Đồ ngủ của Văn Giai Hiên là một bộ quần áo thoáng mát làm bằng vải cotton, có sọc xanh lam mua ở Uniqlo, Tiền Vô Ưu từng nói cậu mặc bộ này nhìn y hệt tù nhân, nhưng cậu cảm thấy rất thoải mái, không có vấn đề gì.
Bất quá lúc đi khỏi nhà, giận dữ chẳng nhớ thay quần áo, mặc bộ đồ ngủ này lắc lư ngoài đường cả ngày, sau khi về nhà cũng không tiện mặc lại.
Cậu đi lấy bột giặt, sau đó vào phòng vệ sinh tắm táp. Còn Võ Trạch Hạo vừa vào nhà đã đến bàn làm việc, xem chừng muốn bù lại phần việc cả ngày chưa làm.
Tắm xong, Văn Giai Hiên nói chuyện với Võ Trạch Hạo mấy câu, sau đó lên tầng tìm drap giường để thay, rồi bắt đầu công cuộc lăn lộn trên giường lớn của Võ Trạch Hạo.
Giường trong ký túc xá đại học là giường đơn, đổi drap cũng dễ dàng, nên đứng trước chiếc giường rộng 2m này có chút đau đầu.
May là bây giờ chưa tới mùa đông, chăn không dày, không một mình ôm cái chăn nặng trịch ấy sẽ có chút nhọc.
Không biết qua bao lâu, dưới tầng vang lên tiếng nước chảy, Văn Giai Hiên tự nhiên nghĩ ngợi, người này đi tắm mà không đem quần áo đi giặt sao?
Nhưng rồi cậu cũng không nghĩ nhiều, trước mắt công trình thay drap giường đã sắp hoàn tất, cậu tiếp tục chăm chú làm.
Góc cuối cùng cũng đã xong, Văn Giai Hiên nhìn thành quả chứa đầy gian lao của mình, không nhịn được lăn lăn hai vòng, đem thành quả vốn hoàn mỹ kia phá hoại không còn một mống.
Giường lớn quả thực thoải mái quá đê.
Không muốn dậy chút nào.
Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng mở cửa, Văn Giai Hiên nhanh chóng bò lên, thành thạo vuốt thẳng drap giường. Đúng lúc Võ Trạch Hạo xuất hiện ở đầu cầu thang, giống như hôm trước, toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
"Ông chủ, anh có thể mặc đồ vào đàng hoàng được không?"
"Trên người cậu mặc cái gì đây?"
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng.
Văn Giai Hiên cúi đầu nhìn áo bông và quần cộc hình vịt con vàng, khó hiểu đáp: "Đồ ngủ đó."
Võ Trạch Hạo nhíu nhíu mày, nhìn con vịt vàng ngay chính giữa đũng quần Văn Giai Hiên:"Cái quần vớ vẩn quái quỷ gì đây."
"Chỗ nào lộn xộn vớ vẩn chớ." Văn Giai Hiên không đồng tình, "Vịt vịt các thứ đáng yêu thế thôi."
"... Quên đi." Võ Trạch Hạo đi tới bên tủ quần áo, "Trải giường xong rồi thì đi xuống."
Võ Trạch Hạo nói xong bộ dáng như tính cởi khăn tắm, Văn Giai Hiên xông lên, đè lại tay Võ Trạch Hạo: "Ông chủ, từ từ."
Trán Võ Trạch Hạo nổi lên gân xanh: "Lại làm sao?"
"Khụ khụ." Văn Giai Hiên hắng giọng một cái, vẻ mặt chân thành nhìn Võ Trạch Hạo nói: "Ông chủ, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh."
"Nói."
Văn Giai Hiên cầm tay Võ Trạch Hạo, kéo hắn ngồi xuống giường, còn cậu thì đứng trước mặt hắn. Cứ vậy hai người một người đứng một người ngồi, thế nhưng chiều cao lại không cách nhau bao nhiêu.*
(*): Ý là ẻm đứng mà cao bằng người ta ngồi á.
Tay trái Văn Giai Hiên đỡ lấy khuỷu tay phải, ngón cái và ngón trỏ phải niết lấy cằm, làm tư thế đắn đo suy nghĩ: "Tôi quyết định, không thu phí làm công của anh."
"...?"
"Tôi nghe Chương Trí Đào nói..."
"Cậu ta nói cái gì?" Võ Trạch Hạo cau mày đánh gãy lời Văn Giai Hiên, biểu tình hiển nhiên là không thích Chương Trí Đào ở sau lưng đem chuyện của hắn nói cho cậu.
Văn Giai Hiên lập tức nhìn ra Võ Trạch Hạo không cao hứng, vội thu hồi dáng vẻ cố tình tỏ ra thần bí, đường hoàng nói: "Công ty hiện tại tương đối khó khăn, nên tôi giúp anh làm việc, anh không cần trả tiền cho tôi."
Võ Trạch Hạo không nói một lời nhìn Văn Giai Hiên, một hồi lâu sau thở dài: "Cậu là đồ ngốc à?"
"A?" Văn Giai Hiên ngây ngẩn cả người.
"Cậu có biết không, là do cậu ngu ngốc như vậy cho nên mới dễ bị lừa gạt?"
"Tôi, tôi gọi là có lòng tốt, sao anh lại nói tôi thành ra vậy." Văn Giai Hiên cảm thấy oan ức, "Lòng tốt bị coi thành lòng lang dạ thú, mặc kệ anh."
Văn Giai Hiên nổi giận xoay người, muốn rời khỏi, mà lúc này Võ Trạch Hạo đột nhiên kéo cổ tay cậu lại, hỏi: "Muốn ngủ giường sao?"
Văn Giai Hiên theo bản năng coi mình nghe lầm, lại nghe Võ Trạch Hạo nói: "Cho cậu một nửa giường, ngủ không?"
"Ngủ ngủ ngủ!" Văn Giai Hiên vội vã gật đầu như gà mổ thóc, "Tôi xuống tầng lấy điện thoại!"
Văn Giai Hiên lạch bạch chạy xuống lầu, Võ Trạch Hạo bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cậu, than thở: "Còn nói không ngốc."
Văn Giai Hiên cầm điện thoại di động, tắt đèn tầng một, lúc cậu lên lại tầng thì Võ Trạch Hạo đã mặc xong đồ ngủ, cầm iPad nằm trên giường, không biết lướt xem cái gì.
"Ông chủ, tôi có thể ngủ trên giường thật hả?" Văn Giai Hiên không yên tâm xác nhận một chút.
"Ừ, lại đây." Võ Trạch Hạo cũng không ngẩng đầu lên trả lời.
Văn Giai Hiên hớn hở tiến vào trong chăn, theo thói quen bấm điện thoại trước khi ngủ, mà bị một nỗi điện thoại ban nãy chưa sạc được bao lâu, chỉ chốc sau điện thoại thông báo mức pin còn lại thấp.
Văn Giai Hiên ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ổ cắm nằm bên phía Võ Trạch Hạo: "Ông chủ, tôi muốn sạc điện thoại, chúng ta thay đổi chỗ đi."
Võ Trạch Hạo không từ chối: "Được."
Võ Trạch Hạo thu hồi iPad, đang muốn đứng dậy, thì động tác Văn Giai Hiên đã nhanh hơn một bước, thò một chân qua, hai đầu gối ở hai bên chân quỳ xuống, giống tư thế cưỡi trên eo.
Võ Trạch Hạo cứng ngắc tại chỗ, Văn Giai Hiên lại không hiểu, thúc giục: "Ông chủ, anh di chuyển đi chứ."
Võ Trạch Hạo vịt con vàng vặn vẹo giữa đũng quần cậu, vẻ mặt đó thật giống đang "Cạp cạp cạp" cười nhạo hắn.
Hắn cố nén xuống kích động muốn lột quần Văn Giai Hiên, ẩn nhẫn nói: "Giờ di chuyển."
Hai người đổi vị trí xong xuôi, Văn Giai Hiên vừa sạc điện thoại vừa nhắn tin. Không bao lâu sau, Võ Trạch Hạo tắt đèn tầng hai, cậu vẫn chưa chịu cất điện thoại, trái lại trò chuyện hưng phấn ra mặt, thỉnh thoảng còn cười trộm.
Võ Trạch Hạo không thể nhịn được cầm lấy điện thoại Văn Giai Hiên, khóa lại vứt lên tủ đầu giường: "Ngủ!"
"Ai chờ chút!" Văn Giai Hiên cầm lại điện thoại, "Để tôi chúc anh ấy ngủ ngon đã."
Võ Trạch Hạo nhíu mày, không muốn quản Văn Giai Hiên, mà vẫn là không nhịn được hỏi: "Nói chuyện với ai?"
"Tên lừa đảo!" Văn Giai Hiên đắc ý, "Hắn còn tưởng tôi sùng bài hắn muốn chết."
"Tôi xem chút."
Võ Trạch Hạo cầm lấy, lập tức bị ảnh đại diện của cậu làm cho câm nín. Hỏi cậu: "Ảnh em gái ngực bự này là thế nào?"
"Tôi ngụy trang thân phận, tiểu Hiên Hiên." Văn Giai Hiên cười hì hì.
"... Cậu định chơi trò sắc dụ?"
"Đúng đó." Văn Giai Hiên đáp, "Kế hoạch trước mắt là quyến rũ trên mạng trước, sau đó hẹn ra ngoài, lúc gặp mặt thì gọi chú cảnh sát đến bắt."
"..." Võ Trạch Hạo càng cạn lời.
"Sau này nhắn gì cũng nói trước cho tôi biết một chút." Võ Trạch Hạo trả lại điện thoại cho Văn Giai Hiên, "Cậu đần như thế, dễ bại lộ."
Nghe nói như thế, Văn Giai Hiên không vui, cậu bất mãn lầm bầm: "Sao anh luôn thích mắng người vậy."
"Tôi như vậy là vì lo lắng cho cậu."
Văn Giai Hiên không hé môi, hiển nhiên trong lòng vẫn không quá thoải mái. Võ Trạch Hạo thở dài, chậm rãi nói: "Được được, cậu quá hiền lành, cậu không biết bên ngoài người xấu sẽ xấu đến mức độ nào."
"Tôi không sợ." Văn Giai Hiên bướng bỉnh, "Không thể để đám người xấu này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
"Nói chung tôi sẽ giúp cậu, sau đó có chuyện gì thì hỏi tôi."
"Ừm." Văn Giai Hiên xoay người lại nhìn Võ Trạch Hạo, trong con ngươi đen nhánh lóe lên tinh quang, "Ông chủ, anh tốt quá đi, không chỉ thu nhận tôi, còn giúp tôi bắt lừa đảo, thế nên mới nói trên đời này vẫn còn nhiều người tốt."
Võ Trạch Hạo chẳng hiểu ra sao tự nhiên được phát thẻ người tốt, mất tự nhiên chuyển tầm mắt đi. Hắn nhất định là trúng tà mới có thể quản việc không đâu.
Văn Giai Hiên để điện thoại di động xuống rồi rất nhanh liền vô giấc, cậu quấn toàn bộ chăn vô chân mình, Võ Trạch Hạo đau đầu dùng sức kéo một cái, Văn Giai Hiên lầm bầm quay về phía hắn, sau đó, một chân gác lên đùi hắn.
"Văn Giai Hiên!" Võ Trạch Hạo không chút lưu tình đem Văn Giai Hiên lay cho tỉnh, "Cậu ngủ không ngay ngắn tí nào vậy?"
"A..." Văn Giai Hiên mở mắt ra nhìn tình thế trước mắt, không thấy có vấn đề chỗ nào, xoay người về hướng hắn, cánh tay cũng vắt lên người Võ Trạch Hạo, "Tôi thích ôm cái gì đó lúc ngủ."
"Cho nên cậu ôm tôi?"
"Sao chứ?" Văn Giai Hiên khó hiểu nhìn Võ Trạch Hạo, "Lúc trước rõ ràng anh nói rồi mà, tôi có thể ôm anh."
Không sai, tại thời điểm Văn Giai Hiên được thông qua phỏng vấn, Võ Trạch Hạo đã nói câu này.
Nhưng hắn không nghĩ tới sẽ là tình hình như thế.
"Ban ngày có thể ôm, buổi tối không được." Võ Trạch Hạo dừng một chút, "Ôm buổi tối sẽ có chuyện."
"Anh, sao anh lật lọng quá vậy." Văn Giai Hiên oán trách một câu, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người, quay lưng về phía hắn.
Sau mười phút, Văn Giai Hiên lăn lại như cũ, y hệt koala dán chặt vào lưng Võ Trạch Hạo.
Mùa hè đắp chăn mỏng, đùi Văn Giai Hiên lộ hết ra ngoài, Võ Trạch Hạo nhìn lướt qua phía dưới, lập tức không dời nổi mắt.
Hắn lại nghĩ tới vịt con vàng cười nhạo hắn kia, tựa muốn nói "Cạp cạp cạp không dám đụng vào tôi chứ gì", chờ hắn phản ứng lại được, bàn tay hắn đã kề sát đùi Văn Giai Hiên.
Thật mềm.
Đợi đã đợi đã, Võ Trạch Hạo nhanh chóng thu tay về, đây không phải tiểu gieo vạ, mà thực sự là yêu nghiệt.
Trong đầu hắn không ngừng niệm "Tâm Kinh", sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị*...
Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (般若波羅蜜多心經): còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại Thừa và Thiền Tông.
*theo bản dịch giản lược của Thiền viện Trúc Lâm Sùng Phúc: "Sắc tức là không, không tức là sắc. Thụ, Tưởng, Hành, Thức cũng lại như thế." (trong đó thụ, tưởng, hành, thức cùng với "sắc" gọi là ngũ uẩn 五蘊 tượng trưng cho năm yếu tố tạo thành con người, toàn bộ thân tâm).
Võ Trạch Hạo quyết định, lần tới sẽ đi thánh địa Phật giáo. Hắn cần làm sạch tâm hồn của mình một chút, bằng không trong đầu sẽ ngập tràn phế thải.
Sáng hôm sau, Văn Giai Hiên đang ngủ cứ cảm thấy giường không được thoải mái, lăn qua lộn lại điều chỉnh tư thế, nhưng vẫn chả ra sao. Cậu mở mắt ra, phát hiện trên đầu là trần nhà quen thuộc.
"Tỉnh rồi?" Võ Trạch Hạo dọn xong thức ăn lên bàn, "Đi rửa mặt, lại đây ăn sáng."
Văn Giai Hiên có chút hoảng hốt, cậu kỳ quái hỏi: "Ông chủ, sao tôi lại ở trên sofa?"
"Tôi ôm cậu xuống." Võ Trạch Hạo mặt không đổi sắc nói.
"Tại sao, " Văn Giai Hiên lập tức nhíu mày, "Không phải anh đồng ý cho tôi ngủ trên giường rồi mà?"
"Tôi thu hồi câu đó."
"Anh, sao anh lật lọng thế chứ?"
Võ Trạch Hạo vẫn không phản ứng gì, tựa như chẳng thấy có lỗi gì với sự lật lọng lươn lẹo của mình. Văn Giai Hiên mặt mày khó chịu bò từ sofa lên, nghĩ thầm nhân viên thực sự quá khó khăn, mãi mãi không hiểu ông chủ đang nghĩ gì.
"Đúng rồi, đầu tháng tám tôi đi Koyasan Nhật Bản, cậu từng đến chưa?" Võ Trạch Hạo đột nhiên hỏi.
Nghe đến hai chữ quen thuộc, mắt Văn Giai Hiên nhoáng cái sáng lên: "Ông chủ mang tôi đi đi! Tôi làm phiên dịch cho anh!"
Truyện khác cùng thể loại
1423 chương
842 chương
92 chương
43 chương