Văn Giai Hiên ngỡ mình nghe lầm, cậu xoay người nằm nghiêng lại, ngước đầu nhìn Võ Trạch Hạo: "Ông chủ, anh nói gì cơ?"
"Không có gì." Võ Trạch Hạo trả lời.
"Vậy mà tôi nghe giống như anh đang khen tôi vậy á."
Võ Trạch Hạo nhìn qua cái đầu xù bên cạnh mình, hỏi: "Cậu thực sự cho rằng tôi sẽ bận tâm lời bạn học cậu?"
"Không phải sao?" Văn Giai Hiên ngước cổ lên hoài nên hơi mỏi, đổi thế lấy tay chống cằm, "Cách nói của cậu ấy không dễ nghe lắm."
"Chỗ đứng trong xã hội này không phải dựa vào sĩ diện. Bạn học của cậu có tư cách, điều cậu ấy nói rất bình thường." Võ Trạch Hạo trở mình, mặt đối mặt với Văn Giai Hiên, "Huống chi, gần đây chuyện kinh doanh của tạp chí không quá khởi sắc, cậu ta cứu người từ trong biển lửa, tôi lấy cái gì để khó chịu?"
Nói tới chỗ này, Võ Trạch Hạo giơ tay nhéo mũi Văn Giai Hiên:"Hơn nữa cậu ta còn là bạn học của cậu, tôi không dễ giận đến vậy."
"Anh không tức giận là được rồi." Chóp mũi Văn Giai Hiên hơi ngứa, lại tiếp tục vấn đề ban đầu, "Mà là hồi nãy tôi có nghe lầm không nhờ? Anh nói anh không muốn để tôi đi."
"Ừ, cậu không nghe lầm." Võ Trạch Hạo không phủ định, "Tự kéo tài trợ, còn để ý đến tâm trạng ông chủ, ông chủ nào mà không thích?"
"Ra vậy." Khóe miệng đang cong cong của Văn Giai Hiên xụ xuống, trên mặt khắc đầy thất vọng, "Thì ra anh khen tôi là nhân viên tốt."
"Có tập đoàn Q hỗ trợ, nền tảng M không thể tiếp tục có ác ý thu mua chúng ta, với tôi mà nói đây là chuyện tốt nhất trong năm nay, khen cậu là đúng." Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Không, nói đúng ra tôi cần phải cảm ơn cậu, may mà tôi..."
Võ Trạch Hạo nói tới chỗ này đột nhiên ngừng lại, hầu kết trượt xuống một chút, như đem lời muốn nói nuốt vào.
Văn Giai Hiên tò mò nhìn hắn: "May mà anh làm sao?"
Võ Trạch Hạo không trả lời, Văn Giai Hiên cau mày thúc giục: "May gì cơ ông chủ? Làm gì có ai nói một nửa chuyện như anh chứ."
Võ Trạch Hạo đã thấy qua kỹ năng giày vò người khác đẳng cấp của Văn Giai Hiên, hắn mím mím môi như cố nén lại tiếng thở dài, sau đó mới trả lời: "May mà tôi giữ lại cậu."
Nghe nói thế, đôi mày nhăn tít của Văn Giai Hiên giãn ra, hai bên má bỗng hiện lên vạt ửng hồng mỏng manh, giống như đóa hoa nhỏ đang e ấp nở.
Cậu ngại ngùng cười hì hì: "Ông chủ, anh cứ khen tôi thế là tôi sẽ kiêu á."
Võ Trạch Hạo mất tự nhiên dời mắt đi, nằm xuống giường: "Đi được chưa?"
"Đi đâu?"
"Tôi không tức giận, lời cần nói cũng đã nói xong, cậu có thể đi xuống dưới ngủ."
Văn Giai Hiên không nhúc nhích, cậu nhìn xung quanh, quẹt miệng hỏi: "Ông chủ, anh chỉ khen tôi ngoài miệng thôi à?"
Võ Trạch Hạo liếc cậu: "Cậu đang có âm mưu gì?"
"Tôi muốn ngủ giường." Văn Giai Hiên đáp, "Không chỉ đêm nay, ngày mai ngày mốt sau này sẽ ngủ giường luôn."
Văn Giai Hiên nói năng rõ ràng với thái độ cây ngay không sợ chết đứng, lại như một chú mèo nhỏ cậy được sủng mà lấn tới.
"Cậu không sợ tôi làm cậu dậy không nổi?" Võ Trạch Hạo nhíu mày.
"Không đâu." Văn Giai Hiên lắc đầu, như đã nghĩ đến từ trước, "Hồi trước anh có nói, quản tôi vô dụng, phải quản chính anh, tôi tin anh có thể quản bản thân thật tốt."
Văn Giai Hiên chân thành tin tưởng nhìn Võ Trạch Hạo, giống như muốn nói "Ông chủ cố lên!".
"..." Võ Trạch Hạo đau đầu rời mắt đi, "Vậy cậu mang chăn lên đây, đừng ngủ chung chăn với tôi."
"Yay!"
Đến nhà Võ Trạch Hạo được nửa tháng, tiểu đồng chí Văn Giai Hiên chính thức được cấp quyền ngủ giường dài hạn.
Nhớ lúc đầu, lên tầng thôi hằn cũng không cho cậu lên, bây giờ lại chịu chia cho cậu nửa giường. Văn Giai Hiên cảm thấy cực kỳ hài lòng với bước tiến này.
Cậu lạch bạch chạy xuống tầng lấy chăn, lạch bạch chạy lên tầng nằm lên giường, tự nhiên nằm dính sát bên người Võ Trạch Hạo.
Trán Võ Trạch Hạo hằn lên gân xanh: "Còn một đống chỗ bên kia, chen chỗ tôi làm gì?"
"Ông chủ, giường nhà tôi với trên trường đều ở sát tường." Văn Giai Hiên giải thích, "Tôi buộc phải dán vào cái gì mới được cơ, không thì không ngủ được."
"Ngủ thôi mà cậu có lắm tật xấu vậy..."
Văn Giai Hiên hớn hở bọc chăn thật kỹ, phấn khích ngủ không yên.
Một người đang phấn khích sẽ rất muốn nói chuyện, Văn Giai Hiên thấy không khí hơi tẻ nhạt, cậu chui vào người Võ Trạch Hạo, kề sát bên tai hắn: "Ông chủ, tôi cho anh biết một bí mật."
"Hả?" Võ Trạch Hạo quay đầu sang.
Văn Giai Hiên hạ thấp giọng, nói khẽ: "Tôi thừa nhận, tôi thích cơ bụng của anh lắm."
Sau khi nói xong, cậu lập tức rụt cổ về, muốn xoay người. Nhưng mới xoay được một nửa, Võ Trạch Hạo đã nhanh hơn một bước, đánh nhanh rút gọn đè cậu xuống dưới.
"Không đàng hoàng?" Võ Trạch Hạo hơi híp mắt, từ trên xuống dưới tỏa ra mùi nguy hiểm, "Muốn sáng mai dậy không nổi phải không?"
"Không phải mà ông chủ." Văn Giai Hiên vô tội trừng mắt nhìn, "Tôi chỉ biểu đạt khát khao thôi mà."
Văn Giai Hiên cũng không nói dối, cậu rất muốn được như hắn. Nhưng câu nói trên bên ngoài mang ý ước ao, song bên trong ít nhiều cũng có ý trêu Võ Trạch Hạo.
Đây là lần đầu tiên cậu trêu chọc hắn, nhưng bản thân không ý thức được.
Cậu đã hoàn toàn quên mất, sở dĩ Võ Trạch Hạo cứ nhường nhịn cậu mãi như vậy, tất cả là vì trước đây đều là "hành động vô ý", tất nhiên khác hẳn bản chất với "hành động cố ý".
Cậu chưa từng cố ý trêu vào Võ Trạch Hạo, chắc chắn hắn sẽ không nghe ra.
Võ Trạch Hạo nhìn Văn Giai Hiên, không lên tiếng, Văn Giai Hiên lúc này mới chột dạ gọi một tiếng: "Ông chủ?"
"Đưa tay đây."
"A?"
Võ Trạch Hạo cầm tay Văn Giai Hiên luồn vào trong áo mình, sau đó đem móng vuốt cậu chạm đến mấy múi cơ: "Sờ đi, không phải thích à?"
Văn Giai Hiên nuốt một ngụm nước bọt, muốn sờ, lại không dám.
Võ Trạch Hạo gồng cơ bụng khiến từng thớ cơ căng lên, múi cơ như có thêm phần góc cạnh, giống từng miếng sicula vậy.
"Không sờ?" Võ Trạch Hạo rút tay mình ra, chống bên người Văn Giai Hiên, còn tay cậu cứ mãi lưu luyến không rời đi.
"Tôi, tôi có thể sờ thật sao?" Văn Giai Hiên hỏi nhỏ.
"Đương nhiên." Võ Trạch Hạo cười cười, "Đếm xem, có mấy múi."
Văn Giai Hiên nghe lời, di từ múi đầu tiên đến múi cuối cùng, sờ toàn diện, sờ kỹ lưỡng, sờ xong tiếp ánh mắt thâm trầm của Võ Trạch Hạo: "Hình như... có tám múi."
"Không sờ xuống nữa?" Võ Trạch Hạo dẫn dắt ân cần hữu nghị.
Sờ xuống nữa sẽ gặp diều hâu, Văn Giai Hiên vội vã thu tay về, ánh mắt trôi dạt về chỗ nào đó, mất tự nhiên nói lảng qua chỗ khác: "Khụ khụ, anh đỉnh ghê á ông chủ, tôi chỉ có một múi à."
"Ai nói cậu chỉ có một múi?" Không có điềm báo trước, Võ Trạch Hạo đột ngột thò tay vào trong áo ngủ cậu, Văn Giai Hiên sợ hãi đến mức run lên.
"Ông chủ?"
"Số múi bụng của mỗi người là bẩm sinh, thông thường có tám múi, mối bên bốn, luyện tập lâu dài có thể nhìn thấy tám hoặc mười múi, hoặc chỉ có thể nhìn thấy một múi duy nhất." Võ Trạch Hạo đặt tay trên bụng Văn Giai Hiên, cậu thấy hơi nhột, nhưng lại không dám lộn xộn nên chỉ có thể căng cứng cả người, hoảng loạn nhìn hắn.
"Nhắc đến cơ bụng người ta thường nói đến cơ bụng thẳng (Rectus abdominis), là chỗ này." Võ Trạch Hạo vừa nói vừa đặt tay lên phần giữa cặp xương sườn cuối cùng, dùng ngón tay giữa và áp út di dần xuống dưới, xuống tận bụng dưới của cậu.
"Anh, anh sờ chỗ nào vậy?" Văn Giai Hiên nhanh chóng giữ lại tay Võ Trạch Hạo.
"Tất nhiên, ngoài cơ bụng thẳng, còn có cơ chéo ngoài (External abdominal oblique)." Tay Võ Trạch Hạo chạm tới bên eo Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên cắn chặt môi, bây giờ không chỉ eo cậu nhột, còn một bộ vị khó nói thành lời cũng ngứa nữa.
"... Có cả cơ chéo trong (Internal abdominal oblique)." Võ Trạch Hạo nhẹ nhàng mơn trớn bên eo cậu, khéo léo đi vòng qua vùng giữa bụng.
Hô hấp Văn Giai Hiên càng lúc càng trở nên gấp gáp, cậu nắm chặt cổ tay Võ Trạch Hạo, không biết làm thế nào cho phải.
Võ Trạch Hạo rút tay khỏi áo ngủ Văn Giai Hiên, cúi xuống, lại gần tai cậu nói nhỏ: "Dạy cậu ít kiến thức, học xong chưa?"
Thanh âm trầm khàn gợi cảm khiến cả người Văn Giai Hiên mềm nhũn, cậu chợt nghĩ đến buổi tối ở suối nước nóng ấy, Võ Trạch Hạo làm cậu như vậy như kia...
"Học giỏi rồi đi ngủ đi." Võ Trạch Hạo đột nhiên đổ người về bên kia, lười biếng đắp chăn lên.
Văn Giai Hiên ngơ toàn tập, muốn dò hỏi thêm: "Vậy, vậy là xong rồi?"
Võ Trạch Hạo bật cười một tiếng: "Cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Mặt Văn Giai Hiên đỏ bừng lên, lúc này mới phát hiện Võ Trạch Hạo đang đùa giỡn cậu.
Cậu hít sâu vài hơi, sau một hồi lâu, vịt con vàng trên pyjamas vẫn được đẩy lên khá là cao.
Ông chủ thúi đáng ghét!
Văn Giai Hiên nghe thấy tiếng thở đều đặn bên cạnh của Võ Trạch Hạo, xem chừng đã ngủ. Cậu rón rén xốc chăn lên, lén lén lút lút đi xuống nhà vệ sinh tầng một.
Võ Trạch Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn bóng lưng của Văn Giai Hiên, biết rõ cậu đi "giải quyết nhu cầu".
Rất tốt, Võ Trạch Hạo khẽ cong khóe môi, cuối cùng cũng tìm được phương pháp trừng trị gà con hợp lý.
Sáng hôm sau, Văn Giai Hiên tỉnh dậy đã không thấy Võ Trạch Hạo bên cạnh, điều này cũng bình thường, hắn có thói quen chạy bộ sáng, sáu giờ mỗi ngày sẽ ra ngoài chạy bộ.
Văn Giai Hiên lấy điện thoại nhìn, vẫn chưa tới bảy giờ rưỡi, cậu nghĩ Tiền Vô Ưu đã đi làm, hẳn là không còn thói ngủ nướng. Cậu bốc điện thoại gọi ngay một cuộc cho Tiền Vô Ưu, định bụng hẹn thời gian gặp nhau.
Gọi qua ba mươi giây vẫn không có ai tiếp điện thoại, Văn Giai Hiên đoán chừng Tiền Vô Ưu vẫn chưa dậy, đang muốn cúp điện thoại, đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp: "Này..."
Văn Giai Hiên thấy hơi kỳ quái, cậu nhìn lại màn hình, đúng là gọi cho Tiền Vô Ưu mà.
"Tiền tổng? Mày đã dậy chưa?" Văn Giai Hiên hỏi.
"Chưa dậy."
"?" Văn Giai Hiên sửng sốt một giây, sau đó nhận ra: "Chương Trí Đào?!"
"Sáng sớm kêu la cái gì." Chương Trí Đào lười biếng trả lời.
"Anh anh anh!" Văn Giai Hiên cuống lên, "Anh làm gì Tiền tổng rồi?"
"Tôi có thể làm gì em ấy." Chương Trí Đào không e dè đáp, "Tôi chỉ làm em ấy thoải mái một tối thôi."
"Anh! Cầm thú!" Văn Giai Hiên tức giận đến sắp bay màu, cậu vắt hết óc nghĩ cái để chửi, cuối cùng chỉ nghĩ ra được một câu: "Đồ con lợn!!!"
"Ha." Chương Trí Đào không để tâm cười một tiếng, "Hốt luôn bắp cải nhà cậu rồi?"
"Anh còn không biết ngại mà nói! Tôi!" Đỉnh đầu Văn Giai Hiên muốn bốc khói, cậu đột nhiên bật dậy, nhảy khỏi giường, "Bây giờ tôi sẽ qua xử đẹp anh!"
"Tiểu Giai Hiên, em ấy đang ở nhà tôi." Chương Trí Đào không nhanh không chậm đáp, không để lời Văn Giai Hiên uy hiếp trong mắt, "Cậu biết nhà tôi chỗ nào hả?"
"Ông chủ tôi biết!"
"Vậy cậu đi hỏi cậu ta đi."
Chương Trí Đào nói xong không do dự cúp điện thoại, Văn Giai Hiên tức giận thiếu chút nữa ném luôn điện thoại.
Cậu vội vàng gọi điện cho Võ Trạch Hạo, vì Chương Trí Đào là bạn tốt của Võ Trạch Hạo, giận dữ trên người cậu cũng tự nhiên bay qua chỗ hắn.
"Alo?" Võ Trạch Hạo rất nhanh nhận cuộc gọi.
"Võ Trạch Hạo!" Văn Giai Hiên quát vào điện thoại, "Chạy cái gì mà chạy, anh về nhà nhanh lên!"
Tác giả có lời:
Lão Võ: Bà xã hung dữ lên thật đáng yêu.
Truyện khác cùng thể loại
1423 chương
842 chương
92 chương
43 chương