Nhật ký dụ vợ

Chương 6 : Nhật ký dụ vợ

Chương 6: Oan gia Edit: Gluhwein   “…Không có gì.”   Lâm Hoàn nhanh chóng dời tầm mắt, ngoan ngoãn thành thật ăn cháo.   Bầu không khí trở nên yên tĩnh.   Xa cách lâu ngày mới gặp lại, trước ngủ sau gặp mặt, không khí có phần xấu hổ vì không có lời nào để nói.   “Tuệ Như đâu?” Cô rút rè hỏi.   “Anh bảo cô ấy về trước rồi.”   “…Ồ.”   Lâm Hoàn chửi thầm, kẻ đầu sỏ gây tội này, còn chưa kịp tìm cô ấy tính sổ.   Ăn xong một bát cháo, chai truyền dịch cũng đã cạn. Y tá tiến vào dặn dò đi tới phòng thuốc lấy thuốc, Triệu Triết Vũ nhàn nhạt ném xuống một câu “Ngồi yên không được nhúc nhích”, sau đó cầm đơn thuốc ra khỏi phòng bệnh.   Lâm Hoàn ngồi ở mép giường nhìn bóng lưng cao lớn bước nhanh đi xa, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác an tâm đến lạ.   Có lẽ là, cảm giác “Có cành để tựa”.   Nhìn một hồi lâu, cô yên lặng cúi đầu. Mọi người gặp lại nhau, anh cũng coi như tận tình tận nghĩa. Mặc dù tối hôm qua cô bất tỉnh nhân sự trước nhưng có lẽ cũng coi như là anh tình em nguyện, sương sớm tình duyên, không cần thiết phải dây dưa.   Tình cảm trong quá khứ, cũng đã sớm phai mờ.   “Nghĩ thông suốt” những điều này, trong lòng cô cảm thấy thoải mái khoan khoái hơn một chút.   Khi cô bước ra khỏi bệnh viện, trời mới vừa tờ mờ sáng, phương tiện giao thông công cộng còn chưa bắt đầu hoạt động, vì vậy Lâm Hoàn không tìm được cớ từ chối yêu cầu đưa cô về nhà của Triệu Triết Vũ. Cô đành phải ngoan ngoãn ngồi lên ghế sau xe.   Anh không hỏi nhà cô ở đâu, lập tức chạy xe đúng hướng.   Đúng rồi, đương nhiên anh biết.   Năm đó cô còn từng chuồn ra khỏi nhà, chạy xuống tầng đi dạo hẹn hò cùng anh… Thậm chí nụ hôn đầu tiên của cô, là ở một đêm nào đó khi anh đưa cô về nhà, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai người hết sức lưu luyến không muốn chia tay… Dừng lại, không thể tiếp tục nhớ nữa.   Quá khứ chỉ là quá khứ! Lâm Hoàn nhắm mắt lại và tự mắng mình nhiều lần trong lòng.   “Vẫn không thoải mái?” Lúc chờ đèn đỏ, Triệu Triết Vũ dừng xe, tay phải đặt lên trán cô.   Cơn sốt vẫn chưa giảm hẳn.   “Á, còn tốt…”   Anh thu tay về không nói nữa, tốc độ xe cũng chậm lại một chút.   Quả nhiên anh ngựa quen đường cũ mà chạy đến cửa chung cư. Đưa thuốc vào trong tay cô, Lâm Hoàn nhận lấy cái túi, nghĩ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau, vì vậy cũng không chuồn đi như chạy trốn, nhìn về phía anh mà nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn.”   Vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt, ngay khi đóng cửa xe lại, hình như cô nghe thấy anh nói: “Về đến nhà thì nhắn tin lại.”   Lâm Hoàn sửng sốt, yêu cầu nhiều như vậy?   Đóng cửa xe lại vang lên một tiếng “Rầm”, cách một lớp kính cửa sổ xe nên cô không nhìn rõ bên trong xe, nghĩ thầm còn chưa chào tạm biệt đâu, cô đành phải chần chừ vẫy vẫy tay về phía bên trong xe. Đứng ngây người trong chốc lát mới phát hiện hình như anh không có ý định rời đi, nhìn dáng vẻ như là đang đợi cô đi trước, vì thế cô ngoan ngoãn xoay người đi vào khu chung cư. Cô không nhìn thấy núi băng bên trong xe, khi trông thấy cô vẫy vẫy tay nhỏ thì lộ ra tươi cười.   Triệu Triết Vũ nhìn theo bóng lưng cô đi vào cổng lớn của khu chung cư, nhớ tới vô số bóng lưng của Lâm Hoàn năm mười sáu tuổi, tóc buộc đuôi ngựa, làn váy bồng bềnh.   Cô cắt tóc ngắn, nhưng vẫn không có gì thay đổi. Thậm chí, anh còn cảm thấy dáng vẻ cô để tóc ngắn trông có vẻ càng nhỏ hơn, giơ tay nhấc chân vẫn là dáng vẻ ngây thơ năm mười sáu tuổi.   Chỉ chốc lát sau, anh thấy màn hình di động sáng lên, hiển thị một tin nhắn của “Hoàn Hoàn”.   —— Em về đến nhà rồi, cảm ơn.   Triệu Triết Vũ vui sướng mà biết được một điều: Lâm Hoàn vẫn lưu số của mình.   Anh ấn mở giao diện tin nhắn của hai người, tin nhắn cuối cùng là một ngày vào bảy năm trước.   —— Thực xin lỗi, em cảm thấy chúng ta nên chia tay đi.   —— Được.   Bảy năm, anh đã thay điện thoại rất nhiều lần, nhưng vẫn nghĩ mọi cách để giữ lại tất cả tin nhắn trong nhật ký trò chuyện với cô.   Anh trả lời: Ngoan ngoãn uống thuốc.   Lâm Hoàn nhìn chằm chằm vào di động, số điện thoại của Triệu Triết Vũ vẫn hiển thị hai chữ kia: A Triết.   Cô đã xóa hết toàn bộ nhật ký tin nhắn của hai người, cắt đứt phương thức liên hệ trên ứng dụng mạng xã hội. Vừa nãy tìm kiếm số điện thoại trong danh bạ thì cô mới phát hiện, số điện thoại này, vẫn được sao lưu lặp đi lặp lại, lưu tới tận bây giờ.   Thật đáng ghét. Quả thật rất giống một ám chỉ nào đó.   Lâm Hoàn tắt màn hình, ép buộc bản thân cô không được trả lời.   Sau khi nôn nóng đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, cô vẫn không nhịn nổi mà chạy ra ban công nhìn xuống cổng chung cư, đúng lúc thấy anh bắt đầu lái xe rời đi.   Cô sửng sốt một chút.   Anh đang đợi nhận được tin nhắn báo về đến nhà của cô thì mới rời đi ư?   Lâm Hoàn lắc lắc đầu, xua đi những ảo tưởng không thực tế của mình.   Nhiều nhất chỉ có thể coi anh là một người lịch sự, thì sao chứ! Tốt xấu gì sau nhiều năm như vậy, anh cũng trở thành hình người dạng chó….   Chỉ vậy mà thôi.   Cô lặng lẽ nói thầm ở trong lòng.   Sau đó, cuộc sống của Lâm Hoàn trở lại bình thường.   Cô vừa mới tốt nghiệp, cuộc sống hàng ngày vẫn diễn ra như cũ chính là nộp sơ yếu lý lịch, phỏng vấn, ở nhà xem tin tức.   Hôm đó cô phỏng vấn ở một công ty nước ngoài rất nổi tiếng, người phỏng vấn hỏi về đời sống tình cảm của cô.   Không hiểu vì sao trong đầu cô lại đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Triệu Triết Vũ.   “Tôi vẫn còn độc thân.”   “Vậy trước mắt, cô có kế hoạch kết hôn sinh con không?”   Lâm Hoàn kiên định lắc đầu.   Khi cô bước ra khỏi tòa nhà văn phòng trên đôi giày cao gót được không thoải mái này, Lâm Hoàn thở ra một hơi thật dài.   Trước khi phỏng vấn, cô căng thẳng lo lắng đến mức tay chân vã mồ hôi, tim đập loạn xạ, cô liền tự an ủi bản thân, dù tình hình tốt hay xấu thì sau khi phỏng vấn kết thúc, cô đều phải đi tới tòa nhà cao tầng ở phía đối diện, tới quán cà phê cao cấp mà bình thường cô vẫn luyến tiếc không dám uống, gọi một ly cà phê, lại ăn thêm một miếng bánh kem để tự khao bản thân.   Hôm nay người phỏng vấn hỏi rất nhiều, còn nhắc tới tình yêu và kế hoạch kết hôn, nói không chừng là có hy vọng?   Nghĩ như vậy, Lâm Hoàn vui sướng đẩy cửa quán cà phê ra.   Sau khi gọi xong một ly Matcha Latte ấm nóng, Lâm Hoàn đứng trước quầy bánh ngọt sáng lấp lánh, rối rắm không biết nên ăn miếng bánh Red Velvet hay là Tiramisu.   Bánh Macarons nhìn có vẻ rất ngon… nhưng vẫn chọn bánh Red Velvet đi, cô chưa từng ăn bao giờ. Từ từ, vì sao nhìn người này lại giống Triệu Triết Vũ...   Không phải đen đủi như vậy chứ?   Lâm Hoàn cẩn thận thò đầu ra khỏi khu vực bị tủ đựng bánh ngọt che khuất, cuối cùng đã nhìn rõ, trên ghế bên cạnh cửa sổ có một núi băng đang ngồi, không phải Triệu Triết Vũ thì còn có thể là ai? Không biết vì sao lại xui xẻo đến mức đúng lúc này, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, lần này không phải là tiệc sinh nhật của bạn đểu, cuối cùng Lâm Hoàn có thể lắng nghe trái tim mình mách bảo theo bản năng —— quay đầu chạy!   “Cô ơi, đồ uống của cô!”   Đáng tiếc, cô lại quên mình là gà mờ không luyện được kỹ năng khống chế giày cao gót siêu phàm, thất tha thất thểu chạy không được vài bước đã bị Triệu Triết Vũ sải chân đi vài bước túm chặt —— tay trái bắt người, tay phải nhận lấy ly đồ uống từ nhân viên cửa hàng, sau đó kéo tới chỗ ngồi rồi ấn cô ngồi xuống, đặt ly đồ uống ở trước mặt cô, toàn bộ động tác đều liền mạch lưu loát.   Lâm Hoàn còn chưa kịp phản ứng lại, Triệu Triết Vũ cũng đã ngồi xuống ở phía đối diện.   Vẻ mặt của đại ác ma như bị giẫm phải đuôi, mặt đen thật sự. Anh mặc một bộ tây trang sẫm màu, cả người bao phủ trong áp suất thấp. Lâm Hoàn nơm nớp lo sợ mà cầm ly Matcha, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu:   “Ơ, trùng hợp nhỉ?”   (Tui thật sự rất gấp gáp nóng lòng, hai người mới tách nhau ra trong hơn một trăm chữ mà tui đã gấp không chờ nổi cho bọn họ gặp lại. (*Tuyến thời gian của hai người đại khái là, khi Lâm Hoàn 16 tuổi học cao nhị thì yêu đương với Triệu Triết Vũ học cao tam. Một năm sau, Lâm Hoàn học cao tam thì hai người chia tay, sau đó Lâm Hoàn học bốn năm đại học khoa chính quy, hai năm cao học, thời gian tổng cộng là bảy năm.   (*Ngày hôm qua tui đi ra ngoài, không kịp thời đăng chương mới, ngày mai sẽ ăn cơm thịt!   (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~