Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế
Chương 40 : Hình tượng 3: Mẹ kế lảm nhảm
Sau khi biết được tên của chương trình lần này, Liễu Xuân Oánh chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn. Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này yêu cầu phải nói nhiều? Không thế nào, nói nhiều có thể sẽ bị người khác chán ghét đó.
"Đinh, chúc mừng cô đã đoán đúng. Trong chương trình học lần này, mỗi ngày cô không thể nói ít hơn một ngàn câu. Ngày nào không đạt tiêu chuẩn, cô sẽ bị trừ một điểm, ngược lại, nếu đạt, cô sẽ nhận được 0,5 điểm."
Hệ thống khó tính và quái dị chưa từng thấy!!! Khổ thân Liễu tỷ ρ(-ω-、)ヾ( ̄ω ̄;)
Giả thiết như thế cũng không tính là khó khăn, việc đạt tiêu chuẩn tương đối dễ dàng. Nếu thuận lợi, mỗi ngày 0,5 điểm, hai trăm ngày là có thể hoàn thành, có điều hẳn là sẽ không thể đơn giản như vậy.
"Sau khi cô đạt đến 50 điểm, nếu không có bất kỳ tiến triển gì, nội dung chương trình học sẽ có sự thay đổi, số câu nói gia tăng, cụ thể thế nào thì đến lúc đó sẽ có thông báo."
Nghe hệ thống như thế, Liễu Xuân Oánh có chút tò mò không biết lần này mình gặp được dạng trẻ con nào. Hệ thống rất nhanh nói cho cô đáp án.
Lúc mở mắt ra, Liễu Xuân Oánh phát hiện lúc này bản thân đang ngồi trên ghế, phía trước có một đứa bé đáng yêu, an tĩnh nhìn cô.
Đứa bé ngốc manh ngốc manh, rất đáng yêu, chỉ là sau khi tiếp thu tin tức trong đầu, trong mắt cô không khỏi lộ ra một tia đáng tiếc. Một đứa bé đáng yêu như thế lại có vấn đề trong giao tiếp, mắc chứng nói lắp, bởi vậy mà thấy tự ti, dần dần không nói câu nào nữa.
Nguyên thân cũng có chút ghét bỏ Lý Gia Kiệt, không có nhiều kiên nhẫn đối với con riêng. Ở trước mặt bố của Lý Gia Kiệt cũng chính là chồng, cô ấy còn khá tốt, nhưng lúc không có ai, cô ấy căn bản không thèm nhìn cậu, thấy cậu bị đứa trẻ khác bắt nạt cô ấy cũng mặc kệ, dần dà, vấn đề càng thêm nghiêm trọng.
Rốt cuộc cô hiểu rõ vì sao mình phải không ngừng nói chuyện, mục tiêu chương trình học này chính là giải quyết vấn đề đứa bé không nói lời nào.
Có điều, tình huống như thế quá đặc thù, cho dù cô ở thế giới thực cũng chưa từng gặp được, như thế này có phải là đang làm việc thừa không?
"Đinh, nhắc lại lần nữa, mỗi chương trình học đều căn cứ vào tình huống thực thế của cô trong thế giới thực mà triển khai. Con gái của Lý Lỗi, Lý Nhã Khiết có chứng nói lắp nhẹ, không thích nói chuyện."
Không nghĩ tới là đáp án này, trong lòng Liễu Xuân Oánh không thoải mái. Hai người đã bàn chuyện cưới hỏi, cô không ngờ bản thân lại không biết điều này. Lúc ấy cái gì cô cũng nói rõ ràng với Lý Lỗi, thế mà gã lại không nói chuyện này cho cô biết.
Một ý niệm hình thành trong tâm trí cô.
Cô thở dài, sau khi có kinh nghiệm làm mẹ, cô càng dễ bùng nổ tình thương đối với mấy đứa bé, nhưng cho dù như thế, cô vẫn cảm thấy mình không chắc có thể làm đứa bé một lần nữa mở miệng nói chuyện. Thật là áp lực như núi!
Kể cả cô không nắm chắc, đây là điểm quan trọng nhất của chương trình học, cô cũng phải căng da đầu nghĩ cách để thực hiện.
Cô xoa đầu Lý Gia Kiệt, nhìn đồng hồ, ôn nhu hỏi, "Trưa nay con muốn ăn gì?"
Đứa bé để cho Liễu Xuân Oánh xoa đầu, nhưng thân thể lại run rẩy sợ hãi, không nói lời nào.
Cô lại thở dài, kiểu mình nói mình nghe thế này thật không tốt, hơn nữa, nhìn đứa bé sợ mình như vậy, trong lòng cô không hề dễ chịu. Cô theo thói quen kéo Lý Gia Kiệt đang run rẩy vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra xem bên trong có gì, tính toán làm vài món đơn giản.
Vạn sự khởi đầu nan, nỗ lực là được.
"Con cần bổ sung dinh dưỡng, ăn nhiều một chút." Cô gắp bông cải xanh mình thích ăn bỏ vào trong bát của Lý Gia Kiệt.
Thân thể Lý Gia Kiệt run lên, cậu lập tức cúi đầu ăn cơm thật nhanh, nhưng không hề động vào miếng bông cải xanh kia. Ăn xong đồ ăn trong bát, cậu liền bỏ bát đũa xuống chạy ngay về phòng ngủ, hồi lâu vẫn không thấy ra.
Cô trề môi, không ngờ lại có kết quả này, nhưng cô không yên tâm, cậu mới ăn một tẹo, cô sợ cậu ăn chưa no, đi gõ cửa phòng gọi cậu ra, cho dù không ăn cơm, cũng phải ra ngoài nhiều một chút mới tốt.
Đáp trả là tiếng cửa bị khóa trái.
Cô vốn định nói chuyện với Lý Gia Kiệt một chút, thấy cậu như thế, lời trong miệng không biết phải thốt ra thế nào.
Nói lảm nhảm nhiều đã là hoàn thành chỉ tiêu, đạt được 0,5 điểm, cô còn tính đồng thời tháo gỡ bế tắc trong quan hệ với Lý Gia Kiệt, dựa vào sở thích của cậu mà chậm rãi đả động, làm cậu thân mật với cô hơn.
Cô không nghĩ tới nguyên thân thực sự hoàn toàn không đặt Lý Gia Kiệt trong lòng. Liễu Xuân Oánh tìm tòi một hồi, nhưng không phát hiện ra điểm nào hữu dụng.
Cô thở dài một hơi. Nhiệm vụ lần này khó khăn hơn cô tưởng.
Nhưng điều này cũng khiến cô nhận thức rõ ràng là bản thân đang xử lý lung tung, muốn bước vào "phạm vi" của cậu, cô còn cần người khác trợ giúp, mà ngoại trừ bố đứa bé, cô không có người nào thích hợp hơn.
Buổi tối, bố đứa bé Lý Lỗi trở lại. Nhìn thấy Lý Lỗi, ban đầu cô có chút không quan dáng vẻ trẻ tuổi của anh, nhưng trải qua hai chương trình học, năng lực thích nghi của Liễu Xuân Oánh mạnh lên rất nhiều. Chỉ cần mất chút thời gian ổn định trong phòng bếp là ổn rồi.
An tĩnh ăn cơm, tắm rửa xong, cô nằm trên giường, bắt đầu cùng Lý Lỗi nói này nói kia, hỏi anh đi làm có mệt không, ngày mai muốn ăn cái gì, đủ thứ rồi chậm rãi chuyển đề tài tới Lý Gia Kiệt.
Cô có chút ngập ngừng nói cho Lý Lỗi lo lắng của mình, không nghĩ tới đáp lại là tiếng thở dài thật sâu của anh. Anh cũng sốt ruột, chỉ là đã hơn một năm nay, anh tìm đến không ít bác sĩ có tiếng, nhưng bệnh của đứa bé không hề có hiệu quả. Lần nào cũng được đề nghị: Tâm bệnh cần tâm dược, mấy chốt vẫn phải dựa vào người làm cha mẹ bọn họ.
Vì thế, anh từ bỏ chức vụ lương cao, tìm một công việc lương thấp hơn ở gần nhà, dành nhiều thời gian với con hơn, nhưng hiệu quả chỉ được rất nhỏ.
Vợ anh Liễu Xuân Oánh vẫn không thể đối xử với Lý Gia Kiệt như con đẻ, nhưng anh không có biện pháp. Anh không thể không có một người vợ, con trai cũng không thể không có một gia đình hoàn chỉnh. Hôm nay cô đột nhiên quan tâm đến con trai làm Lý Lỗi lộ ra vẻ không thể tin được, nhưng nhiều hơn là cao hứng, nếu cô có thể luôn như vậy thì tốt.
Nghe được tiếng thở dài của Lý Lỗi, Liễu Xuân Oánh tim muốn vọt lên tận cổ. Chẳng lẽ thực sự rất khó khăn sao?
Tương lai u ám, cả người cô đều không tốt. Cảm xúc hạ xuống, cô lật người, âm thầm ưu thương quay lưng về phía Lý Lỗi.
Lý Lỗi không ngờ tới Liễu Xuân Oánh lại phản ứng lớn như vậy, anh an ủi nói: "Không nghiêm trọng như thế đâu. Bác sĩ nói chỉ cần cởi bỏ khúc mắc của Gia Kiệt, nó sẽ chậm rãi tốt lên." Nói xong anh mới cảm thấy có điều không thể hiểu được.
Nghe thấy có hi vọng, Liễu Xuân Oánh không hề chú ý Lý Lỗi đang lúng túng, cô vội hỏi anh khúc mắc của Lý Gia Kiệt là gì.
Lý Lỗi không nghĩ tới Liễu Xuân Oánh không quan tâm đến Lý Gia Kiệt như vậy, nhưng hiện tại cô có thể như thế anh vẫn cao hứng. Người không thể chỉ rõ chuyện đã qua, mà còn phải biết nhìn về phía trước, "như vậy không quan tâm Lý Gia Kiệt, nhưng nàng hiện tại có thể như vậy hắn thật cao hứng, người không thể vẫn luôn chỉ nhớ rõ qua đi, muốn đi phía trước xem, "Lúc học lớp Ba, Gia Kiệt rất thích trả lời câu hỏi của cô giáo, lần nào cũng tích cực giơ tay trả lời, hơn nữa, trả lời cũng không tồi. Nhưng có một lần cô giáo đề nghị nó sắp xếp suy nghĩ rõ ràng rồi mới trả lời, nếu không, cứ lắp bắp không dễ nghe.
Vì vậy, lúc tan học, bạn học của Gia Kiệt bắt đầu cười nhạo nó, nói Gia Kiệt là tên nói lắp, làm cho sự tự tin của Gia Kiệt bị đả kích nghiêm trọng, từ đó trở nên không thích nói chuyện. Anh vốn cảm thấy đứa bé điềm đạm một chút cũng không có vấn đề gì, ai biết kết quả ngày càng thêm nghiêm trọng."
Liễu Xuân Oánh không ngờ tới nguyên nhân là thế này, cô có chút không tin được. Chỉ bằng vấn đề của mấy đứa trẻ mà có thể có sức ảnh hưởng tới một đứa bé lớn như vậy. Xem ra cô không thể không để bụng đến một việc rất nhỏ trong sinh hoạt thường ngày.
Biết được nguyên nhân vấn đề của Lý Gia Kiệt ở chỗ nào, Liễu Xuân Oánh thầm nói với Lý Lỗi, hẳn là nên đưa Lý Gia Kiệt ra ngoài nhiều một chút. Do vấn đề giao tiếp này, đứa bé phải tạm nghỉ học ở nhà. Không hề tiếp xúc với người ngoài thì tính cách chỉ ngày càng quái gở, đứa bé càng không nói lời nào, về sau nếu quên mất cách nói chuyện mới càng kinh khủng hơn.
Bởi vì hình tượng của Liễu Xuân Oánh trong lòng Lý Gia Kiệt không tốt, chuyện này chỉ có thể để Lý Lỗi nói cho cậu.
Cuối tuần, Lý Lỗi và Liễu Xuân Oánh dẫn Lý Gia Kiệt đến khu leo núi nổi tiếng ở ngoại thành.
Liễu Xuân Oánh chuẩn bị một phen, mang đầy đủ nước và đồ ăn, đồ ăn vẫn là cô tự làm. Trẻ con rất mẫn cảm, ai đối với cậu tốt, ai đối với cậu không tốt, kỳ thật cậu đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Chỉ là hình tượng của Liễu Xuân Oánh trong lòng Lý Gia Kiệt quá xấu, nên cậu vẫn giữ cảnh giác với cô.
Liễu Xuân Oánh vì Lý Gia Kiệt thông minh mà cảm thấy vừa cao hứng vừa thương tâm. Cô còn ngốc nghếch tùy tiện quan tâm tới cậu một chút không chừng lại làm cậu chán ghét cô.
Bởi vì Lý Gia Kiệt không thích nói chuyện, cả căn hộ đều yên tĩnh, ảnh hưởng đến Liễu Xuân Oánh cũng tận lực ít lời. Cho nên, năm ngày nay, Liễu Xuân Oánh không hề hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, bị trừ mất năm điểm, mà cô không kiếm được gì từ những mặt khác, nên tình huống hiện tại là -5 điểm. Cô nhớ tới lại muốn khóc!
Lý Gia Kiệt đi sát bên người Lý Lỗi, vẫn là ánh mắt sợ sệt, nhưng hai mắt hiếu kì mở to nhìn xung quanh.
Liễu Xuân Oánh biết hôm nay mình phải đảo ngược tình thế, mặt đầy vui mừng đi theo sau. Cô muốn ở một bên trò chuyện với Lý Gia Kiệt, giới thiệu cho cậu một vài kiến thức mình biết. Cô không nghĩ tời Lý Gia Kiệt lập tức thu hồi ánh mắt, càng bám sát vào người Lý Lỗi, tựa như đang tìm kiếm sự che chở.
Nhìn thấy như thế, Liễu Xuân Oánh biết mình nóng vội, trong lòng tự khuyên nhủ bản thân không nên gấp gáp. Cô thở dài một hơi, hôm nay lại bị trừ điểm rồi.
Lý Lỗi thấy một màn này, dùng ánh mắt an ủi Liễu Xuân Oánh một phen. Anh biết con trai mình phản ứng như vậy là không đúng, nhưng anh lại không thể nói cậu sai vì bác sĩ đã nói, hiện tại việc quan trọng nhất là cởi bỏ khúc mắc, trong đó, điều phải ưu tiên nhất là xây dựng lại sự tự tin của Gia Kiệt.
Chỉ là như vậy anh đành phải xin lỗi Liễu Xuân Oánh, làm cô chịu ủy khuất.
Liễu Xuân Oánh ngược lại không biết suy nghĩ của Lý Lỗi, nếu biết thì cô chỉ có thể nói bội phục, cô thực sự bội phục nguyên thân.
Cả năm nay Lý Gia Kiệt chỉ ở trong nhà, không hề vận động. Thân thể kém hơn rất nhiều người, leo một lát đã thở hồng hộc, nhưng cậu vẫn cắn răng kiên trì không nói lời nào.
Liễu Xuân Oánh vẫn luôn để ý cậu, thấy cậu như vậy liền cố ý nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Lý Lỗi tự nhiên cũng biết Liễu Xuân Oánh cố ý, tâm tình thực vui vẻ. Liễu Xuân Oánh có thể suy nghĩ cho Gia Kiệt, đây là điều anh hy vọng.
Lý Gia Kiệt chỉ cảm thấy mẹ kế bình thường mạnh mẽ, uy vũ của mình thế mà lại yếu giống mình. Cậu sắp không chịu nổi nữa, cô liền mệt mỏi, quá vừa vặn, như vậy cậu sẽ không bị người ta nói là yếu đuối. Cậu rất vui vẻ, khóe miệng cong cong.
Liễu Xuân Oánh chưa nói gì, lúc này cô ngậm miệng lại là tốt nhất. Cô dùng hành động nói chuyện, đưa cho Lý Lỗi đồ ăn cùng nước uống. Tránh cho Lý Gia Kiệt phản ứng quá lớn, cô đưa đồ ăn cho Lý Lỗi để anh đưa cho cậu.
Hiện tại cô chỉ có thể áp dụng phương pháp nước ấm nấu ếch, trước tiên làm cho Lý Gia Kiệt thích ứng với sự tồn tại của cô, chờ cậu lại gần mình, không còn mâu thuẫn quá lớn mới từ từ nói chuyện.
Lúc này, cô mới cảm thấy có lẽ chương trình học lần này ban đầu có mong muốn luyện sự kiên nhẫn của cô. Mà biết được điều này, ngược lại Liễu Xuân Oánh không hề sợ!
Cô mỉm cười nhìn thoáng Lý Gia Kiệt. Bé con, ta có rất nhiều kiên nhẫn nha.
Gì chứ kiên nhẫn thì Liễu tỷ có thừa, nhất là sau thế giới thứ 2.
------------------------------------------
Hôm nay vừa thi xong hai môn. Đề có 4 câu thì 3 câu làm vớ vẩn, kiểu lấy kiếm thức mình học ở môn khác nhưng liên quan ghép vào ý. Không biết có qua môn được không (╥﹏╥)
Tuần sau mình còn hai môn nữa mới được nghỉ Tết. Hôm nay làm một chương cho mọi người đỡ thèm rồi đến Tết no bụng sau nha (ノ"з`)ノ
Truyện khác cùng thể loại
298 chương
165 chương
351 chương
6 chương
105 chương
113 chương