Nhật ký công chúa

Chương 113 : Thứ sáu, ngày 17 tháng 9, 7 giờ tối, ở nhà

Hộp thư đến: 0 Không phải mình hy vọng gì nhận được thư của Michael. HAY Lilly. Nhất là sau khi mình thẳng tay xóa béng đi cái email của Michael mà không buồn trả lời lại, và cái cách Lilly phớt lờ mình ở lớp NK&TN. Nhưng sâu thẳm bên trong mình vẫn le lói hy vọng ... Đây là lần lâu nhất cậu ấy không thèm nói chuyện với mình. Từ bé tới giờ. Mình chỉ không dám tin rằng tình bạn của bọn mình đã chấm dứt tại đây. Vì MỘT ĐỨA CON TRAI. Tina vừa gọi cho mình. Ít ra mình vẫn còn có cậu ấy. ILUVROMANCE: Mia! Cậu SAO RỒI? Hôm nay chẳng có giây nào nói chuyện riêng với cậu. Cậu đỡ hơn chưa? FTLOUIE: Ừm, rồi. Cảm ơn cậu. Kệ, dù gì mình cũng nói dối suốt rồi. ILUVROMANCE: May quá! Tại hôm nay thấy cậu có vẻ buồn. FTLOUIE: Ờ ... cũng dễ hiểu mà, tớ vửa mất đi tình yêu lớn của đời mình. Không buồn mới lạ! ILUVROMANCE: Mình hiểu. Mình rất rất rất tiếc cho cậu. Có một thứ có thể khiến cậu vui lên. SHOPPING!!! Này, cậu vửa cao lên 2 phân và thân hình phổng phao hơn tí đúng không? Chuẩn luôn, cậu cần có quần áo mới! Ngày mai tụi mình sẽ cùng đi! Mẹ mình sẽ đưa mình đi. Cậu cũng biết mẹ mình nghiện mua sắm thế nào rồi đấy. Biết ngay mà! Rút cục thì mình cũng bị trả giá cho tội nhận lời đi shopping với Lana. Hu hu mẹ của Tina phải gọi là THIÊN TÀI trong lĩnh vực mua sắm, do bác ý từng có một thời gian dài làm người mẫu mà. Chưa hết, bác ý còn quen biết với tất cả những nhà thiết kế lừng danh. FTLOUIE: Mình muốn lắm nhưng lại kẹt với bà mất rồi. Hết câu nói dối này đến câu nói dối khác! Nhưng mình mặc kệ! Mình không thể kể cho TINA biết về kế họach của mình với LANA WEINBERGER. Cậu ấy chắc chắn sẽ không hiểu cho mình đâu. Ngay cả nếu mình có đôi lời khuyên mỗi-ngày-nên-làm-một-việc-khiến-ta-sợ-hãi của bác Knutz đi nữa. Và lời mời từ hội Domina Rei. ILUVROMANCE: OK. Vậy tối mai cậu có kế họach gì không? Bố mẹ mình sẽ không có nhà nên mình phải trông em. Bọn mình có thể cùng xem phim hay gì đó. Vì một lý do nào đó - có thể do mình bị trầm cảm - lời mời của Tina khiến mình muốn ngọac mồm ra khóc váng trời vì cảm động. Cậu ấy thật đáng yêu làm sao! FTLOUIE: Mình không nghĩ ra việc gì khác đáng làm hơn. Ngọai trừ việc nói dối với hết người này đấn người khác để có thể yên thân chui vào trong chăn nằm xem TV một mình. Nhưng TV cũng chẳng còn nên mình không làm được điều đó. ILUVROMANCE: Yay! Mình nghĩ bọn mình nên xem lại mấy bộ phim cũ của Drew Barrymore. Ví dụ như Ever After và The Wedding Singer. FTLOUIE: Duyệt. Mình sẽ mang ít bỏng ngô đến. Mình không cảm thấy có lỗi khi không kể cho Tina nghe về email của Michael ... hay sự thất là mình đang phải điều trị tâm lý. Bởi mình chưa sẵn sàng nói về mấy chuyện đó với bất kì ai. Có thể một ngày nào đó, chứ giờ thì chưa. Trước tiên phải đi ngủ cái đã. Bởi mình kiệt sức quá rồi.Thứ Bảy, ngày 18 tháng 9, 10 giờ sáng, tiệm Henri Bendel. Mình đang làm gì ở đây thế không biết? Mình không thuộc về những nơi như thế này - một chốn xa hoa chỉ dành cho những người SÀNH ĐIỆU. Mặc dù mình cũng là một Công chúa và công bằng mà nói mình cũng khá sành điệu. Nhưng giờ mình đang phải mặc tạm quần bò của MẸ, vì chẳng xỏ vừa cái quần nào của mình cả. Mà những người mặc quần áo của MẸ thì không thuộc về những nơi xa xỉ như thế này - cô bán hàng nào cũng như người mẫu, mặc đồng phục màu vàng lấp lánh, tay cầm lọ nước hoa, đủng đỉnh tưới cười bước đến trước mặt bạn hỏi: "Trisha McEvoy?" Và trước khi bạn kịp mở mồm: "Không, tên em là Mia..." thì họ đã xịt lên người bạn một thứ nước ngai ngái như mùi thuốc rửa kính, chỉ có điều thơm hơn một chút. Mình nói thật đấy. Đây chẳng khác gì mấy cửa tiệm bà thường lui tới. Chỉ có điều đông đúc hơn thôi. Bởi vì mỗi khi bà đi mua sắm, bà sẽ thường gọi điện trước và yêu cầu cửa hàng mở cửa riêng cho bà sau giờ mở cửa thông thường, để bà có thể thoải mái lựa chọn đồ mà không lo phải tranh giành đụng chân đụng tay với "mấy dân thường". Mẹ bị sốc nặng khi mình nói với mẹ về kế hoạch sáng nay - và tại sao phải mượn quần bò của mẹ mặc đỡ. "Con đi shopping VỚI AI cơ???" "Con không muốn nói về chuyện đó" - mình nói - "Đó là việc con phải làm. Vì đợt điều trị." "Bác sĩ tâm lí của con bắt con phải đi shopping với Lana Weinberger sao?" - mẹ trợn tròn mắt quay sang nhìn thầy G - người cũng đang sửng sốt không kém mẹ. Thầy ý ngạc nhiên đến độ đổ trào hết cả bột ngũ cốc ra đầy bàn, khiến cho Rocky khoái trí cười ầm ĩ - "Điều đó giúp con BỚT căng thẳng ư?" "Chuyện dài lắm mẹ ơi" - mình vội xua tay - "nói chung là con sẽ phải làm một điều khiến con sợ hãi." Mẹ đưa cho mình cái quần Levis: "Đi shopping với Lana Weinberger còn khiến mẹ sợ hãi nữa là con!" Mẹ nói đúng. Mình đang làm cái quái gì ở đây thế không biết. Tại sao mình lại đi nghe theo lời bác sĩ Knutz. BÁC ý đấu có biết mối quan hệ lằng nhằng giữa mình và Lana đâu? Không gì hết! Thậm chí còn chưa xem bộ phim nào về cuộc đời mình! Thì làm sao có thể ngờ nổi những chuyện dơ bẩn mà nó đã làm trong quá khứ. Bác ý không hiểu rằng mọi chuyện shopping này có thể chỉ là một cái bẫy của tụi nó! Và phút cuối cùng sẽ chỉ có Carrot Top xuất hiện đón mình! Mục đích của Lana là làm cho mình bẽ mặt trước bàn dân thiên hạ mà thôi. Ôi... ôi... nó đến rồi. Viết tiếp sau vậy. Thứ Bảy, ngày 18 tháng 9, 3 giờ chiều, trong phòng vệ sinh nữ. Không hiểu vì lý do mà Lana Weinberger và Trisha Hayes hôm nay đối xử với mình rất tốt. Cũng không hòan tòan là mọi chuyện không giải thích được, bởi Lana đã nói rất rõ tại sao nó không còn tỏ ra thù địch với mình nữa: "Bởi vì mình đã quên được Josh rồi. Đó không phải là lỗi của cậu". Và thế là mình chỉ ra - một cách lịch sự nhất có thể - rằng Lana ghét mình còn trước cả khi cô nàng bị bạn trai bỏ rơi để chạy theo mình (và sau đó anh ta quay trở lại với Lana khi đến lượt mình bị đá). Lúc đó 3 đứa bọn mình đang xem đồ ở quầy cỡ 36C (mình phải mặc tới cỡ 36 rồi cơ đấy!!!!! Không còn 34B như trước nữa!!!! Lana cứ nhất quyết bắt mình phải để chuyên gia đo vòng ngực cho chuẩn và mình đã được chuyên gia xác định cái-điều-mà-mình-vẫn-còn-nghi-ngờ: vòng ngực mình đã tăng thêm hai phân nên cần mua áo to hơn một cỡ!!!). Lana thủng thẳng trả lời: "Mình không ghét cậu nhiều như đám bạn dở hơi của cậu". Trisha bon chen thêm: "Ờ, đúng đấy. Sao cậu có thể chơi với một đứa tự phụ như Lilly thế hả?". Mình suýt thì phá lên cười. Bởi vì hai đứa chỉ-biết-có-bản-thân như Lana và Trisha lại gọi LILLY là kẻ tự phụ. Nhưng nếu nghĩ kỹ hơn một chút thì tụi nó nói cũng ĐÚNG. Lilly ĐÔI KHI cũng hơi hống hách và hay phê phán người khác. Nhưng đó cũng là lý do mình quý cậu ấy! Ít ra thì cậu ấy DÁM nêu lên ý kiến của mình về mọi chuyện. Hầu hết có ai trong lớp mình quan tâm đến điều gì khác ngoài chuyện ai giành chiến thắng trong chương trình Thần tượng âm nhạc Mỹ và họ sẽ vào được trường Ivy League nào thôi. Hoặc, trong trường hợp Lana, thì loại son dưỡng môi nào hợp với nó nhất. Nhưng mình không bên Lilly bởi vì mặc dù rất nhớ cậu ấy - tất nhiên không nhiều bằng mình nhớ Michael - nhưng mình cần tìm cách bò lên khỏi cái hố đen này mà không cần sự trợ giúp của nhà Moscovitz. Những việc vừa xảy ra gần đây cũng đã chứng minh là cả Michael và Lilly sẽ không ở bên cạnh mình khi mình cần đến họ nhất. Mình cần phải học cách đứng lên bằng chính đôi chân cuả mình, mà không cần dựa dẫm vào Lilly HAY Michael. Vì thế mình chẳng nói gì khi Lana và Trisha thi nhau mổ xẻ tan tành hình ảnh Lilly trong mắt mình. Bởi hai đứa đó cũng có lý của nó. Tại Lilly chưa thử một lần ướm mình vào những món đồ hiệu Manolo size 8 của Lana và xem cái cảm giác làm Lana nó như thế nào? Nhưng mình thì đã. Và đứng từ góc độ của Lana mà nói thì quả là KHÔNG TỒI. Phải công nhận Lana trông xinh thật. Không anh chàng nào trong cái tiệm này - và không phải gay - không dõi mắt nhìn theo mỗi khi cô nàng lướt qua. Lana còn là người mua sắm SIÊU CHUYÊN NGHIỆP! Chưa bao giờ mình xỏ chân vào cái quần bò hiệu True Religion, chỉ vì Paris Hilton từng mặc nhãn hiệu này và mặc dù mình không quen thân gì với Paris nhưng chi ta rất ít khi làm từ thiện hoặc tham gia bảo vệ môi trường. Nhưng Lana cứ khăng khăng khẳng định rằng mình mặc cái quần đó sẽ rất đẹp và bắt mình thử bằng được. Mình đã thử và ... Trông mình ĐẸP MỸ MÃN trong chiếc quần bò đó!!!! Giờ có da có thịt vào trông mình cũng khác hẳn. Thân hình cũng cân đối hơn nhiều, chứ không còn có dáng quả lê hay cái bông ngoáy tai. Mình cũng đã có đường cong gợi cảm ra trò. Tất nhiên không thể so bì với đường cong của Scarlett Johansson rồi. Nhưng cũng phải cỡ Jessica Biel Lana chọn cho mình hết cái áo này đến cái áo khác của Marc Jacob và bắt mình thử lần lượt từng cái - khiến cho mình càng lúc càng cảm thấy vụ này không phải là cái bẫy. Lana thực sự muốn sửa chữa cho các sai lầm trong quá khứ và muốn giúp mình xinh đẹp hơn. Mỗi lần cậu ấy hay Trisha bắt mình thử một món đồ gì đó - ví dụ như váy da hổ hoặc dây thắt lưng da nạm vàng của hiệu Rachel Leigh - và ồ lên kiểu "Oh, siêu hot ý!" hoặc "Không, không hợp với cậu. Cởi ra đi", khiến cho mình có cảm giác ... như là họ thực sự quan tâm đến mình. Và phải thừa nhận là cảm giác đó thật dễ chịu. Mình không hề thấy có chút giả tạo nào trong hành xử của hai người đó. Không giống như mình là Katie Holmes còn Lana và Trisha là đám bạn trong giáo phái Scientology của Tom Cruise đang tìm cách nài kéo mình nhập hội. Bởi từng lời nói và cử chỉ của hai người đó đều có vẻ gì đó rất chân thành, như giữa những người bạn thân: "Ôi Chúa ơi! Mia, cậu KHÔNG BAO GIỜ được mặc màu đỏ nghe chưa? Hứa với mình đi! Bởi vì trông cậu mặc màu đỏ xấu tệ" Trong khi Lilly luôn coi nhẹ mấy chuyện con gái kiểu ấy. Cậu ấy sẽ nhăn nhó: "Ôi Chúa ơi! Cậu cần mua bao nhiêu cái áo chip thế hả? Có ai nhìn thấy đâu, việc gì phải lựa chọn cẩn thận làm gì? Trong khi có bao nhiêu người đang chết đói ở Dafur kia kìa" và "Tại sao cậu lại mua mấy cái quần bò THỦNG LỖ CHỖ thế kia? Nếu thích thì TỰ đi mà cắt lỗ, việc gì phải mặc cái quần bị NGƯỜI KHÁC đục lỗ chỗ như vậy?" Hoặc "Ôi Chúa ơi! Cậu định mua mấy cái ÁO ĐÓ hả? Cậu có biết đó là sản phẩm của sự bóc lột sức lao động trẻ con tại các nhà máy dệt ở Guatemala không? Chúng chỉ đựơc trả công có 5xu/giờ thôi". Điều này thật vô lý, bởi cửa hàng Bendels này không bán những sản phẩm sản xuất tại các nhà máy dệt. Mình hỏi rồi. Không ngờ mình, Lana và Trisha có nhiều chuyện để nói với nhau đến vậy. "Cậu đang hẹn hò với anh J.P đấy à" - "Không bọn mình chỉ là bạn" - Anh ý dễ thương đấy chứ. Trừ vụ ghét ngô" Và rồi mình kể lể cho hai người đó nghe chuyện mình và Michael chia tay ra sao, và trái tim giờ mình trống rỗng như thế nào - giống như mình bị ai đó cầm cái muỗng múc kem khoét lấy trái tim , vứt ra vỉa hè cho nắng thiêu đốt. "Mình cũng có cảm giác y như vậy khi bị Josh đá để chạy theo cậu" - Lana nói giọng đầy cảm thông. " Ôi Chúa ơi, mình rất xin lỗi" - Thật lạ, cậu ta không hề cho mình là có vấn đề, như bao người khác! "Thôi bỏ qua, đằng nào mình cũng đã quên chuyện đó rồi. Và cậu cũng sẽ làm được". Và điều này thì Lana đã sai. Mình sẽ không bao giờ quên được Michael. Dù là hàng triệu triệu năm nữa. Nhưng mình vẫn đang cố gắng quên anh ý bằng cách cất tất cả những lá thư, bưu thiếp, ảnh, quà tặng của Michael vào cái túi nhựa I love NY và cất nó xuống tít dưới gầm giường. Mình không nỡ vất chúng đi. Chỉ đơn giản là không thể! Điều làm mình ngạc nhiên nhất là mình có thể nói chuyện vui vẻ với Lana và Trisha, như với Tina vậy. Ok, có thể Lana và Trish chưa bao giờ đọc Jane Eyre (hai đứa nhíu mày nhìn mình khó hiểu khi nói đó là cuốn sách yêu thích nhất của mọi thời đại của mình) hay xem Buffy ("Có phải phim có cái cô đóng trong phim The Grudge không?) Nhưng họ không phải người xấu. Họ chỉ là ... bị hiểu lầm mà thôi. Ví dụ như việc hai đứa đắm đuối với các loại bút kẻ mắt rất dễ bị người khác đánh giá là loại người nông cạn và hời hợt. Nhưng thực sự là họ không mấy quan tâm tới những gì đang diễn ra trên thế giới. Trừ phi có liên quan đến giày dép, mỹ phẩm. Mình cảm thấy hơi tội nghiệp cho hai người đó - ít nhất là Lana - khi hoá đơn thanh toán được in ra. Chỉ riêng một mình Lana con số đã lên tới 1.847,56 đôla. Trisha hít một hơi dài., hốt hoảng nói: "Mẹ cậu sẽ GIẾT cậu mất", bởi mỗi tháng Lana chỉ được phép tiêu dưới 1000 đô la thôi. "Sợ gì. Nếu mẹ mình có ý kiến gì mình sẽ lại đem chuyện Bong Bóng ra nói" - Lana nói giọng bất cần. "Bong Bóng là cái gì?" - mình tròn mắt hỏi. "Bong Bóng là con ngựa trước đây của mình" - Lana xịu mặt kể. "Trước đây á?" Hoá ra năm Lana 13 tuổi, bó mẹ cậu ấy đã đem bán con Bong Bóng đi mà không hỏi ý kiến cậu ấy, với lý do Lana đã trở nên và quá nặng đối với con Bong Bóng. Họ cứ nghĩ rằng cứ lẳng lặng đem bán như thế này sẽ giúp Lana tránh khỏi một cuộc chia tay bịn rịn nhiều nước mắt. "Họ đã nhầm" - Lana vừa nói vừa đưa thẻ tín dụng cho cô bán hàng - "Mình nghĩ sẽ không bao giờ có thể quên được Bong Bóng. Đến giờ mình vẫn thường nhớ tới con ngựa bé bỏng ấy". Phải công nhận bố mẹ Lana làm như vậy thật tàn nhẫn. Đến một người như bà cũng chưa bao giờ làm một điều TƯƠNG TỰ với mình. Thôi phải quay lại bàn ăn thôi. Ba đứa mình hôm nay chẳng khác nào ba quý-cô-sang-trọng-đi-ăn-trưa-sau-khi-đi-bát-phố ... với giá "chỉ có" 100 đôla/người. Nhưng Trish nói giá đó là hợp lý. Bọn mình chỉ ăn món cá sống, rất giàu chất dinh dưỡng. Tất nhiên Lana và Trisha chỉ phải trả cho bản thân họ. Mình phải trả thêm cả cho chú Lars nữa. Chú ấy ăn thịt bò bởi vì "cá sống không tốt cho đàn ông". Thứ Bảy, ngày 18 tháng 9, 6 giờ tối, trên xe limo đến nhà Tina Vừa đi shopping về đã thấy mẹ đang nổi cơn thịnh nộ. Tại mình đăng kí dịch vụ giao hàng tại nhà của tiệm Bendels (và tiệm Saks - nơi bọn mình ghé qua sau bữa trưa để mua mấy đôi bốt và giày), tại mình không muốn phải tha lôi chúng đi cả ngày. Cả núi đồ được chất cao ngút trong phòng mình, đến mức Louie Mập không chui tìm nổi đường vào toa-lét. "CON ĐÃ TIÊU HẾT BAO NHIÊU TIỀN THẾ HẲ?" - mẹ giận dữ quát. Đúng là NHIỀU túi thật. Rocky đã tìm được thú vui mới: cho đám xe tải đồ chơi của nó phi ầm ầm từ trên sườn núi túi-shopping xuống. Cũng may là nó không mạnh tới mức có thể làm hỏng các món đồ bên trong. "Mẹ bình tĩnh đi nào" - mình trấn an mẹ - "Con dùng thẻ American Express bố cho mà." "TẤM THẺ ĐÓ CHỈ DÙNG TRONG TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP THÔI!" - hì ơ thì mẹ nói mà cứ như hét. "Mẹ không nghĩ VÒNG NGỰC TĂNG LÊN C� 36C của con được coi là khẩn cấp à?" Mẹ mím chặt môi gằn từng chữ: "Mẹ không nghĩ Lana Weinberger có ảnh hưởng tốt tới con. Mẹ sẽ gọi cho bố." - và nện gót quay di. Ôi giời ạ! Bố mẹ nổi cáu khi mình không chịu ra khỏi giường hay làm việc gì. Nhưng khi mình làm theo những gì bố mẹ muốn, và ra khỏi giường, giao lưu với bạn bè thì bố mẹ cũng lại giận dữ vì điều đó. Con cái không bao giờ chiến thắng. Trong lúc mẹ hầm hầm đi gọi điện mách bố (mình tiêu nhiều thật, nhiều hơn Lana nhiều. Nhưng ngoài mấy cái váy dạ hội và vài bộ đồ dành cho các dịp đặc biệt thì ba năm nay mình nào có mua bộ quần áo nào đâu. Chắc chắn bố mẹ không thể nói gì mình), mình vào phòng dọn sạch những bộ đồ cũ không còn vừa nữa để đem tặng cho các tổ chức từ thiện. Sau đó treo lại vào tủ những bộ quần áo mới coong sành điệu, và chuẩn bị đồ để tới nhà Tina tối nay. Chính mình cũng không ngờ là mình vui vẻ làm việc đó đến thế. Lana và Trisha đã rủ mình cùng đi tiệc tùng với hội bạn nhà giàu của họ vào cuối tuần nay nhưng mình nói mình đã có kế hoạch khác mất rồi. "Cậu bận đi khai trương một con thuyền buồm nào đó chăng?" - Lana mỉa mai. Giờ mình đã hiểu là không nên quá để bụng tới từng lời ăn tiếng nói của Lana bởi thường thì mỗi khi buông lời châm chọc, cậu ấy chỉ có ý muốn chọc cười mọi người mà thôi. Dù cho có khi chỉ mình cậu ấy hiểu bản thân đang nói gì. Về khoản này thì Lana cực giống với Lilly. "Không, mình qua nhà Tina Hakim Baba." - mình giải thích. Cả hai đều không tỏ ra khó chịu khi mình từ chối "bữa tiệc của năm" để đi chơi với thành viêc của hội được được cho là lập dị nhất Trung học Albert Einstein. Mình đang lúi húi cất bàn chải đánh răng vào trong túi thì mẹ bước vào chìa cái điện thoại ra: "Bố muốn nói chuyện với con." Trông mặt mẹ lộ rõ vẻ đắc thắng khi quay lưng bỏ ra ngoài. Thật, mình rất yêu mẹ nhưng mẹ không thể đòi hỏi quá nhiều ở mình như thế được. Mẹ không thể nuôi dạy mình trở thành một người có ý thức cộng đồng cao để rồi lo lắng cái gánh nặng ấy đẩy mình tới độ trầm cảm, không muốn ra khỏi giường; bắt mình đi điều trị tâm lí sau đó lại nổi giận đùng đùng khi mình làm theo mọi lời khuyên của bác sĩ. OK, bác sĩ Knutz không hề KHUYÊN mình nên tiêu nhiều tiền vào đống đồ lót như thế. Nhưng... kệ chứ! "Con sẽ không đem trả lại bất cứ món đồ nào đâu đấy!" - mình nói trước. "Bố cũng đâu yêu cầu con làm thế" - bố từ tốn nói. "Thế bố có biết con tiêu hết bao nhiêu tiền không ạ?" - mình nghi ngờ hỏi lại. "Biết chứ. Công ty thẻ vừa gọi cho bố. Họ đã tưởng là con làm mất thẻ và bị một cô gái trẻ nào đó nhặt được tiêu hết vào các cửa hàng đồ hiệu đắt tiền. Bởi vì xưa nay con chưa bao giờ tiêu nhiều đến vậy." "Thế bố định nói gì với con ạ?" "Không có gì. Chỉ là bố phải giả vờ như cần phải mắng con vì tội tiêu pha vô độ thôi. Con cũng biết mẹ con là người như thế nào rồi đấy. Đúng là người miền Tây có khác. Không thể thay đổi được. Chỉ cần đắt hơn 20 đô-la thôi cũng có thể khiến mẹ con nhặng xị lên rồi. Mẹ con lúc nào chẳng vậy!" "Nhưng bố ơi, như thế thật bất công!" - mình thốt lên. "Cái gì bất công?" - bố ngạc nhiên hỏi. "Không có gì" - mình hạ giọng thì thào - "Con chỉ giả vờ như đang bị bố mắng thôi." "Haha. Con giỏi lắm." - bố khen - "Ôi... không." (Bố con nhà này phối hợp ăn ý thật!^^) "Sao thế bố?" "Bà con vừa vào phòng" - giọng bố đầy căng thẳng. "Về chuyện con đã tiêu bao nhiêu tiền á?" - mình thàng thốt hỏi. Nếu so với bà thì số tiền hôm nay mình tiêu tại cửa hàng Bendels chỉ bằng con số lẻ của số tiền bà bỏ ra mỗi tuần vào tóc tai và việc tu dưỡng nhan sắc. "Ừm, cũng không hẳn." Mình còn chưa kịp hỏi thêm câu nào đã nghe thấy tiếng càu nhàu của bà qua điện thoại. "Amelia, chuyện bố cháu vừa nói với ta về việc tạm dừng các buổi học làm Công chúa một một thời gian bởi cháu đang bị khủng hoảng tinh thần là như nào đấy hả?" "Mẹ!" - mình nghe thấy tiếng bố đằng sau kêu rõ mồn một - "Con không hề nói như thế!" Mình cũng đoán ra được chuyện gì đang xảy ra. Bố giúp mình thoát khỏi mấy buổi học làm Công chúa với bà nhưng lại không cho bà biết lí do TẠI SAO - hay nói cách khác là không nói cho bà biết là mình đang phải đi điều trị tâm lí, với một ông bác sĩ tâm lí cao bồi. "Trật tự đi, Phillipe" - bà gắt lên - "Anh không nghĩ là mình đã làm quá đủ rồi sao?" - sau đó bà quay lại điện thoại và bắt đầu lên giọng với mình - "Amelia, chuyện này thật chẳng giống cháu chút nào. Sao lại phải đau khổ vì Cậu Thanh Niên đó? Chẳng nhẽ cháu không học được từ ta điều gì à? Nữ giới cần nam giới chỉ giống như cá cần xe đạp! Cháu hãy tỉnh táo lại đi!" "Bà ơi!" - mình ủ ê đến thão thượt - "Không phải CHỈ vì chuyện với anh Michael không thôi đâu. Nói chung là mọi chuyện xảy ra khiến cho cháu đau hết cả đầu. Bà cũng biết cháu nghỉ học gần một tuần nên giờ phải làm bài tập bù nhiều ơi là nhiều. Vì thế nếu có thể thì cháu muốn nghỉ vài buổi học làm Công chúa với bà cho tới khi..." "THẾ CÒN HỘI DOMINA REI THÌ SAO?" - Bà hoảng hốt hỏi vội. "Hội đấy thì sao ạ?" "Chúng ta phải chuẩn bị cho bài phát biểu của cháu." "À, chuyện đó ạ. Cháu cũng không biết liệu cháu..." "Cháu sẽ phát biểu tại buổi lễ hôm đó, Amelia ạ." - bà gần như hét vào điện thoại - "và đó là quyết định cuối cùng. Ta đã thông báo với họ là cháu nhận lời rồi đấy. Ta cũng ĐEM KHOE với bà Trevanni hết rồi. Giờ cháu nghe đây, chiều ngày mai đến gặp ta ở Đại sứ quán Genovia. Ta và cháu sẽ lục lại đống tư liệu cũ của Hoàng gia xem có tìm được cái gì hay ho cho bài phát biểu của cháu. Hiểu chưa?" "Nhưng bà ơi..." "Ngày mai. Tại Đại sứ quán. 2 giờ chiều." Cụp! Vậy là xong. Giấc mơ được ngủ nướng cả ngày Chủ Nhật của mình thế là tan thành mây khói." Mẹ vừa mới thò đầu vào phòng, có vẻ như đã nguôi ngoai vụ tiêu xài vô độ của mình. "Mia, mẹ xin lỗi vì lúc nãy đã nổi cáu với con. Nhưng mẹ phải làm như vậy. Con có biết số tiền đó bằng của GDP của cả một quốc gia nhỏ đang phát triển không? Vậy mà con đi tiêu xài phung phí vào mấy cái quần bò cạp trễ như vậy." "Vâng" - mình xịu mặt xuống tỏ vẻ hối hận. Mà mình cũng thấy hối hận thật mà! Mình hối hận vì không mua mấy kiểu quần bò như vậy sớm hơn. Bởi vì mặc chúng vào trông mình thật HOT!!! Chưa hết. Mẹ còn chưa biết - cả bố nữa - rằng trong lúc ngồi ăn trưa cùng Lana và Trisha mình đã gọi điện tới Tổ chức Ân xá Quốc tế và quyên tặng một khoản tiền đúng bằng số tiền mình bỏ ra tại tiệm Bendels, dùng thẻ tín dụng AmEx bố cho. Vì thế mình cũng cảm thấy có lỗi cho lắm. "Mẹ biết chuyện của con và Michael không tốt đẹp, cả với Lilly nữa" - mẹ nói tiếp - "Và mẹ mừng là con đang cố gắng kết thêm bạn mới. Nhưng mẹ chỉ không dám chắc một người bạn như Lana Weinberger THÍCH HỢP với con thôi." "Cậu ấy cũng không tệ tới nỗi thế đâu mẹ ơi" - mình trấn an mẹ. Nghĩ lại câu chuyện con ngựa Bong Bóng của Lana và mấy chuyện khác cậu ấy kể hồi trưa thấy mẹ cậu ấy còn khắt khe hơn mẹ mình nhiều. Bác ý đã tuyên bố: nếu Lana không vào được trường Đại học nào của Ivy League thì đừng hòng có chuyện bác ý trả tiền cho học phí của cậu ấy vào BẤT KÌ TRƯỜNG NÀO KHÁC. "Như thế thật không công bằng" - Lana đã thốt lên - "Bởi mình nào có được thông mình như cậu đâu, Mia." Nghe thấy vậy mình tí nữa thì sặc mù tạt: "Mình Thông minh á?" "Ừ" - Trisha hùa theo - "VÀ cậu còn là một Công chúa nữa chứ. Đồng nghĩa với việc cậu sẽ được nhận vào bất kì trường nào cậu đăng kí. Bởi vì ai chẳng muốn có thành viên của Hoàng gia học ở trường mình." Cũng có lí! "Mia" - mẹ nhướn mắt nhìn mình đầy khó hiểu, chắc tại mình nói Lana không quá tệ - "Mẹ rất vui khi thấy con suy nghĩ thoáng được như vậy, thậm chí còn dám thử những thứ mới. Rất khác với con trước đây!" - câu này thì mình không hiểu cho lắm, trừ phi mẹ đang nói về vụ thịt thà và các sản phẩm phụ của nó - "Nhưng con phải luôn nhớ các nguyên tắc của Hướng đạo sinh." "Là...???" "Kết bạn mới nhưng không quên bạn cũ. Một bên là bạc, bên còn lại là vàng." "À, à... Vâng. Mẹ yên tâm. Tối nay con qua ngủ nhà Tina mà. Mai gặp mẹ nhá." Nói xong mình vội vội vàng vàng cuốn gói chuồn thẳng. Trước khi mẹ kịp phát hiện ra chùm hoa tai mới có giá bằng cả chiếc xe đẩy của Rocky. Thứ bảy, ngày 18 tháng 9, 9 giờ tối, trong phòng tắm nhà Tina Hakim Baba Thật may là mình nhận lời qua ngủ nhà Tina. Mặc dù mình vẫn đang bị trầm cảm, nhưng phải công nhận nhà Tina luôn là nơi trú ngụ yêu thích thứ ba của mình (đứng đầu bảng vẫn là vòng tay của Michael, thứ hai là cái giường của mình). Vì thế mình không hề cảm thấy khó chịu hay cực hình khi ở đây, không giống như khi tham dự lễ trình diễn thời trang đồ lót của Bendels. Mình vẫn chưa hề nói cho Tina biết về tình trạng tinh thần hiện nay của mình - rằng mình có cảm giác như đang bị rơi xuống một cái hố sâu và không sao thoát ra được. Cậu ấy ủng hộ nhiệt liệt gu thời trang mới của mình, khen lấy khen để đôi hoa tai mới, trầm trồ khi thấy mình diện thử cái quần bò mới ... thậm chí còn hỏi có phải mình BỊ GẦY ĐI hay không ... chứ không phải tăng cân. Những lời khen đó quả thật là một sự động viên to đùng đối với mình trong hoàn cảnh hiện nay. Việc đầu tiên bọn mình làm (sau khi gọi điện đặt 2 cái pizza pepperoni có bỏ thêm pho-mát và xơi sạch bách không còn một mẩu vụn) là chỉnh lại hết đồng hồ trong nhà, để đám em của Tina tưởng đã tới giờ đi ngủ và lùa chúng vào giường, mặc cho đứa nào đứa nấy la oai oái phản đối. Cũng may, được cái toàn bọn dễ ngủ nên chỉ vài phút sau đã thấy ngáy o o rồi. Sau đó bọm mình bày la liệt đám đĩa DVD ra và bắt tay vào việc. Tina đã chuẩn bị sẵn một cái biểu đồ để bọn mình có thể theo dõi kịp các tác phẩm của Drew Barrymore. Theo lời cậu ý thì việc này rất quan trọng bởi vì một ngày nào đó Drew sẽ được đứng vào hàng ngũ của các ngôi sao gạo cội như Meryl Sheep hay Dame Judi Dench... Drew Barrymore Những tác phẩm quan trọng: Curious George Tina : Chưa bao giờ xem. Mia : Bỏ qua. Phim này dành cho trẻ con thôi! 0/5 tượng vàng cho Drews. Fever Pitch Tina : Tuyệt vời! Một Drew rất kinh điển! Diễn xuất vô cùng ăn ý với Jimmy Fallon. Mia : Quá nhiều chi tiết về bóng chày. Tina: Cũng có lý. 3/5 tượng vàng cho Drews. 50 First Dates Tina : Vẫn không thể so sánh với bộ phim đóng cặp cùng Adam Sandler trước đó - The Wedding Singer. Mia : Nhưng vẫn hay. 3/5 tượng vàng cho Drews. Duplex Tina : Thật đáng buồn là Drew lại đi chọn phim này. Mia : Mình cũng thất thế. Nhưng dù sao cũng có Drew trong đó, vì thế... 1/5 tượng vàng cho Drews. Charlies Angels: Full Throttle Tina : Đỉnh cao! Một Drew đầy kiên cường! Mia : Nhưng mình vẫn không hiểu cái vụ tay trong tay với Lucy Liu và Cameron tại buổi họp báo ra mắt phim. Tina . Ừ. Ai con gái lại đi nắm tay con gái cơ chứ? Mia : Trừ Spencer và Ashley trong South of Nowhere. Nhưng họ chẳng phải đang cặp với nhau đó thôi. Tina : Đôi đó thì lại khác. Mia : Biết thế. 5/5 tượng vàng cho Drews. Confessions of a Dangerous Mind Tina : Bố mẹ mình cấm không cho xem phim này. Nghe nói bị xếp vào hàng R. Mia : Mình không THÍCH xem phim này. Vì toàn người già trong đó. Nhưng dù sao cũng có Drew trong đó, vì thế... 1/5 tượng vàng cho Drews. Riding in Cars with boys Tina : Cậu xem phim này chưa? Mia : Chưa. Thậm chí mình còn chưa nghe thấy cái tên bao giờ. Tina : Nhưng nghe có vẻ hấp dẫn. Mia : Nếu có Drew thì tất nhiên hay rồi. 1/5 tượng vàng cho Drews. Never Been Kissed Tina : HAY KHỦNG KHỦNG KHIẾP!!!!!! DREW SIÊU DỄ THƯƠNG TRONG PHIM NÀY!!!!!! Mia : Đúng vậy! Chị ý đóng vai nhà báo VÀ học sinh trung học mới giỏi chứ. Chị ý nên đóng vai học sinh trung học trong TẤT CẲ CÁC BỘ PHIM CỦA MÌNH. 5/5 tượng vàng cho Drews. Home Fries Tina : Mình không nhớ nội dung phim này lắm. Chỉ nhớ là chị ý để tóc xoăn. Mia : Hình như trong phim này chị ý mang bầu thì phải? Tina : Nếu vậy thì chắc chắn không phải làm xoăn rồi. Bởi vì thuốc làm tóc sẽ có hại cho thai nhi. Mia : Mấy lọn tóc đó trông dễ thương thật. Phải cho điểm cao mới được. 4/5 tượng vàng cho Drews. Donnie Darko Tina : Khoannnn - Drew có đóng phim này á? Mia : Mình không có tí ấn tượng nào là chị ý có mặt trong phim này. Mình chỉ nhớ có Jake thôi. Tina : Mình cũng thế. Anh ý siêu hot ý! Mia : Vậy phải cho điểm thật cao vì Jake mới được. Tina : Đồng ý. Bố mẹ mình cấm không cho mình xem phim Brokeback và Jarhead. 5/5 tượng vàng cho Drews. Ever After Tina : Bộ phim hay nhất mọi thời đại. Mia : Chuẩn không cần chỉnh! Cái đoạn chị ý cõng anh hoàng tử... Tina : Assaaaaaaaaaa, MÌNH CŨNG THÍCH NHẤT ĐOẠN ĐẤY!! 5.000.000/5 tượng vàng cho Drews The Wedding Singer Tina : Drew trông thật dễ thương trong bộ đồ hầu bàn. Mia : Công nhận. Và lúc anh ấy hát bài hát đó... Tina : ...chị ý vẫn đối xử lịch sự với anh ta. 5/5 tượng vàng cho Drews. Bad Girls Tina : Bộ phim này hơi bạo lực nhưng khá hay. Mia : Mình cũng nghĩ thế. Nhưng mình rất thích đoạn Drew bị bắt và họ trói chị ý vào giường, mặt úp xuống... Tina : Đó được gọi là kiểu Thổ Nhĩ Kỳ. Mia : Ai nói các cuốn tiểu thuyết tình yêu không có tính giáo dục đều là nói láo cả. 4/5 tượng vàng cho Drews. The Amy Fisher Story Tina : Thể loại phim điện ảnh làm-theo-phim-truyền-hình!!! Drew đóng vai kẻ sát nhân tuổi teen của Long Island. Mia : Cực thông minh! 5/5 tượng vàng cho Drews. Irreconcilable Differences Tina : Hồi này chị ý còn rất trẻ. Vai diễn cũng cực ký dễ thương. Mia : Mình thích phim này lắm. Thích cả chị Drew nữa. 4/5 tượng vàng cho Drews. Firestarter Tina : Mình biết cậu rất thích phim này vì thế mình sẽ không nói gì cả. Mia : Không phải chứ??? Làm sao cậu có thể không thích bộ phim này được? Chị ý đóng siêu hay mà! Tina : Đúng là diễn xuất của chị ấy thật xuất chúng, ở cái tuổi đó. Nhưng...cốt truyện thật... "chẳng gi cái rà" ("chẳng ra cái gì") Mia : Con người hoàn toàn có thể tự đốt cháy mọi vật bằng suy nghĩ của mình nếu học tập trung tinh thần đủ mạnh. Hãy cẩn thận khi cậu nhắc tới anh J.P quá nhiều! Tina : Cũng có lý. 4/5 tượng vàng cho Drews. E.T Tina : Chị ý thật đáng yêu trong phim này! Mia : Một nữ diễn viên siêu đẳng. Lời thọai được nói ra thật tự nhiên, như thể không cần đến kịch bản vậy. Tina : Phải công nhận Drew là một thiên tài. Giá mà chị ý có chương trình talkshow riêng nhỉ. Mia : Mình thì mong chị ý ra tranh cử tổng thống. Tina : Tổng thống Barrymore!!! YEAH !!!!!! 5/5 tượng vàng cho Drews Bọn mình tạm giải lao gữa hai tập phim The Wedding Singer và Ever After để Tina đi làm thêm ít bỏng ngô. Tranh thủ những đọan không xuất hiện Drew trong The Wedding Singer, Tina liền quay qua hỏi xem mình có nhận được tin tức gì từ anh Michael không. Và thế là mình đành kể cho cậu ấy nghe về cái email. Đến một người hiền lành như Tina mà cũng phải phẫn nộ thay cho mình, vì chuyện Michael tỏ ra như hai đưa mình chỉ là bạn bè, kể lể về việc người Nhật ăn mỳ tôm cho bữa sáng ra sao... trong khi đáng ra anh ấy nên thổ lộ rằng anh ấy rất nhớ mình và muốn hai đứa quay lại với nhau mới đúng. Mình nhắc lại cho Tina nhớ chính mình là người đồng ý hai người chỉ nên là bạn. Và rằng để dẫn tới kết cục bi thương tan tác như ngày hôm nay hoàn toàn là lỗi của mình. Mình đã nổi khùng lên với Michael vì chuyện với Judith Greshmer, thay vì tỏ ra độ lượng, mềm mỏng hơn, như cách Drew sẽ làm nếu gặp phải tình huống đó. Nghe mình phân tích một hồi xong Tina cũng đành mễn cưỡng thừa nhận là mình đã đúng và ủng hộ việc mình không trả lời email. "Bởi vì cậu không muốn để anh ý nghĩ rằng cậu chẳng có việc gì khác để làm, ngòai việc ngồi ở nhà chờ trả lời email của bạn trai cũ" - Tina lý giải. Mình cảm thấy tội lỗi khi không kể cho Tina nghe về một ngày shopping của mình - lại còn đi với Lana và Trisha nữa chứ. Mình cũng không biết tại sao. Bà đã dạy mình cả triệu lần về việc: sẽ là rất bất lịch sự khi kể cho người khác nghe về chuyến đi chơi của mình trong khi người đó không được mời tham gia. Vì thế chẳng có lý do MÌNH NÊN kể cho Tina nghe về Lana và Trisha. Bởi đó là LANA mà! Mình... CÁI GÌ thế? Hình như người gác cổng nhà Tina vừa gọi điện lên thông báo có khách dưới sảnh ...