Nhật ký công chúa
Chương 35 : Ôi chúa ơi !
KHÔNG HIỂU MÌNH ĐANG LẲM NHẲM CÁI GÌ NỮA??????
Bạn trai của mình ư? Có một tin "sốt rẻo" về cậu ấy như sau:
MÌNH THẬM CHÍ KHÔNG HỀ THÍCH CẬU ẤY.
À... mà cũng không hẳn là mình không thích Kenny. Chỉ có điều cái sự thích đó không phải theo kiểu thích giữa con trai và con gái. Ôi mình cũng chẳng biết nữa. Kenny là một người rất dễ thương, vừa dí dỏm vừa tốt bụng, lại khá ưa nhìn nữa chứ.
Nhưng vấn đề là mỗi khi gặp Kenny tim mình chẳng hề đập nhanh lên tẹo nào. Theo như những gì mình đọc được từ mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Tina Hakim Baba, thường thì tim của các nhân vật nữ sẽ khua loạn nhịp mỗi khi đứng trước người mình yêu.
Và khi Kenny cầm tay mình, dù là trong rạp chiếu phim hay ở đâu thì mình cũng chẳng hề cảm nhận được luồng điện nào chạy dọc cơ thể, như trong truyện vẫn thường miêu tả!!!
Còn khi cậu ấy hôn mình á? Mình có cảm thấy phiêu bồng nhe bay giữa một rừng pháo hoa rực rỡ sắc màu (như mọi người thương bảo) không á? OK, quên khẩn trương. Chẳng có pháo hoa pháo lá gì cả. Không gì cả luôn. Zero.
Thật trái khoáy làm sao! Khi chưa có bạn trai thì mình tìm đủ mọi cách kiếm cho bằng được. Thậm chí mình đã lập các bước làm sao để cậu ấy chịu hôn mình.
Vậy mà giờ khi thực sự đã có ban trai thì mình lại tìm đủ mọi cách để thoái thác khỏi phải môi chạm môi.
Mình phát hiện ra một cách khá hiệu quả - đó là quay đầu đi chỗ khác. Này nhé, khi thấy môi cậu ấy gần áp tới môi mình thì ngay lập tức né đầu sang một bên kết quả là cậu ấy sẽ chỉ chạm được vào má hoặc tóc của mình.
Điều làm mình thấy không thoải mái nhất là khi Kenny nhìn chằm chằm vào mắt mình - cậu ấy làm vậy hơi bị nhiều - và hỏi mình đang nghĩ gì. Thường thì lúc đó trong đầu mình chỉ nghĩ đến duy nhất một người.
Và người đó không phải là Kenny. Hoàn toàn không. Người đó là anh trai của Lilly - Michael Moscovitz - người mà mình đã thầm yêu trộm nhớ trong suốt... ừm... bao lâu rồi nhỉ... có lẽ là CẲ CUỘC ĐỜI MÌNH.
Nhưng anh ấy đâu có biết điều đó, trong mắt anh ấy mình mãi chỉ là cô bạn thân của đứa em gái mà thôi.
Vì thế mình quyết định phải nói với cậu ấy. Với Kenny. Về tình cảm thực sự của mình.
Và đó là lý do tại sao cuộc đời mình thế là xong. Bởi vì làm sao mình có thể mở lời với người đang vui sướng cầm tay mình, ngay giữa rạp chiếu phim, rằng mình không hề thích cậu ấy theo kiểu đó? Nhất là khi lần nào cậu ấy rủ đi chơi, mình cũng đồng ý. Và mình cũng hoàn toàn nhận thức được rằng những lần đi chơi đó không phải là giữa hai người bạn thông thường - Kenny đang rủ mình đi chơi với tư cách là một người bạn trai.
Hay có thể gọi là đức lang quân tương lai, theo như hệ thống ngôn ngữ trào lộng của bà
Chuyện đâu chỉ có thể...
Giờ ai ai cũng nghiễm nhiên coi bọn mình là một cặp rồi. Cặp đôi Kenny-và-Mia. Mỗi tối thứ Bảy thay vì chỉ có mình và Lilly chơi với nhau như mọi khi thì giờ là Lilly-và-Boris và Kenny-và-Mia. Thỉnh thoảng hai cô bạn Tina Hakim Baba và Shameeka Taylor cùng hai cậu bạn trai của họ là Dave Farouq El-Albar và Daryl Gardner cũng nhập hội với bọn mình, tạo thành bốn cặp Lilly-và-Boris, Kenny-và-Mia, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl.
Giờ nếu mình và Kenny chia tay, chuyện sẽ rùm beng lên cho mà coi. Còn chưa kể mình biết cặp với ai vào mỗi tối thứ Bảy bây giờ? Ba cặp Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave và Shameeka-và-Daryl chắc chắn sẽ không hề thích có mình Mia thôi đâu. Mình sẽ chỉ là kẻ thứ 7 vô duyên thôi.
Còn nữa, nếu bọn mình chia tay thì mình biết tới Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo cùng ai?
Ối, mình phải đi thôi. Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Kenny và mình định đi trượt băng ở Trung tâm Rockefeller.
Túm lại một câu: Hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi ước điều gì. Vì rất có thể nó sẽ nổ BÙM! thành hiện thực
Thứ Bảy, ngày 5 tháng 12, 11 giờ đêm
OK, mình đã cho rằng cuộc đời mình thế là xong khi phát hiện ra mình chẳng hề thích người-được-cho-là-bạn-trai của mình tẹo nào! Và rằng mình quyết định sẽ chia tay với cậu ấy nhưng lại không muốn làm tổn thương đến cậu ấy - mặc dù mình biết điều này là không tưởng !
Hoá ra lúc đó mình vẫn không thể tưởng tượng nổi cuộc đời thế nào mới gọi là xong...
...cho tới buổi tối hôm qua.
Đúng vậy. Tối hôm qua, khi hội Lilly-và-Boris, Tina-và-Dave, Mia-và-Kenny được "hân hạnh đón mừng" thêm cặp đôi mới Michael-và-Judith.
Không sai! Anh trai của Lilly đã xuất hiện ở sân trượt băng. Anh ấy đi cùng với Chủ Tịch CLB Tin học - Judith Gershner.
Judith Gershner, giống như anh Michael, là học sinh cuối cấp của trường Trung Học Albert Einstein. Judith Gershner, giống như anh Michael, có tên trong danh sách những học sinh xuất sắc sẽ đọc bài phát biểu trước toàn trường.
Judith Gershner, giống như anh Michael,có lẽ sẽ vào được bất cứ trường Đại học nào chị ấy muốn bởi vì Judith Gershner, giống như anh Michael, cực kỳ thông minh.
Judith Gershner, giống như anh Michael, đã đoạt giải tại Cuộc thi Kỹ thuật Sinh học - Y Khoa Hàng Năm của trường Trung Học Albert Einstein nhờ công trình khoa học lai tạo thành công ruồi giấm của mình.
Chị ấy đã lai tạo được một con ruồi giấm. Tại nhà. Trong phòng ngủ của chị ấy
Judith Gershner oách đến độ lai tạo hẳn ruồi giấm ngay trong chính phòng ngủ của mình! Còn mình thì sao? Mình thậm chí còn không biết cách nhân phân số.
Hừm... mình cũng chẳng biết nói sao nữa. Một người như Michael Moscovitz - luôn đạt điểm A trong tất cả các môn học, được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia - sẽ thích týp con gái nào hơn? Một cô gái biết lai tạo ruồi giấm ngay trong phòng ngủ của mình, hay một cô gái chỉ lẹt đẹt với điểm D môn Đại số mặc dù mẹ của cô ta vừa mới kết hôn với thầy giáo Đại số của cô ấy?
Thậm chí cái cơ hội anh Michael hạ cố rủ mình đi chơi cũng khó có thể xảy ra, nói gì đến chuyện cặp bồ. Đã có lúc mình cứ ngỡ anh ấy muốn rủ mình đi chơi nhưng... có lẽ đó chỉ là ảo giác như thấy ốc đảo trên sa mạc thôi. Làm sao một chàng trai hoàn hảo, chỉnh chu như anh Michael lại đi hẹn hò với một đưa suýt-bị-đúp-lại-cấp-hai như mình? (Cũng may là nhờ những giờ học thêm ngoài giờ với thầy Gianini và anh Michael, cay đắng chưa...) trong khi đó anh Michael và chị Judith Gershner là một cặp đôi hoàn hảo. chị Judith trông còn hơi giống anh Michael nữa cơ. Cả hai tóc đều xoăn và màu đen, da hơi tái do ngồi trong phòng quá nhiều, cùng thích lên mạng tra cứu về các bộ gene.
Mặc dù anh Michael và chị Judith Gershner xứng đôi là vậy, nhưng ngay từ giây phút đầu tiên thấy họ tay trong tay đi về phía tụi mình - lúc này đang lúi húi buộc giây giày patin - mình cứ thấy có gì đó không ổn.
Mình biết mình chả có quyền ghen tị với chị Judith Gershner vì chị ấy được anh Michael rủ đi trượt băng. Mình chẳng là gì của anh ấy cả.
Nhưng khi thấy họ đi với nhau thì quả là choáng váng. Anh Michael rất ít khi ra khỏi phòng, lúc nào cũng ôm rịt lấy cái máy tính để chăm sóc cho tờ báo điện tử Crackhead. Mình không bao giờ dám nghĩ có thể gặp anh Michael ở những chỗ đông người kiểu như sân patin tai Trung tâm Rockefeller này. Anh ấy thường hay tránh những nơi mà anh ấy cho là hút-khách-du-lịch, mà như vậy nghĩa là toàn bộ khu phía nam phố Bleeker.
Vậy mà hôm nay anh ấy lại lò dò đến đây. Cùng với chị Judith Gershner. Họ đang vừa đi vừa toe toét cười, rất vui vẻ - chắc là về một vấn đề bác học nào đó kiểu như ADN chẳng hạn.
Mình huých Lilly một cái. Cậu ấy đang buộc dây giày. Mình cố nói bằng cái giọng thản nhiên nhất có thể, Hòng giấu đi một mớ cảm xúc nát bét bên trong:"Nhìn kìa, anh cậu cũng tới!".
Lilly thậm chí chẳng lộ chút ngạc nhiên nào khi thấy anh Michael. Cậu ấy lơ đễnh quay đầu ra nhìn và nói:"À, ừ. Anh ấy nói anh ấy có thể sẽ tới".
Tới cùng với bạn gái sao? Anh ấy có nói điều đó với cậu không vậy hả Lilly? Cậu không cho rằng đáng ra cậu nên nói trước cho mình biết để mình còn chuẩn bị tâm lý hay sao?
À mà Lilly đâu có biết tình cảm của mình với anh Michael đâu. Vì thế cậu ấy không kể cho mình nghe cũng không có gì là lạ.
Và cuối cùng mình đã xử lý tình huống cực kỳ khôn khéo. Khá trôi chảy (KHÔNG HỀ!!!).
Khi anh Michael và chị Judith đang nhìn quanh nhìn quất tìm chỗ ngồi để đi giày:
Mình: (ra vẻ thản nhiên, nói với Lilly) Mình không biết là anh cậu và chị Judith Gershner hẹn hò với nhau.
Lilly: (trông thái độ có vẻ khó chịu và bất mãn) Cho mình xin. Làm gì có chuyện đo. Chị ấy chỉ ghé qua nhà mình, cùng anh Michael làm cái dự án gì đó cho cái CLB Tin học ngu xuẩn của họ mà thôi. Lúc nghe thấy bảo tụi mình đi trượt băng, chị ấy nói cũng muốn đi cùng.
Mình: Mình thì lại thấy hình như họ đang hẹn hò.
Lilly: Sao cũng được. Boris, cậu có cần phả vào mặt mình thế không hả?
Mình: (Quay ra anh Michael và chị Judith Gershner lúc họ bước tới gần) Chào hai anh chị. Anh Michael, em không biết là anh lại biết trượt băng cơ đấy.
Anh Michael: (Nhún vai) anh từng ở trong đội khúc côn cầu mà.
Lilly: (Khụt khịt mũi) À đúng rồi, đội khúc côn cầu Tí Hon. Đó là trước khi anh ấy nhận rằng thể thao đông đội rất mất thời gian. Bởi vì thành công của toàn đội còn phụ thuộc vào khả năng của các thành viên. Ngược hẳn với những môn thể thao chỉ dựa vào sự xuất sắc của một cá nhân như môn quần vợt và golf.
Michael: Lilly, có thôi lải nhải đi không?
Chị Judith: Chị rất thích trượt băng. Nhưng chị trượt không được giỏi cho lắm.
Và đúng là chị ý trượt kém thật. Để khỏi bị ngã sấp mặt xuống sàn chị ý đã phải bám chặt lấy hai tay của anh Michael, trong khi anh ấy quay mặt về phía chị ấy và trượt giật lùi. Không biết điều nào khiến mình ngạc nhiên hơn nữa - chuyện anh Michael biết cách trượt giật lùi hay chuyện anh ấy không hề thấy phiền khi phải kéo chị Judith đi khắp sân băng. Có thể mình không biết mù tịt trong việc lai tạo ra giống ruồi giấm nhưng ít ra thì mình biết làm sao đứng vững trên đôi giày trượt băng mà không cần ai dắt.
Nhưng Kenny xem ra có vẻ rất thích thú cách trượt băng của anh Michael và chị Judith hơn là cách trượt truyền thống - tức là tự thân vận động. Cậu ấy cứ liên tục xáp lại gần và kéo mình đi khắp sân.
Mặc cho mình gào lên: "Được rồi Kenny, tớ biết cách trượt mà" nhưng cậu ấy không chịu nghe, cứ nhằng nhẵng bám lấy mình. Cuối cùng sau hơn nửa tiếng đồng hồ giằng co, mình đành phải chiều theo ý Kenny, để cho cậu ấy cầm lấy hai tay mình và trượt giật lùi.
Vấn đề là cậu ấy trượt giật lùi rất sợ! Đành rằng mình có thể trượt thẳng, nhưng nếu có ai đó cứ nghiêng ngả lảo đảo trước mặt mình lại là một vấn đề lớn. Nếu Kenny không chịu trượt nhanh thì mình sẽ cắm đầu vào người cậu ấy mất thôi.
Và rồi chuyện đó cũng xảy ra. Kenny bị ngã và kéo mình ngã theo. Cằm mình đập vào đầu gối của cậu ấy làm mình cắn luôn vào lưỡi. Máu túa ra đầy mồm, mà mình thì không muốn nuốt chúng vào bụng chút nào nên đã phun phì phì ra đầy mặt sân băng và quần của Kenny. Toàn bộ du khách có mặt lúc đó, mặc dù đang bận chụp ảnh với gia đình dưới gốc cây thông Noel khổng lồ ở chính giữa Trung tâm Rockefeller, cũng phải đồng loạt quay ra nhìn. Họ thi nhau chụp lại cảnh đứa con gái phải "đổ máu" trên sân băng. Quả là một hình ảnh Giáng sinh đáng nhớ!!!
Chú Lars lao vội tới, bế bổng mình lên và xem cái lưỡi của mình thế nào. Chú ý từng là nhà vô địch trên băng mà - chắc do được nuôi dưỡng từ bé đến lớn ở Bắc Âu. Không hiểu sao chú ý sống sót nổi qua khoá huấn luyện vệ sỹ giữa lòng sa mạc Gobi nhỉ. Chú Lars đưa cho mình cái khăn mùi xoa, kêu mình rịt vào vết thương rồi nói:"Tối nay trượt thế là đủ rồi".
Vậy đó, giờ thì mình bị u một cục ngay đầu lưỡi, mỗi lần nói là mỗi lần đau. Chưa hết, mình còn bị mất mặt trước hàng triệu khách du lịch, chứ đừng nói gì đến mấy người bạn đi cùng mình ngày hôm nay. Tệ nhất là còn ngay trước mặt chị Judith Gershner nữa chứ. Mình mới biết hoá ra chị ý cũng được tuyển thẳng vào trường ĐH Columbia chuyên ngành Y (thế đây, vào mùa thu năm tới, chị ấy sẽ được học cùng trường với anh Michael). Thấy mình bị như vậy, chị Judith đã khuyên mình nên đến gặp bác sỹ vì rất có thể mình sẽ phải khâu vài mũi. Khâu ở lưỡi á? Eo... Chị ý nói cũng còn may là mình chưa cắn rụng đầu lưỡi ra.
Thật là may!
Thử xem xem mình may mắn đến thế nào nào:
"May mắn" làm sao... mình thì đang ngồi đây viết nhật ký, cô đơn một mình, bên cạnh chỉ có mỗi Louie Mập 11kg ngoe nguẩy (Louie Mập thích mình cũng chỉ vì mình là người cho nó ăn hàng ngày mà thôi). Còn người con trai trong mộng của mình bấy lâu nay lại đang dung dăng dung dẻ trên phố với một cô gái biết lai tạo ra ruồi giấm và phân biệt được vết thương nào cần phải khâu, vết thương nào không.
Tuy vậy nhưng vụ cái lưỡi cũng có cái hay; Kenny có thể quên ngay ý định hôn nhau kiểu Pháp với mình rồi, ít nhất là cho đến khi nó lành lại hẳn. Mà theo lời bác sỹ Fung thì cũng phải mất từ ba tới mười ngày cơ.
Tuyệt!
10 điều khiến mình ghét mùa Giáng sinh ở thành phố New York
1. Du khách từ nơi khác tới chỉ thích phóng xe vù vù trên đường, thậm chí lấn cả vào phần đường của người đi bộ. Họ cho rằng đi như vậy mới giống người New York chính cống. Có mà giống mấy thằng điên thì có!!! Cái thành phố này đã đủ ô nhiễm lắm rồi. Sao họ không nghĩ đến chuyện đi bằng các phương tiện công cộng, giống như mọi người dân bình thường nhỉ?
2.Cái cây Noel ngớ ngẩn ở Trung tâm Rockefeller. Họ đã ngỏ lời mời mình làm người bấm nút thắp sáng cây thông đó vào dịp Giáng sinh năm nay. Dù gì thì trong mắt giới truyền thông mình cũng là nàng công chúa của riêng thành phố New York này mà. Nhưng khi mình mạnh dạn góp ý với họ rằng chuyện chặt cây sẽ góp phần làm huỷ hoại bầu ôzôn, họ rút phắt lại lời mời và mời ông thị trưởng thành phố thế chỗ của mình.
3. Mấy bài hát Giáng sinh chán òm lải nhải khắp các nhà hàng, cửa tiêm.
4. Chơi cái trò trượt băng ngu xuẩn, với mấy đứa con trai ngốc nghếch cứ cho là mình biết trượt giật lùi nhưng kì thực lại chẳng biết cái gì.
5. Áp lực phải tìm mua những món quà ý nghĩa cho người thân.
6. Các bài kiểm tra cuối kỳ.
7.Cái thời tiết âm u tẻ ngắt ở New York . Không có tuyết,chỉ có những cơn mưa lạnh buốt và ướt nhep, ngày này qua ngày khác. Chuyện gì đã xảy ra với những mùa Giáng sinh tuyết trắng trước đây? Mình biết: tất cả là do sự ấm lên của Trái Đất. Vì sao ư? Vì con người chỉ thích cưỡi những con SUV đắt tiền, lại còn chặt cây, phá rừng.
8. Các chương trình truyền hình dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
9. Các chương trình quảng cáo dớ dẩn về Giáng sinh trên TV.
10. Cây tầm gửi. Đáng ra người ta phải nghiêm cấm sử dụng loại cây này từ lâu rồi mới đúng. Đành rằng theo phong tục thì vào lễ Giáng sinh mọi người sẽ hôn nhau dưới cây tầm gửi để lấy may mắn. Nhưng lũ con trai mới lớn lại lấy đó làm cớ đi hôn hết người này đến người khác. Mình chỉ thấy việc làm này không khác gì hành vi quấy rối tình dục.
Mà mình thấy cây tầm gửi chỉ toàn rơi nhầm vào tay mấy thằng con trai xấu
Chủ nhật, ngày 6 tháng 12
Mình vừa ăn tối ở chỗ bà về. Mình đã bày biện ra đủ lý do để không phải đi - kể cả lôi cái lưỡi đau ra - nhưng đều vô dụng.
Cho dù mình có bị chảy máu mắt đi nữa thì bà cũng không bao giờ cho phép mình vắng mặt trong các bữa tối Chủ nhật đâu.
Bữa tối hôm nay còn tệ hại hơn mọi khi nhiều. Bà bắt mình phải lải bải liên tục hành trình chuyến đi đến Genovia.Ngày 20 tháng 12
3:00 chiều
Bắt đầu các nghi lễ Hoàng gia.
3:30 - 5:00 chiều
Gặp gỡ và chào hỏi các nhân viên trong Cung điện.
5:00 - 7:00 tối
Tham quan Cung điện.
7:00 - 8:00 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:00 - 11:00 tối
Bữa tối cùng các chức sắc Genovia.
Ngày 21 tháng 12
8:00 - 9:00 sáng
Bữa sáng cùng các quan chức chính phủ Genovia.
10:00 - 11:30 sáng
Tham quan các trường học ở Genovia
12:00 - 1:00 chiều
Gặp gỡ với các học sinh người Genovia.
1:30 - 3:00 chiều
Bữa trưa với các thành viên trong Hiệp hội Giáo Viên Genovia.
3:30 - 4:30 chiều
Tham quan cảng Genovia và Tàu tuần dương của Hải quân Genovia (tàu "Hoàng tử Philippe").
5:00 - 6:00 chiều
Tham quan bệnh viện đa khoa Genovia.
6:00 - 7:00 tối
Gặp gỡ các bệnh nhân bệnh viện.
7:00 - 8:00 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:00 - 11:00 tối
Bữa tối với Hoàng tử Philippe, Nữ hoàng và các cố vấn Hoàng gia..
Ngày 22 tháng 12
8:00 - 9:00 sáng
Bữa sáng với các thành viên Hiệp hội trồng Ô-liu Genovia.
10:00 - 11:00 sáng
Lễ thắp sáng cầu thông Noel. tại sân sau Cung điện Genovia.
11:30 - 1:00 chiều
Gặp gỡ Hội Sử gia Genovia.
1:00 - 3:00 chiều
Bữa trưa với Hiệp hội Du lịch Genovia.
3:30 - 5:30 chiều
Tham quan Viện Bảo tàng Nghệ thuật Quốc gia Genovia.
6:00 - 7:00 tối
Thăm Đài tưởng niêm các Cựu chiến binh trong chiến tranh của Genovia, đặt vòng hoa lên mộ các Chiến sỹ Vô danh.
7:30 - 8:30 tối
Thay đồ cho bữa tối.
8:30 - 11:30 tối
Bữa tối với gia đình Hoàng gia Monaco .
...vân vân và vân...
Và đỉnh điểm là sự xuất hiện của mình bên cạnh bố trên chương trình truyền hình phát sóng vào đêm giao thừa hàng năm. Qua đó bố sẽ giới thiệu mình với toàn thể dân chúng Genovia. Rồi mình sẽ phải có một vài lời với các thần dân của mình. Rằng mình đã hạnh phúc xiết bao khi biết được thân phận thực sự của mình. Và rằng với tư cách là người thừa kế duy nhất của xứ Genovia mình xin hứa sẽ cố gắng hết sức để có thể, giống như bố, lãnh đạo đất nước bước vào thế kỷ 21 ngày càng phồn vinh và hạnh phúc.
Mình cảm thấy thế nào ư? Có hồi hộp không ư? Về chuyện lên trước truyền hình hứa với 50.000 người rằng mình sẽ không làm họ thất vọng ư?
Không biết những người khác cảm thấy thế nào chứ mình thì...
Chỉ nghĩ tới thôi đã đủ rối bời và tán loạn lắm rồi.
Mà thôi kệ. Dù sao thì mình cũng chẳng mong đợi điều gì hay ho sẽ xảy ra trong chuyến đi sắp tới. KHÔNG MỘT TẸO NÀO. Chắc chắn sẽ không giống như chuyến đi đến Disneyland rồi. Càng chẳng dám mong có chút thời gian vui chơi giải trí nào trong cái chương trình dày đặc đó. Mà mình nào có dám mơ ước gì nhiều nhặn đâu, chỉ cần được đi bơi hay cưỡi ngựa gì đó là cũng mãn nguyện lắm rồi.
Nhưng mình cứ nhìn cái thời gian biểu kín mít đó là đủ thấy mình sẽ chẳng có tí thời gian chơi bời nào ở Genovia.
Cả tối ôn đi ôn lại lịch trình chuyến đi còn chưa đủ chán, mình còn phải ăn tối với bà và ông anh họ Sebastiano nữa chứ. Sebastiano Grimaldi là con của con gái của em gái ông nội quá cố của mình. Mặc dù là ông anh họ xa bắn vài phát đại bác mới tới, nhưng nếu không phải vì có mình thì giờ anh ấy đã là người thừa kế ngai vàng xứ Genovia rồi.
Thật đấy, giả sử Bố mình mất đi mà không có người thừa kế thì anh Sebastiano sẽ là vị Thái tử tiếp theo của đất nước Genovia.
Có lẽ vì thế mà mỗi lần bố nhìn thấy anh Sebastiano là rùng hết cả mình.
Hoặc có thể cảm giác của bố với anh Sebastiano cũng giống như mình với ông anh họ Hank: về lý thuyết thì mình cũng khá là quý anh ấy nhưng trên thực tế nhiều lúc mình thấy anh ấy rất phiền.
Ấy thế mà bà không hề thấy anh Sebastiano phiền! Phải nói là bà rất quý anh ấy là đằng khác.
Bản thân mình cũng thấy bất ngờ vì trước giờ mình cứ ngỡ bà chẳng biết yêu quí ai cơ đấy. À quên, ngoại trừ con chó púc tí hon Rommel ra.
Bà cưng anh Sebastiano cực kỳ. Lúc bà giới thiệu anh ấy với mình, anh ấy đã nghiêng mình cúi chào một cách rất khoa trương, lại còn hôn hờ lên tay mình nữa chứ. Trông bà rất chi là hài lòng trước cử chỉ được-cho-là-lịch-lãm đó.. Thật, thậm chí mình còn có cảm giác bà muốn cười ngất lên bên dưới cái mũ lụa hồng loà xoà cơ đấy.
Xưa nay, "nghề chính" của bà là chỉ trừng mắt nhìn thiên hạ chứ mình chưa từng chứng kiến cảnh bà mỉm cười âu yếm với một ai đấy.
Có lẽ đó là lý do tai sao bố bắt đầu nhai rau ráu mấy cục đá trong cốc whisky pha soda một cách khó chịu. Và nụ cười của bà tắt lịm ngay khi nghe thấy tiếng nhai đá lạo xạo của bố.
"Nếu muốn nhai đá, Philippe, anh có thể tới mấy quán Mc Donald và ăn tối với tầng lớp vô sản ở đó" - bà quẳng về phía bố một cái nhìn lạnh ngắt.
Bố ngừng nhai đá ngay tắp lự.
Vậy đấy, bà mình ghê gớm thế đấy. Có thể khiến cho một vị Hoàng tử ngừng nhai đá ngay lập tức, chỉ bằng một câu nói.
Hoá ra bà đưa anh Sebastiano từ Genovia sang đây chỉ để thiết kế trang phục cho mình hôm ra mắt toàn dân Genovia trên truyền hình. Theo lời bà thì anh ấy là một nhà thiết kế thời trang cực kỳ có triển vọng. Bà nói Genovia cần phải tạo điều kiện và đỡ đầu cho các nghệ sỹ và nghệ nhân của nước mình nếu không họ sẽ bay hết sang New York, tệ hơn nữa là tới Los Angeles .
Thật xui cho anh Sebastiano! Vì theo như mình thấy thì anh ấy có vẻ là týp người rất hợp với cuộc sống ở LA. Anh ấy khoảng 30 tuổi, tóc đen, dài buộc túm lại đằng sau, cao ráo và ăn mặc khá loè loẹt. Ví dụ như hôm nay, thay vì thắt cà vạt dài anh ấy lại đeo lủng lẳng một cái nơ lụa trắng thắt ở cổ, mặc áo khoác nhung và quần da bóng lộn - điều này cũng tệ ngang cái váy làm từ da ngựa non của Claire hôm trước đập vào mắt mình. Cũng may là tối nay mọi người ăn thịt bò. Chắc chỉ có người Pháp mới đi ăn thịt ngựa non mà thôi.
Nhưng mình sẵn sàng bỏ qua cho anh Sebastiano vụ mặc quần da nếu anh ấy thiết kế cho mình bộ váy thật kiều diễm cho hôm tới. Bộ váy mà nếu anh Michael Moscovitz nhìn thấy sẽ quên sạh bách mọi ký ức về Judith Gershner và mấy con ruồi giấm của chị ta. Trong đầu anh ấy sẽ không còn ai khác ngoài mình, Mia Thermopolis.
Chỉ có điều... cơ hội để anh Michael có thể nhìn thấy mình trong chiếc váy đó là rất khó xảy ra! Vì lễ ra mắt của mình với người dân Genovia chỉ được chiếu trên truyền hình Genovia, không phải CNN hay kênh nước ngoài nào khác.
Anh Sebastiano có vẻ rất hào hứng với mẫu thiết kế này. Sau bữa tối, anh ấy rút bút ra và bắt đầu vẽ - ngay trên cái khăn trải bàn trắng tinh - chiếc váy sẽ nhấn trọng tâm vào vòng eo nhỏ và đôi chân dài của mình.
Không giống như bố mình - mặc dù sinh ra và lớn lên ở Genovia nhưng nói tiếng Anh rất chuẩn - anh Sebastiano không được giỏi lắm khoản Anh văn. Anh ấy không biết làm sao phát âm cho chính xác, cứ nửa Anh nửa Pháp nghe rất khôi hài. Nhiều lần mình phải dùng khăn ăn che mồm để không phải cười phá lên giữa bàn ăn.
Hành động hớ hênh đó của mình tất nhiên không qua được mắt một người "thợ săn" như bà. Bà nhướn đôi mắt tô vẽ đen sì lên và gầm gừ:"Amelia, làm ơn đừng có cười nhạo người khác như thế. Phát âm của con cũng đâu có hoàn hảo gì cho cam".
Bà nói cũng đúng, với cái lưỡi sưng vù bây giờ của mình thì mình không thể nói được từ nào bắt đầu bằng chữ s.
Bà không những không để ý đến chuyện anh Sebastiano phát âm linh ta linh tinh trên bàn ăn, bà còn bỏ qua cả chuyện anh ấy vẽ lên khăn trải bàn. Lúc nhìn thấy bản vẽ của anh ấy, bà nhảy lên tưng tưng "Quá đẹp. Thật sự là quá đẹp. Như bao bản thiết kế khác của con".
Anh Sebastiano lộ rõ vẻ thoả mãn: "Thế ạ, bà nói thật chứ?".
Mình thì chẳng thấy có gì là đẹp cả. Trông cũng thường thôi. Chẳng đặc biệt đến nỗi khiến cho "ai đó" nhìn vào và quên đi vụ lai ghép ruồi giấm.
"Ừm... Anh có thể thiết kế sao cho... nói thế nào nhỉ... gợi cảm hơn một chút được không?" - mình rụt rè nói.
Bà và anh Sebastiano quay qua nhìn nhau rồi bà phá lên cười cay độc:"Gợi cảm ư? Như thế nào? Ý con là muốn cắt sâu xuống hay là sao? Mà con làm gì có gì để mà khoe ra cơ chứ?".
Thật quá đáng!! Mình tưởng chỉ phải nghe những lời sỉ nhục kiều như thế từ mồm mấy đứa trong đội cổ vũ ở trường là đã quá lắm rồi... Thử hỏi trên đời này có người bà nào lại đi đay nghiến đứa cháu duy nhất của mình như thế không cơ chứ? Mà mình chỉ là muốn có một đường xẻ bên hông hoặc một vài tua rua gì đó cho bắt mắt hơn thôi chứ nào có yêu cầu gì quá đáng đâu.
Nhưng nghi lắm... Chắc chắn là bà sẽ nghĩ ra đủ kiểu khác người với cái váy của mình cho mà xem. Sao mình không thể có một người bà bình thường như bao người khác? Sao bà không thể giống như những người bà khác? Tức là ngày ngày nướng bánh bích quy cho cháu gái thân yêu. Là ngày ngày kiêu hãnh khoe với mấy bạn già trong CLB Bridge về đứa cháu tuyệt vời. Mình đã làm gì mà phải chịu một người bà lập dị chỉ thích cạo lông mày và lấy việc cười nhạo những khiếm khuyết của đứa cháu gái khốn khổ làm thú vui?
Bà và lão Sebastiano cứ khúc khích cười suốt, cả hai có vẻ rất khoái trá trước câu phát ngôn "đầy dí dủm" vừa rồi của bà. Bỗng bố đứng bật dậy viện lý do phải đi gọi điện thoại và rời khỏi bàn ăn. Mình hiểu mà, cứ ở cạnh bà một lúc thôi là ai cũng nhanh nhanh chóng chóng viện cớ này cớ nọ để biến mất cho xong. Nhưng đáng nhẽ bố phải tìm cách giải cứu cho mình nữa chứ.
Không biết có phải mình mắc chứng u uất do cái lỗ to đùng ở lưỡi hay không nhưng trong đầu mình chẳng nghĩ được cái gì khác ngoài cái tên Michael. Mặc cho bà và anh Sebastiano xì xào bên cạnh ra chiều thương hại cho mình, rằng là với cái "màn hình phẳng" như thế thì cả đời chẳng mặc được váy dây, trừ khi có phép màu nào đó sau một đêm thổi phù ngực mình từ cỡ 32A lên thẳng 34C.
Số phận mình sao lại hẩm hiu thế này.. Anh ấy rồi sẽ làm đám cưới với chị Judith Gershner. Và như vậy dù có đủ can đảm nói lời chia tay Kenny, mình vẫn chẳng có cơ nào được ở bên tình yêu đích thực của đời mình.
Còn nữa, biết đâu chừng anh Sebastiano mò tới đây không chỉ để thiết kế trang phục cho mình trong buổi ra mắt hoàn gia tới? Có khi mục đích chính là thủ tiêu mình hòng chiếm đoạt ngai vàng Genovia của mình thì sao?
Biết đâu đấy. Mấy chuyện kiểu này thường xuyên xảy ra trên phim Baywatch còn gì. Nhân vật Mitch đã phải cứu không biết bao nhiêu thành viên hoàng gia khỏi các âm mưu ám sát đấy thôi.
Mà có khi trong ngày ra mắt thần dân Genovia, ngay lúc vừa uốn éo vào cái váy Sebastiano thiết kế, mình sẽ bị nó siết chặt cho đến chết không biết chừng. Như kiểu cái váy mà nàng công chúa Bạch Tuyết đã mặc thử trong truyện cổ tích của anh em nhà Grimm phiên bản gốc ý. Trong phiên bản phim hoạt hình của hãng Disney người ta đã phải cắt bỏ đi chi tiết này vì dù sao cũng là chiếu cho trẻ con xem mà.
Không hiểu nếu quả thực mình bị cái váy đó siết cho đến chết và đượt đặt trong cỗ quan tài thuỷ tinh, khuôn mặt tuy có phần hơi nhợt nhạt nhưng vẫn đậm chất công chúa, thì anh Michael sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Có lẽ chỉ đến khi cúi xuống nhìn mình lần cuối trong đám tang, anh ấy mới chợt nhận ra rằng anh ấy mãi luôn chỉ yêu mỗi mình mình mà thôi.
Khi đó anh ấy sẽ phải chia tay với Judith Gershner.
Đúng thế. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ.
...Mà cũng có thể không. Xét cho cùng thì thà nghĩ về mấy chuyện linh tinh như thế còn đỡ hơn là ngồi nghe bà và anh Sebastiano thản nhiên bàn luận nhăng cuội về mình. Cứ như không có mặt mình ở đây không bằng.
Mình bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp với anh Michael khi nghe thấy anh Sebastiano nói:"Em ấy có chiều cao khá chuẩn". Em ấy ở đây là mình chứ còn ai vào đây nữa.
Mình đã cho là anh Sebastiano đang khen mình cơ đấy... Nhưng nghe tới câu tiếp theo của anh ta thì chán hẳn:"Cháu sẽ phải trang điểm và tô vẽ cho em ấy trông cho dễ nhìn một chút".
Rõ ràng là anh ta đang sỉ nhục mình có chủ đích! Một người nếu tốt ra sẽ phải khen là chỉ với cái chiều cao này không thôi mình đã quá đủ tiêu chuẩn làm người mẫu rồi (cho dù đó có thể chỉ là một lời đãi bôi).
Mà dù nghe thấy thế hay có thế nữa thì bà cũng muôn đời không đứng ra bênh vực mình. Hơn nữa, bà còn đang bận bón nốt mấy miếng thịt bê tẩm rượu to vật vã cho con Rommel. Như mọi ngày, nó đang run rẩy cuộn tròn trong lòng bà... vì lạnh (chẳng là mấy cọng lông hiếm hoi cuối cùng trên người nó cũng đã rụng nốt rồi, nghe nói hình như do dị ứng cái gì đó).
Đột nhiên bà lên tiếng: "Ta nghi là bố con bé sẽ không đồng ý đâu. Philippe vẫn còn nhiều quan niệm lạc hậu lắm, không cải tiến nổi".
Thật đúng là lươn ngắn lại chê trạch dài! Thế còn chuyện bà vẫn tin rằng nếu nuôi mèo trong nhà sẽ bị chúng hút hết sinh khí trong lúc ngủ thì sao nào? Lần nào gặp bà cũng bắt mình đem cho Louie Mập đi. Vậy còn không phải gọi là quan niệm lạc hậu thì là cái gì?
Bà bắt đầu lôi ra đủ thứ chuyện về cái sự lạc hậu của bố đem kể lể với anh Sebastiano. Còn mình thì chuồn vội ra ngoài ban công đứng với bố.
Bố đang mơ màng kiểm tra tin nhắn trên điện thoại. Ngày mai bố có hẹn chơi quần vợt với thủ tướng Pháp - ông này cũng đến dự cái hội nghị thượng đỉnh giống như đức vua Nhật Bản.
"Mia, con ra ngoài này làm gì? Trời lạnh lắm, vào trong đi con" - Bố nói.
"Một lát thôi ạ". Mình cứ đứng lỳ ở đó bên bố và cúi nhìn quang cảnh thành phố phía dưới. Phải công nhận đứng từ tầng áp mái của khách sạnPlaza nay nhìn ra thành phố Manhattan mới đẹp và thơ mộng làm sao. Mỗi ánh đèn hắt ra từ mỗi ô cửa sổ khiến mình liên tưởng đến một sinh linh nhỏ bé đang tồn tại trên thế gian này. Cảm giác ấy thật ấm áp làm sao!
Mình từ bé đến lớn đã sống ở cái đất Manhattan này rồi mà sao vẫn cảm thấy xúc động thế không biết!
À, có lẽ một trong những ánh đèn hắt ra từ căn hộ nhà chị Judith Gershner không biết chừng. Ngay lúc này đây có lẽ chị ấy đang ở trong phòng lai tạo một cái giống gì mới. Một con bồ câu chẳng hạn. Nghĩ đến chị ta lại làm mình nhớ đến cảnh hai người bọn họ đứng nhìn lúc mình cắn vào lưỡi. Hừm... xem nào: một cô gái biết cách lai tạo và một cô gái cắn phải lưỡi của chính mình, mọi người sẽ chọn cô nào?
Hình như bố cũng nhận ra mình có gì đó không ổn nên quay ra nói:"Bố biết là Sebastiano cũng hơi quá đáng nhưng con cố chịu đựng nó thêm vài tuần nữa nhé. Cứ coi như là vì bố".
"Con không phải đang nghĩ về chuyện anh Sebastiano" - mình rầu rĩ nói.
Mình thấy bố rùng mình vì lạnh nhưng ông không có vẻ định quay vào trong nhà. Nhiệt độ ngoài trời bây giờ chỉ khoảng 4 độ C, mà bố lại bị hói toàn diện như thế, không thấy lạnh mới là lạ. Tai bố đỏ ửng vì lạnh, vậy mà ông vẫn bình chân như vại. Bố thậm chí còn không mặc áo khoác cơ - trên người có mỗi bố vest xám hiệu Armani thường ngày.
Có vẻ như bố đang bật đèn xanh cho mình dốc bầu tâm sự thì phải. Bình thường bố không phải là người đầu tiên mình tìm đến mỗi khi có chuyện. Không phải vì bố con mình không thân nhau. Chỉ đơn giản bố là đàn ông, làm sao hiểu được lũ con gái tuổi teen bọn mình.
Nhưng mặt khác, bố lại có rất nhiều kinh nghiệm tình trường. Biết đâu bố lại đưa ra lời khuyên gì đó có ích cho tình huống đặc biệt khó xử này của mình thì sao?
"Bố ơi, bố sẽ làm gì nếu bố thích một người nhưng họ lại không hề hay biết điều đó?".
"Nếu đến giờ mà cái cậu Kenny đó vẫn không nhận ra được rằng con thích cậu ấy thì bố e rằng cậu ta sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu. Không phải kể từ hôm Halloween đến giờ cuối tuần nào con cũng đi chơi với nó sao?"
Đây chính là vấn đề khi có vệ sỹ nhận lương hàng tháng của bố đấy: mọi chuyện cá nhân của bạn sẽ bị đem ra mổ xẻ và bàn luận đằng sau lưng bạn.
"Bố, con không phải đang nói về Kenny" - Mình tỏ thái độ ruồng rẫy - "Là người khác cơ. Nhưng người đó không hề biết là con thích anh ấy".
"Kenny thì có vấn đề gì? Bố thích cậu ta" - bố vẫn không buông tha.
Tất nhiên là bố thích Kenny rồi. Vì cơ hội để cho mình và Kenny "vượt qua ranh giới cơ bản đầu tiên" là gần như bằng không. Ông bố nào chẳng thích cô con gái tuổi teen của mình hẹn hò với những chàng trai kiểu như vậy.
Nhưng nếu bố hy vọng có thể giữ lại cái ngai vàng xứ Genovia trong tay dòng họ Renaldo và không để nó rơi vào tay anh Sebastiano thì bố nên quên cái tên Kenny đi được rồi. Vì chắc chắn là sẽ không có chuyện Kenny và mình sinh người nối dõi cho bố đâu. Ít nhất là trong đời này kiếp này!
"Bố! Quên Kenny đi, OK? Kenny và con chỉ là bạn. Con đang nói về người khác cơ".
Bố nhìn qua lan can và trông có vẻ như muốn nhổ nước bọt. Nhưng bố chẳng dám đâu. Mình dám chắc thế. Bố nói: "Bố biết cậu ta không? Cái người con muốn nói đến đó?".
Mình có hơi chút do dự. Chưa bao giờ mình thú thật với ai về chuyện mình thích anh Michael cả. Mà biết kể cho ai nghe bây giờ? Lilly sẽ trêu mình chết thôi - hoặc tệ hơn nữa có khi cậu ấy sẽ hồn nhiên tồng tộc đem kể cho anh Michael nghe ý chứ. Còn mẹ thì đã có quá đủ với các vấn đề của riêng mẹ rồi.
"Là anh trai của Lilly ạ" - mình nói vội, mắt không dám nhìn bố nữa.
Bố hỏi lại với giọng đầy cảnh giác: "Không phải cậu ta đang học đại học sao?"
"Chưa ạ" - mình nói - "Anh ấy sẽ vào đại học mùa thu tới". Thấy mặt bố vẫn lộ rõ vẻ sửng sốt, mình vội vàng xua tay: "Nhưng bố không phải lo. Con chẳng có cơ hội nào đâu. Anh Michael rất giỏi. Anh ấy không bao giờ để mắt đến một đứa như con đâu".
Mặt bố nhăn nhúm đến khó chịu khi nghe mình nói như vậy. Không hiểu đó là cảm giác lo lắng khi biết được rằng cô con gái rượu đang thích một anh chàng học lớp trên? Hay đó là nỗi giận dữ do anh chàng đó không chịu đáp lại tình cảm của con gái mình.
"Ý con là sao? Cậu ta sẽ không bao giờ để mắt đến một người như con là ý gì? Con đang nghĩ gì thế hả Mia?" - Bố cao giọng.
"Bố cứ nghĩ mà xem... Con thậm chí đã không qua nổi môn Đại số. Trong khi, mùa thu tới anh Michael được tuyển thẳng vào trường Đại học danh tiếng bậc nhất. Thử hỏi một người như thế làm sao lại chú ý đến một đứa như con được?".
Giờ thì bố có vẻ khó chịu thực sự: "Có lẽ con giống mẹ ở mấy khoản tính toán nhưng con giống bố ở mọi khía cạnh khác".
Thật sao bố? Để nghe xem con giống bố ở điểm nào nào???
"Mia, con và Bố, không phải là không thông minh. Nếu con thích cậu Michael đó con phải nói cho cậu ta biết tình cảm của con". Bố vừa nói vừa đăm chiêu dõi mắt nhìn ra xa xăm. Rồi bỗng nhiên bố thay đổi giọng, có vẻ trầm tư hơn: "Đừng bao giờ lặp lại sai lầm trước đây của bố, Mia ạ. Đừng che giấu đi tình cảm thực sự của mình chỉ vì nhút nhát... hoặc tệ hơn là vì cái tôi của bản thân".
Câu nói sau cùng của bố khiến mình phải ngước mắt lên nhìn ông. Có cái gì đó trong giọng nói của ông... mình không biết nói sao nữa... nhưng nghe giọng bố rất... buồn. Mình không thể không tự hỏi có phải bố đang nói về mẹ không? Hay giờ bố đang ân hận là đáng ra trước khi mẹ lấy thầy G, bố phải thổ lộ với mẹ về tình cảm của mình? Về tình cảm thực sự của bố dàng cho mẹ - chứ không phải về chuyện mẹ thường quẳng mấy cái hóa đơn vào tô đựng salát, mà là sâu thẳm trong trái tim bố thực sự nghĩ sao về mẹ?
Có lẽ vậy. Đặc biệt là khi bố cúi xuống nhìn mình - so với những người con trai khác thì bố không phải là quá cao nhưng dù sao cũng cao hơn mình - và nói với khóe mắt đã hiện rõ vài nếp nhăn: "Hãy nhớ rằng một trái tim yếu đuối không bao giờ có thể giành được người phụ nữ mình yêu, Mia ạ"
Mình lúng búng chẳng biết phải đáp lại thế nào cả. Ai có thể nói được gì trong tình cảnh thế này cơ chứ?
Cho dù bố có nghĩ gì đi nữa thì chuyện của bố và mẹ sẽ không bao giờ có kết cụ tốt đẹp được. Mẹ sẽ không bao giờ thích ứng được với cuộc sống trong hoàng cung, phải từ bỏ niềm đam mê của mẹ với chương trình Những cuộc rượt đuổi với xe cảnh sát rùng rợn nhất thế giới (mà mình cam đoan ở Genovia không thể có) và cả với GÌalapeno Nachos (đồng ý). Rồi mẹ sẽ cáu bẳn bất thình lình, tùy lúc tùy hứng khiến cuộc sống của bố hóa ra chuỗi ngày khốn khổ không-bao-giờ-dứt.
Ít ra nếu cứ thế này thì bố vẫn còn có thể hẹn hò với mấy cô người mẫu áo tắm của Victoria s Secret.
Do đó thay vì nói với bố mấy câu sáo rỗng kiểu "Bố ơi, con rất tiếc khi chuyện giữa bố và mẹ không thành", vì rõ ràng đấy là một lời nói dối, thì mình nói:"Bố nghĩ con nên đến thẳng trước mặt anh Michael và nói, "Này anh, em thích anh" à?".
Bố lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán và chán chường vô cùng: "Không, không, không... Con phải tế nhị hơn chứ. Hãy để cậu ta cảm nhận được tình cảm của con".
"À" - mình thốt lên được mỗi từ đó rồi ngưng bặt. Có thể mình thừa hưởng ở bố mọi điều trừ khả năng toán học thật, nhưng quả thực mình không thể hiểu nổi ý tứ của bố. Trong đầu mình lúc đó chỉ có mỗi cảnh mình đang bày tỏ tình cảm với anh Michael bằng một nụ hôn nồng cháy giữa giờ nghỉ trưa sau tiết tiếng Anh - một viễn cảnh thật đau đớn, nếu xét trong hoàn cảnh hiện nay.
"Vào trong thôi con," bố nói. "Không bà lại cho rằng bố con mình đang toan tính chống lại bà."
Chuyện thường ngày ở huyện! Bà nhìn đâu chẳng thấy có người đang âm mưu chống lại mình. Đến nhân viên giặt ủi ở khách sạn Plaza này còn nằm trong tầm ngắm của bà nữa là. Bà vu lên rằng loại xà phòng họ dùng để giặt ga đệm chính là nguyên nhân làm rụng hết lông của con Rommel.
À mà nhắc đến âm mưu mới nhớ, mình liền quay ra hỏi bố: "Bố có nghĩ anh Sebastiano đang âm mưu giết con để độc chiếm ngai vàng không?"
Mình có thể thấy bố đã rất cố gắng để không phá lên cười. Cũng đúng thôi, có hoàng tử nào lại đi cười hô hố bao giờ. Mất mặt lắm!
"Không Mia ạ." Bố nói. "Bố không nghĩ thế."
Bố trước giờ vẫn thế, chẳng biết tưởng tượng gì cả. Mình phải luôn trong tư thế cảnh giác, đề phòng lão Sebastiano mọi nơi mọi lúc mới được.
Mẹ vừa ló đầu vào phòng nói Kenny gọi.
Chắc cậu ấy gọi để mời mình cũng đi dự Vũ Hội Mùa Đông Không Phân Biệt Tôn Giáo. Cũng đến lúc rồi.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
127 chương
60 chương
21 chương
19 chương