ, dạo này cái tên kia ngày càng có tính trẻ con, “Em cũng đã gặp đâu, anh yên tâm đi, chắc chắn là không đẹp trai như anh được.”
“Hừ.” Cố Tây An vẫn không hài lòng.
Lâm Lương chỉ có thể dùng đòn sát thủ ―― làm nũng bán manh. Cô đưa hai tay ôm mặt mình, mắt to liên tục chớp, nũng nịu hỏi: “Anh xem em có giống một đóa hoa hướng dương không nè?”
Cố Tây An quay mặt đi, cố gắng nhịn cười, chờ cô nói tiếp câu sau.
Lâm Lương biết cậu khó tính, chỉ có thể chuyển hướng theo cậu, tiếp tục lấy lòng: “Hoa hướng dương mãi mãi hướng về mặt trời, anh chính là mặt trời của em.”
Câu thả thính này thực sự khiến Cố Tây An phải cắn thính vội, cậu lập tức không nhịn được, hôn nhanh một cái xuống môi Lâm Lương, “Mặt trời cho phép.”
Lâm Lương câm nín.
Kết quả đến ngày hôn lễ, thế mà Cố Tây An lại là phù rể nhà trai, điều này làm Lâm Lương suýt thì đánh cậu một trận tơi bời ngay tại chỗ. Hóa ra cậu đã sớm bàn xong với Chu Đình và chú rể mà còn cố ý trêu cô, hại cô áy náy.
Để không ảnh hưởng đến đám cưới của Chu Đình, Lâm Lương lườm Cố Tây An một cái, quyết định bao giờ về sẽ hỏi tội sau, còn cậu chỉ cười hì hì đáp lại.
Khi MC thông báo thời điểm cô dâu tung hoa cưới, Chu Đình lại trực tiếp tung cho… Cố Tây An, Lâm Lương sững sờ, không biết bọn họ lại có âm mưu dương mưu gì.
Lại nghe Chu Đình nói: “Lâm Lương, từ lâu tớ đã nói cậu là cô gái đáng được yêu thương, cậu xem, Cố Tây An đã đến rồi này. Trước kia chúng ta đã nói muốn cùng tổ chức hôn lễ, bây giờ cậu lại muộn hơn một bước, vậy cứ thay thế bằng lời cầu hôn này đi.”
Lâm Lương không ngờ còn có khâu đoạn này, cô che miệng, cố gắng nhịn không rơi nước mắt.
Cố Tây An cầm hoa cưới, đi về phía Lâm Lương, quỳ một chân xuống đất: “Lâm Lương, anh biết em, hiểu rõ em, thích em, yêu em, muốn yêu em cả đời, chúng mình kết hôn nhé.”
Lâm Lương nhìn Chu Đình, lại nhìn Cố Tây An, từ đáy lòng cô biết ơn họ đã yêu thương mình nhiều năm như vậy, cô gật đầu, “Em nguyện ý.”
Cố Tây An đứng lên, cười to ôm Lâm Lương vào ngực, không đợi người xung quanh ầm ĩ đã hôn cô.
Kết thúc nụ hôn, cậu nắm tay cô, thì thầm bên tai: “Từ hôm nay trở đi, anh chính thức lên chức rồi, còn có người làm chứng nữa, sau này em mà muốn vứt bỏ anh thì cứ coi chừng đấy.”
Lâm Lương cười đắc ý, “Anh đã thích em như vậy rồi, em sẽ cân nhắc đối xử với anh thật tốt.”
“Tuân mệnh.”
Rất nhiều năm sau đó, Cố Tây An lại nhắc đến nụ hôn thời trung học, nói khi đó Lâm Lương có “ý đồ xấu” với mình.
Lâm Lương chối đây đẩy, phản pháo chắc chắn cậu đi theo mình cũng có động cơ không trong sáng, bởi vì cô từng nói sẽ mượn cơ hội tiệc tối tốt nghiệp trung học nhiều người để dâng lên nụ hôn đầu.
Cố Tây An ho nhẹ một tiếng, không nói tiếp. Còn lâu cậu mới nói cho cô biết, tuy khi đó cậu chưa hiểu rõ lòng mình cũng đã ra quyết định, dù cô có vừa mắt ai thì cậu cũng phải đánh nhau với người đó một trận.
Thật may mắn, người cô vừa ý chính là cậu chứ ai.
HOÀN.
Truyện khác cùng thể loại
81 chương
483 chương
8 chương
64 chương
50 chương
10 chương