"Ông chủ, gần tám giờ rồi mà anh vẫn chưa thay đồ á?" Văn Giai Hiên nằm nhoài trên chiếc bàn trà nhỏ kiểu Nhật, nhìn chằm chằm Võ Trạch Hạo.
Điểm đến cuối cùng của chuyến đi lần này là Koyasan, sáng sớm ngày mai hai người phải đến sân bay quốc tế Kansai để bay về H thị.
Cực khổ đã đời hai ngày, Văn Giai Hiên giờ phút nào cũng trông sao ngóng trăng, hy vọng chuyến công tác này kết thúc thật sớm.
Võ Trạch Hạo nói không sai, đây thật sự không phải du lịch, chỉ đơn giản là công tác.
Văn Giai Hiên mới chạy theo làm tuỳ tùng có hai ngày cũng đã có cảm giác tay chân sắp rụng rời đứt đoạn ra đến nơi, không biết ông chủ nhà cậu lần trước đi tận mười ngày phải xoay sở kiên trì thế nào.
May mắn thay, công việc quay chụp hoàn tất ngay khi mặt trời khuất núi, cũng có nghĩa tất cả công việc đã xong xuôi, hoàn toàn có thể yên tâm thư giãn.
Chỉ là...
Tại sao ông chủ nhà cậu lại đi chép kinh chứ?
Đi quanh Koyasan cả ngày, Văn Giai Hiên đã hy vọng đến một buổi tối êm đềm thong thả ngâm suối nước nóng. Thế mà vừa trở về phòng, Võ Trạch Hạo đã tập trung cao độ chép kinh thư, giờ thuê suối nước nóng sắp tới rồi, cũng vẫn cứ tỏ ra không nhanh không chậm.
"Ông chủ, lúc về anh làm tiếp không được sao?" Văn Giai Hiên dụi cằm tới lui trên bàn trà, dáng vẻ vô cùng vội vã, song Võ Trạch Hạo ngồi đối diện vẫn không bày tỏ thái độ gì, chuyên chú chép kinh.
Văn Giai Hiên ngẫm thấy đây không phải biện pháp tốt, đành đi thẳng đến bên bàn, nằm sấp lên chỗ kinh thư nói: "Ông chủ, tắm suối nước nóng còn phải đổi đồ tắm nữa đó, anh xem tôi thay xong rồi nè."
Yukata là một loại Kimono nhẹ. Yukata chùa cấp cho khách du lịch được may cùng một kích cỡ, Văn Giai Hiên mặc bị rộng, vậy nên lúc nằm sấp xuống không tránh khỏi lộ ra mảng lớn da thịt.
Yukata (浴衣): còn có nghĩa là đồ tắm, thời xưa thường mặc Yukata khi tắm bồn ofuro, mặc vào chiều tối mát mẻ và được dùng làm quần áo ngủ.
Võ Trạch Hạo vốn định tĩnh tâm chép xong "Tâm kinh". Kết quả Văn Giai Hiên lại trờ tới, hắn liếc mắt nhìn như một phản xạ. Một giây sau, bút lông trong tay cạch một cái rơi xuống giấy viết, kinh thư chỉnh tề dính nguyên một vết mực đen to đùng, diễn tả thành công câu nói gì mà "Phân chuột rơi vào nồi đun nước".
"Hic, xin lỗi." Văn Giai Hiên biết mình gây họa, vội vã chui về bàn trà nhỏ.
Áo tắm bị mở rộng không kín lại theo động tác của Văn Giai Hiên, trái lại còn lộ gần nửa bả vai.
Gân xanh trên trán Võ Trạch Hạo nổi lên, hắn hít sâu một hơi, vò nát tờ kinh chép mất gần nửa tiếng thành một cục giấy lộn, dùng lực ném thẳng vào trong thùng rác.
"Tôi cần một bức ảnh chép kinh, chút nữa về tôi phải nhờ người chép lại một bản, cậu chép cho tôi, chép xong thì ngủ."
Bản Võ Trạch Hạo chép là "Tâm kinh", cả bài chỉ có 260 chữ Hán, nhưng muốn làm xong cũng phải mất một tiếng vừa bình tâm vừa chép.
"Nhưng tôi không biết viết chữ bằng bút lông..." Văn Giai Hiên yếu ớt đáp.
"Vậy thì để yên cho tôi viết!"
Văn Giai Hiên không dám lên tiếng nữa, oan ức rút qua một bên nhìn Võ Trạch Hạo thay quần áo.
Đây không phải là lần đầu Võ Trạch Hạo tắm suối nước nóng, hắn thay Yukata xong, mang theo rổ đi trước, mà Văn Giai Hiên lại như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau. Cứ đi tới đi tới, đuôi nhỏ đã đi lên phía trước, còn giục hắn: "Ông chủ, anh lẹ lên lẹ lên."
"Cậu đi trước đi." Võ Trạch Hạo nói.
"Ơ anh không đi cùng tôi sao?" Văn Giai Hiên kỳ quái hỏi.
"Cậu muốn tắm chung với tôi?"
Văn Giai Hiên lập tức câm nín, tự động chạy đến suối nước nóng đã đặt trước.
Tắm suối nước nóng tại Nhật nhất định phải tắm sạch trước rồi mới được vào bể, Văn Giai Hiên xối nước sạch sẽ như cậu vẫn quen làm, sau đó chui vào trong.
Đây là loại bể hình vuông ngoài trời, dung tích rất nhỏ, bốn người cùng chen một lúc đã thấy đông. Phía ngoài bể là một khu vườn tiêu chuẩn của Nhật Bản, bao quanh bởi một hàng tre cao, che chắn khỏi tầm nhìn bên ngoài.
Văn Giai Hiên ngâm mình ít lâu, Võ Trạch Hạo cũng bước vào trong bể. Cậu tự động nhìn vào chỗ nào đó, sau đó... hết cả hồn.
Ông chủ nhà cậu tốt cuộc là quái vật gì vậy?
Như vậy là không có trạng thái "sung sức" luôn hả ta?
Văn Giai Hiên nhìn vào giữa hai chân mình theo bản năng, đến bây giờ cậu mới giác ngộ được hoá ra "diều hâu" và "gà con" có nghĩa này.
Vào bể xong, Võ Trạch Hạo nhắm mắt lại, gáy gối lên thành bể, xem ra đang nghỉ ngơi.
Vừa vặn cho Văn Giai Hiên cơ hội nhìn lén, cậu càng xem càng thấy tự ti, càng xem càng thấy khó chịu.
"Nhóc, nhìn đi đâu đấy?"
Tiếng Võ Trạch Hạo bất ngờ vang lên, Văn Giai Hiên giật bắn mình, nhanh chóng co hai chân lên, ngẩng đầu lên 45 độ nhìn trời trăng mây gió.
Võ Trạch Hạo thở nhẹ một hơi, không để ý đến cậu nữa, sau đó lại nhắm mắt.
Văn Giai Hiên ngâm một hồi đã thấy chán ơi là chán, cậu dịch lại bên cạnh Võ Trạch Hạo, tò mò hỏi: "Ông chủ, anh ngủ rồi hả?"
"Không có, tôi đang đọc kinh." Võ Trạch Hạo nói.
Đọc kinh?
Văn Giai Hiên suy tư một giây, lại hỏi: "Anh tin Phật hả?"
"Không tin, tôi chỉ cần thanh tịnh."
"Bây giờ rất thanh tịnh mà." Văn Giai Hiên ngửa đầu nhìn bầu trời, phía dưới lấy tay vẩy nước, "Anh mở mắt ra nhìn coi nè, còn có thể nhìn thấy sao trên trời nữa."
Võ Trạch Hạo không tiếp lời, Văn Giai Hiên thấy hơi kỳ quái, quơ quơ tay trước mặt hắn, hắn vẫn không có phản ứng, cậu lại lấy hai ngón tay chọc chọc hai bên má của hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ông chủ?"
Võ Trạch Hạo bị quấy đến không chịu được, hắn hít sâu một hơi, mở mắt ra, nhìn thẳng vào Văn Giai Hiên: "Kêu tôi làm gì?"
"Ông chủ, anh nhìn nè." Văn Giai Hiên bơi lên phía trước, nằm úp lên thành bể, nhìn trên trời hỏi: "Đó là bắc cực tinh phải không ông chủ?"
Võ Trạch Hạo không ngẩng đầu, ánh mắt chỉ dán chặt vào sau lưng Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên lại hỏi một câu: "Anh thấy có đúng không ông chủ?"
"Ừm, phải" Võ Trạch Hạo mất tập trung trả lời, tầm mắt phía sau lưng không ngừng đi dần xuống.
"Đó là sao Bắc Đẩu, một, hai, ba..." Văn Giai Hiên đếm sao trên trời, mà Võ Trạch Hạo ở phía sau đếm xương cột sống của cậu.
Văn Giai Hiên đếm rất chậm rãi, đến khi cậu đếm đến "bảy", mắt Võ Trạch Hạo cũng vừa di đến xương cụt.
"Ông chủ xem kìa... Ớ, ông chủ?"
Văn Giai Hiên nói được nửa câu, đột nhiên nghe tiếng nước vang lên phía sau, cậu xoay người, phát hiện Võ Trạch Hạo đang nhích lại rất gần, còn chống hai tay lên thành bể, nhìn cậu từ trên xuống dưới.
"Trước khi đi nói thế nào?" Võ Trạch Hạo cau mày.
"Nói, nói cái gì?" Văn Giai Hiên sững sờ.
Võ Trạch Hạo rũ mắt nhìn Văn Giai Hiên đang trần truồng, trong mắt chỉ thấy hai hạt anh đào nhỏ bị nước ủ nóng đỏ lên, rất giống như đang chờ người đến hái.
Về phần vịt con vàng kia, rốt cuộc cũng gặp được "chính thể" rồi, tất nhiên là không phải ở trên quần ngủ.
"Ai nói còn câu dẫn tôi nữa thì là con cún?" Võ Trạch Hạo thu tầm mắt, hơi híp mắt lại.
"Tôi, tôi đâu có câu dẫn anh đâu." Văn Giai Hiên thấy oan ức quá thể, "Rõ ràng tôi không hề làm gì luôn á..."
"Không hề làm gì?" Võ Trạch Hạo cười lạnh một tiếng, "Ai bảo tôi mở mắt?"
Văn Giai Hiên sửng sốt, mau chóng nhận sai: "Xin lỗi..." Cậu co rúm lại, cằm cũng rụt vào trong nước, "Anh cứ tiếp tục nhắm mắt đi ông chủ, tôi không dám nữa."
"Không dám?" Tay phải Võ Trạch Hạo nắm lấy tay Văn Giai Hiên, kéo cậu từ trong nước lên, tay phải nắm chặt vịt con ủ rũ kia, cố ý tàn bạo nói: "Xem ra nếu tôi không dạy dỗ cậu, cậu mãi mãi cũng không chịu nhớ cho kỹ."
"A... Đau quá!" Văn Giai Hiên luống cuống đẩy tay Võ Trạch Hạo ra, nhưng về điểm này có cố mấy cậu cũng không đấu lại Võ Trạch Hạo tập thể hình nhiều năm.
"Tôi sai rồi ông chủ, đau quá đi..." Văn Giai Hiên ngẩng đầu lên, nước mắt chảy giàn dụa, cậu nhìn Võ Trạch Hạo, "Tôi thật sự sai rồi, anh buông tha cho tôi có được hay không?"
Yết hầu Võ Trạch Hạo trượt xuống, mặt không thay đổi nhìn Văn Giai Hiên: "Không."
Đau đớn giữa hai chân đột nhiên biến thành thứ xúc cảm khác thường, Văn Giai Hiên cúi đầu, khiếp sợ phát hiện tay Võ Trạch Hạo đang ve vuốt tiểu Giai đang hứng khởi.
Không phải trừng phạt bằng cách nắm chặt tiểu chít chít sao? Như này là đang làm gì vậy??
"Ông, ông chủ, anh đang làm gì?!"
Văn Giai Hiên giãy giụa trồi lên mặt nước, mà không biết làm sao, Võ Trạch Hạo lại đè vai cậu xuống, làm cậu không cách nào ngoi lên. Đã thế thì chớ, cảm giác giữa chân ngày càng trở nên mãnh liệt, bây giờ cậu muốn ngoi lên cũng không được...
"Ưm... Ông chủ... Anh..." Văn Giai Hiên cắn môi, không dám nhìn xuống dưới mặt nước. Bình thường cậu cũng không làm thế này, mà giờ Võ Trạch Hạo còn dùng bàn tay hắn bao lấy, cậu làm gì đã trải qua kích thích như thế này bao giờ?
"Ông chủ, xin anh..." Trong mắt Văn Giai Hiên tràn ngập nước, "Tôi không muốn... Không được làm bẩn... suối nước nóng... A..."
Võ Trạch Hạo tốt xấu gì cũng coi như còn một chút lương tâm, hắn vớt cậu từ dưới nước lên, bóp lấy eo cậu xoay lại, khiến cho mặt cậu hướng ra ngoài bể, rồi lại đưa tay nắm chặt tiểu Giai từ phía sau, cắn vành tai Văn Giai Hiên: "Không muốn làm bẩn suối nước nóng... dùng lực bắn."
Bể nước không sâu, khoảng chừng chỉ cao tới nửa người, hai người lưng người trước dán ngực người sau mà đứng bên trong, mặt nước đủ chạm tới bắp đùi Văn Giai Hiên, vậy nên nếu tiểu Giai có rỉ ra chút nước, cũng không khiến suối nước nóng bị bẩn.
Thế nhưng.
Hai người không phải đứng ở cạnh thành bể, mà đứng ở khoảng giữa, nói cách khác, nếu như Văn Giai Hiên bắn không đủ xa, thì vẫn làm bẩn nước như thường.
Văn Giai Hiên gần như phát khóc, lớn thế này rồi cậu cũng chưa từng làm ô nhiễm bể chung bao giờ. Hiệnn tại cậu cũng chỉ có thể dùng hết tinh lực kìm chế, không dám bắn. Ấy thế, dường như Võ Trạch Hạo cố tình không cho phép cậu thoải mái, tay trái còn bóp nắn đầu ngực của cậu.
"Ông chủ... tôi... thật sự không được..." Thậm chí sức để đứng thẳng người Văn Giai Hiên cũng không có, trong đầu của cậu chỉ có một ý nghĩ: Không thể bắn, không thể bắn...
Nhưng càng nghẹn lâu, khoái cảm lại càng kịch liệt, Văn Giai Hiên cũng chưa từng có cảm giác này, cái kiểu thống khổ sung sướng đan xen ngay phút đang đứng ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Tinh thần thống khổ tận cùng khai thông cực hạn sung sướng trên thân thể, nhẫn nhịn đến mức muốn bắn, giai đoạn này cứ kéo dài mãi không dứt không khác gì đạt được cao trào khoái cảm. Đầu Văn Giai Hiên dựa lên vai Võ Trach Hạo, há to miệng thở dốc, ánh mắt mông lung không thể lấy được tiêu cự, nhưng vẫn cố chấp không bắn.
"Nhóc con cũng gắng gượng ghê nhỉ." Võ Trạch Hạo cười khẽ một tiếng, tay trái vòng lấy eo Văn Giai Hiên, ôm cậu đến một bên bể, tốc độ trên tay cũng tăng nhanh.
Lần này Văn Giai Hiên không thể kiên trì được nữa, cậu nghe thấy trong đầu mình có tiếng dây đàn đứt phựt một cái. Đến khi lấy lại được thần trí, bên thành bể đều là con cái của cậu do tiểu Giai sản xuất.
Văn Giai Hiên mờ mịt nhìn một bãi bầy nhầy, nghĩ thầm thì ra thời gian cao trào thiệt sự có thể kéo dài như thế hả?
Vừa nãy thực sự cảm thấy rất thoải mái...
Xưa giờ chưa từng sảng khoái qua vầy.
"Thoải mái?"
Âm thanh phía sau kéo lại tâm tư Văn Giai Hiên, cậu vội muốn trốn đi theo bản năng, thế nhưng Võ Trạch Hạo đã ôm chặt lấy eo cậu, không thể di chuyển được nữa.
"Anh buông tôi ra..." Văn Giai Hiên không còn chút sức nào, giọng nghe lí nhí như tiếng muỗi.
"Cậu thoải mái còn tôi thì sao?" Võ Trạch Hạo nghiêng người lên trước, Văn Giai Hiên lập tức cảm giác được có một cái gì đó vừa cứng vừa nóng cọ phía sau mông.
Cậu sợ hãi đẩy Võ Trạch Hạo ra, kết quả trọng tâm không vững, lại biến thành "so kiếm" tay đôi.
Sao của mình nhỏ quá vậy?
Văn Giai Hiên trợn mắt nhìn hung khí sáng chói kia, cậu lần đầu tiên nhìn thấy tiểu chít chít ở trạng thái hưng phấn mà cao tới tận rốn.
Phắc, tiểu chít chít quái gì cơ! Chưa từng cái nào siêu to như này!
"Xem đủ chưa?" Võ Trạch Hạo trêu tức.
Mặt Văn Giai Hiên đỏ bừng, nhanh chóng đứng lên muốn chạy đi, nhưng động tác Võ Trạch Hạo vẫn nhanh hơn, cậu vừa mới đứng lên đã chụp tay tới, sờ vào trong ngực cậu.
"Hỏi cậu đó, giải quyết thế nào?"
"Sao, sao tôi biết... Anh, anh tự giải quyết không phải xong à..." Văn Giai Hiên hoảng loạn đến không dám đảo mắt xuống dưới, hung khí kia đang ngự ngay trên bụng cậu, dám động đậy mới là lạ.
"Bản thân cậu thoải mái rồi thì xong việc đúng không?" Võ Trạch Hạo nhíu mày hỏi.
"Anh là đầu têu, tự anh muốn..."
Văn Giai Hiên chưa nói hết, Võ Trạch Hạo đột nhiên duỗi hai hai ngón tay vào trong miệng, khuấy đảo lưỡi cậu.
"Dùng chỗ này?" Võ Trạch Hạo hỏi.
Văn Giai Hiên phát khóc đến nơi, vành mắt đỏ au, lắc lắc đầu, mà Võ Trạch Hạo đùa bỡn cậu thật lâu, mới thu ngón tay lại.
Văn Giai Hiên mới vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này, hai ngón tay dính nước bọt kia bỗng nhiên đi xuống dưới, ma sát chỗ miệng nhỏ bí ẩn kia.
"Hay là dùng chỗ này?" Võ Trạch Hạo lại hỏi.
Văn Giai Hiên lắc đầu không ngừng, vô cùng sợ hãi: "Không muốn... Ông chủ không muốn..."
Dường như Võ Trạch Hạo rất hưởng thụ bộ dáng sợ đến run rẩy này của Văn Giai Hiên, hắn dùng ngón tay giữa hướng bên trong thăm dò, chỉ là vẫn không đi sâu vào trong, Văn Giai Hiên lập tức xoay mông tránh né.
"Ông chủ tôi thực sự biết sai rồi, anh hãy bỏ qua cho tôi đi mà." Tâm lý Văn Giai Hiên hoảng loạng đến cùng cực, vừa khóc vừa nói.
Khóe miệng Võ Trạch Hạo cong cong, xoa mông Văn Giai Hiên nói: "Yên tâm, ở đây không phải khách sạn, không có bao."
Hai tay Văn Giai Hiên buông thõng trên vai Võ Trạch Hạo, cậu thật sự không hiểu, chớp chớp đôi mắt đỏ hồng: "Vậy anh, anh còn sờ tôi làm gì chứ?"
"Phải giải quyết."
Võ Trạch Hạo vừa nói xong đã đè Văn Giai Hiên lên thành bể, nửa người cậu ngửa ra phía sau, lại bắt đầu vuốt ve tiểu Giai, cong người liếm đầu ngực cậu.
"Ông chủ anh... sao anh lại..."
Dùng đầu lưỡi liếm mút còn sảng khoải hơn cả nắn bóp bằng tay, tiểu Giai Hiên chào cờ rất nhanh.
Văn Giai Hiên không còn chống cự như lúc đầu nữa, trái lại còn chống tay ở đằng sau, điều chỉnh tư thế ngửa ra sau, một tay còn gác lên vai Võ Trạch Hạo, giống như đang muốn cổ võ Võ Trạch Hạo tiếp tục công cuộc chấm mút.
Võ Trạch Hạo nhanh chóng phát hiện Văn Giai Hiên đang len lén hưởng thụ, hắn tách khỏi hai hạt anh đào của Văn Giai Hiên, ngẩng đầu hôn lên cánh môi của Văn Giai Hiên, rồi cũng chen lưỡi vào bên trong mà khuấy đảo.
Văn Giai Hiên sợ hãi, người run bần bật cả lên, động tác của Võ Trạch Hạo quá mức tự nhiên, thế nên, làm cậu nảy sinh mơ tưởng ảo giác, rằng đây là hành động cứ như thể rất thường phát sinh giữa hai người.
Cơ mà có một sự thật là, nụ hôn đầu của tiểu đồng chí Văn Giai Hiên, cứ như thế, không một lời giải thích mà đi luôn rồi ông giáo ạ.
Võ Trạch Hạo cũng không để tâm, quấy rối tùy tiện hai phát rồi dứt ra, tiếp đó xoay người Văn Giai Hiên, quỳ xuống bên cạnh bể, mông hướng về phía mình.
Nụ hôn vừa dứt kia giống như khúc nhạc dạo đầu ngắn không quá chính yếu trong quá trình thân thiết, nhưng Văn Giai Hiên lại sững sờ, cậu cứ cảm thấy nụ hôn trừng phạt này đã hoàn toàn bị biến chất.
Cậu chưa kịp nghĩ đủ, phía thân dưới đã truyền đến khoái cảm khiến cậu như đánh mất chính mình.
Võ Trạch Hạo cầm lấy tiểu Giai từ sau lưng cậu, cậu cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Võ Trạch Hạo để hung khí thô to của hắn và tiểu Giai của cậu vào cùng một chỗ mà ve vuốt.
Từ góc độ của cậu, hai cái này cũng dài tương đương nè, mà vấn đề là... Võ Trạch Hạo đứng ở đằng sau cậu!
Theo một cách diễn đạt khác, hung khí của Võ Trạch Hạo lướt qua phía sau cậu, đạt cũng một độ dài với tiểu Giai, cũng đả kích người ta quá rồi đó...
Văn Giai Hiên cắn môi dưới, không cam lòng, tuy rằng của cậu nhỏ muốn chết, nhưng cậu còn muốn của mình dài hơn của Võ Trạch Hạo luôn!
Kết quả...
Hai chân Văn Giai Hiên run lên, bắn ra, ai oán quay đầu lại nhìn về phía Võ Trạch Hạo: "Ông chủ, sao anh chưa bắn nữa vậy?"
Võ Trạch Hạo lật người cậu lại, làm cậu ngả người xuống, tiếp tục vuốt ve của hai người: "Cậu cho rằng tôi nói sẽ làm cậu đến không khép chân lại được là nói đùa?"
Hiện tại, Văn Giai Hiên đang ở tư thế giang rộng hai chân, ở giữa hai chân là thắt lưng Võ Trạch Hạo.
Nghe Võ Trạch Hạo câu nói này, rồi thêm tình cảnh trước mắt, tiểu Giai đứng lên...
Lần này Võ Trạch Hạo không giữ quá lâu, cuối cùng cũng phóng thích một lượt với Văn Giai Hiên.
Văn Giai Hiên nằm dài bên cạnh bể, nhìn chỗ bắn ra của hai người trên bụng cậu, bất tri bất giác sững sờ.
Võ Trạch Hạo đứng trong ao, nhìn Văn Giai Hiên trên người dính đầy tinh dịch, biểu tình cũng có chút phức tạp. Một thứ gọi lúng túng dần ăn mòn hai người họ, cuối cùng vẫn là Võ Trạch Hạo phục hồi tinh thần lại trước, đi đến phòng tắm lấy giấy xử lý xung quanh bể bơi, Văn Giai Hiên cũng nhanh chóng tẩy rửa người cho sạch sẽ.
Trên đường trở về phòng, Võ Trạch Hạo vẫn luôn trầm mặc, Văn Giai Hiên cũng không biết nên nói gì cho phải.
Vốn là đang đếm sao dui gần chớt, tự nhiên quay qua biến ra thành vậy đó. Cậu thấy oan ức quá trời luôn, cậu đâu có cố ý đâu, biết vậy khỏi đi tắm suối nước nóng luôn cho rồi.
Trở về phòng, bầu không khí giữa hai người vẫn có chút lúng túng, không một ai mở miệng.
Võ Trạch Hạo lấy thuốc và bật lửa, không phát ra tiếng động đi ra bên ngoài chùa hút thuốc, Văn Giai Hiên cứ cho rằng hai người hôm nay sẽ thôi không đả động gì tới nhau nữa, nhưng Võ Trạch Hạo trở về, ngoài bật lửa trên tay, còn có thêm một tờ giấy chép kinh.
Văn Giai Hiên đột nhiên có dự cảm không tốt.
"Lại đây." Võ Trạch Hạo đặt tờ giấy trên bàn trà, không biểu tình gì nói, "Chép xong gọi tôi, tôi kiểm tra lại."
Văn Giai Hiên không thể tin được.
Đây là kiểu ông chủ gì đây?
Làm cậu thành ra vầy, còn phạt cậu chép kinh như thật thế này, có lầm hay không vậy?
P/S (từ editor): Ôi cảm ơn mọi người rất nhiều;;;;;;;;;;;
Truyện khác cùng thể loại
1423 chương
842 chương
92 chương
43 chương