Nhật ký công chúa

Chương 100 : Thứ ba, ngày 7 tháng 9, phòng hội đồng

CHUYỆN NÀY rởm rít ko chịu được! Người duy nhất được ứng cử vào chức Chủ tich hội học sinh của THAE năm nay là: Mình. Do đó chẳng cần tranh cử, tự động mình đã được đắc cử. Tất nhiên điều này khiến cô hiệu trưởng Gupta vô cùng thất vọng. Ai cũng có thể thấy rõ điều đó! Đến mình còn thất vọng, huống hồ gì cô ấy. Mặc dù trước giờ mình vãn biết học sinh cái trường THAE này luôn thờ ơ với mọi chuyện. Họ còn đang mải tranh nhau mua đĩa nhạc mới của Diddy khi BIẾT được rằng anh ta vẫn đang giấu cảnh sát Los Angeles thông tin về vụ ám sát rapper Biggie Small. Đúng là nhảm nhí! Lilly gần như bật khóc khi thấy tình cảnh tiêu điều ở phòng Hội đồng hôm nay. Với cậu ấy, còn gì là chiến thắng khi ko có đối thủ nào để tranh tài. Mình đã cố thuyết phục cậu ấy rằng có thể vì năm ngoái Hội học sinh đã hoạt dộng rất tốt nên năm nay mọi người thấy ko cần phải tranh cử cho mất thời gian. Vì họ biết đằng nào bọn mình sẽ giành chiến thắng. Nhưng Lilly thì một mực chỉ ra rằng ở dưới kia mọi người đang hí hoáy nhắn tin với nhau về việc họ sẽ làm gì sau giờ học, và ko ai thèm ngước lên nhìn xem CHUYỆN GÌ đang xảy ra. Có lẽ họ cho rằng đây chỉ là một buổi triệu tập thường niên khác nhằm cảnh báo về tác hại của ma tuý. BÀI TẬP VỀ NHÀ Kĩ năng viết Nhập môn: Miêu tả khung cảnh bên ngoài cửa sổ phòng em. Tiếng Anh: Đọc Franny và Zooey. Tiễng Pháp: Hoàn thành décrire un soir amusant avec les amis. NK & TN: Tóm lại là những điều mình muốn đạt được ở NK & TN trong học kì này. Giaqó dục thể chất: Giặt quần thể dục. Hoá: Hỏi Kenny/J.P. Chuẩn bị cho Toán Tích phân: Thật, lớp này chẳng khác nào TRÒ ĐÙA! TÔI MỘT CÔNG CHÚA Ư??? ĐỪNG CÓ ĐÙA! Kịch bản của Mia Thermopolis. (bản thảo lần thứ nhất) Cảnh 13 Tại sảnh Cây Cọ, khách sạnPLAZA ở thánh phố New York . Quay cận cảnh khuôn mặt của MIA, khi cô bé nghe được tin từ ông bố, HOÀNG TỬ PHILLIPE. MIA (cố kìm nước mắt và nấc cục) Con KHÔNG chuyển đến Genovia đâu. HOÀNG TỪ PHILLIPE (hạ giọng khuyên nhủ) Nhưng, Mia. Bỗ tưởng con sẽ hiểu... MIA Con chỉ hiểu một điều là hoá ra từ trước đến nay bố luôn nói dối con. Tại sao con lại phải đến ở với bố? MIA đững bạt dậy khỏi bàn, xô đổ cả cái ghế và lao ra khỏi khách sạn, suýt hất ngã cả ông gác cổng đững gần đó. Thứ Ba, ngày 7 tháng 9, Khách sạn W. Họ đã chuyển khách sạn Plaza sang chế độ quản và chia nhau sử dụng. Bà đã ngay lập tức mua đứt tầng áp mái. Nhưng họ vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện lại. Mà bà vốn bị xoang nên ko thể chịu được bụi bặm, chưa kể đến những tiếng đập phá uỳnh uỳnh từ 7:30 sáng. Do đó bà chuyển sang khách sạn W ở tạm. Và có vẻ như bà ko thích ở đó cho lắm thì phải. "Nơi này thật ko thể chấp nhận được" - bà mở miệng chê bai , ngay khi mình vừa bước chân vào căn phòng sang trọng đó. Phải nói là đẹp kinh khủng, cửa sổ nhìn ra toàn cảnh Manhattan > Nhưng đúng là ko phải gu của bà thật ( hiện đại chứ ko màu mè kiểu cách, bọc da chứ ko phải đăng-ten hoa hoét diêm dúa). Bà nói điều đó với anh nhân viên khách sạn có tên Robert. Trông mặt anh ấy như muốn lao về phía cửa sổ, nhảy xuổng để khỏi phải nghe những lời ca thán của bà. Mình rất thông cảm với Robert. Mình biết bà sẽ thế nào khi ko hài lòng chuyện gì. "Hoa cúc ư?" - giọng bà lạnh băng - "Mấy người cho rằng hoa cúc là loại hoa có thể dùng để trang trí phòng của Nữ hoàng xứ Genovia sao?" "Tôi rất lấy làm xin lỗi thưa bà" - anh Robert lịch sự nói, mắt liếc nhìn về phía mình như muốn cầu cứu. Nhưng có cho vàng mình cũng ko dại gì dính vào vụ này. Mình tảng lờ cúi xuống, giả vờ như đang đọc kịch bản. Anh J.P nói khi nào xong anh ấy sẽ gửi cho một nhà sản xuất danh tiếng. Nghe nói ông ấy rất hứng thú với kịch bản do mình viết. Rất hứng thú cơ đấy! Từ đó có phải đồng nghĩa với chuyện nó đã được bán ko nhỉ? "Chúng tôi đã cho cắm hoa đồng tiền trong tất cả các phỏng khách sạn của mình" - Robert từ tốn giải thích, sau khi biết ko thể trông mong được gì từ mình. - "Và chưa bao giờ có khách nào phàn nàn về điều đó." "Vậy chứ các anh đã bao giờ được đón tiếp một CÔNG CHÚA ở trong cái khách sạn này chưa?" - Bà nhướn mày hỏi. "Công chúa Thái Lan vừa mới ở chỗ chúng tôi tuần trước, trước khi chuyển vào kí túc xá Đại học New York " - Robert nói. Nghe thấy vậy mặt mình nhăn tít cả lại. Trả lời sai rồi, anh Robert ơi! Rất tiếc, cuộc chơi đành phải dửng ở đây thôi. Anh thua rồi! "THÁI LAN?" - Bà liếc xéo về phía anh ta - "Thế cậu có biết THÁI LAN CÓ BAO NHIÊU CÔNG CHÚA CẲ THẲY KO HẲ???" Robert giật nảy mình. Anh ấy đã nhận ra sai lầm của mình. - "Ừm... dạ ko ạ." "Hàng chục cô. Thậm chí là háng trăm cô luôn. Cậu có biết xứ Genovia có bao nhiêu Nữ hoàng ko cậu trai trẻ?" "Ừm" - Robert đúng là trông như muốn nhảy ngay ra ngoải cửa sổ. Mình cũng ko lấy gì làm lạ. "Một ạ?" "Một. Đúng vậy." - bà nói - "Cậu ko nghĩ là nếu MỘT NỮ HOÀNG CỦA GENOVIA yêu cầu phải có hoa hồng trong phòng của mình - hoa hồng đỏ và trắng, chứ KHÔNG PHẲI hoa đồng tiền màu da cam, mặc dù có thể bây giờ đang là mốt cắm hoa đồng tiền nhưng HOA HÔNG ko bao giờ lỗi mốt cả, tfì cậu phải có trách nhiệm LÀM THEO YÊU CẦU ĐÓ CỦA NỮ HOÀNG hay sao? Nhất là khi con chó cưng của bà ta bị dị ứng với các loại hoa trồng trên đồng cỏ?" Mọi ánh mắt đổ dồn về phía con Rommel, kẻ đang lười lười biếng ngáy o o trong cái ổ có khung mạ vàng trông chẳng có vẻ gì bị dị ứng hoa gì sất. "Chẳng nhẽ việc TRỒNG cỏ trong khách sạn vẫn chưa đủ tệ hay sao?" - bà vẫn tiếp tục bài thuyết giáo của mình. Mình cũng nhận thấy điều đó lúc vừa bước vào đây. Việc trồng cỏ trong khách sạn đúng là hơi bị hiện đại quá so với gu của bà. Bà hâm mộ cây bạc hà trồng trong chậu pha lê hơn. "Tôi hiểu rồi, thưa bà" - Robert nghiêng người nói - "Tôi sẽ... tôi sẽ cho người mang hoa hồng đỏ và trắng đến ngay lập tức. Tôi rất lấy làm tiếc vì sơ suất này..." "Đúng vậy đấy. Anh cần phải thấy xấu hổ vì điều này. Tạm biệt" - bà nói giọng lạnh tanh và đắc thắng. Robert nuốt nước bọt cái ực, quay người đi vội ra khỏi phòng. Ngay khi anh ta vừa ra khỏi, bà ngồi thụp xuống mấy cái ghế bọc da đen-và-vàng đối diện với mình. Nhưng bà quên rằng đây đâu phải loại ghế bành bọc nhung mà bà có thể dễ dàng đổ người xuống. Bởi vì nó khá là trơn. "Amelia!" - bà kêu ầm lên khi bị trượt cái oạch trên ghế - "Chỗ này thật kinh khủng." "Cháu thích chỗ này lắm" - mình nói. Thật lòng đấy! Mình nghĩ khách sạn W này rất hay. Mọi thứ đều sáng bóng. "Cháu điên rồi" - bà nói "Cháu có tin nổi là ta gọi một ly Sidecar và họ mang đến cho ta cả một cái CỐC VẠI?" "Vậy thì sao ạ? Bà càng uống được nhiều chứ sao?" "Ko ai người ta lại uống Sidecar bằng một cái CỐC VẠI cả, Amelia. Chỉ có NƯỚC mới dùng cốc vại. Thứ nước uống tinh tế như Sidecar LUÔN LUÔN phải được đựng trong ly thuỷ tinh cốc tai có chân. ÔI CHUA ƠI, CHUYỆN GÌ XẲY RA VỚI MÁI TÓC CỦA CHÁU THẾ???" Bà ngồi phắt dậy khỏi chiếc ghế da đen trơn tuột của mình. "Bà bình tĩnh nào" - mình nói - "Cháu chỉ đi tỉa một chút thôi mà__" "TỈA MỘT CHÚT Ư??? Trông cháu như một miếng gạc bông vậy." ":Rồi nó sẽ mọc lại mà bà" - mình uể oải nói. Bởi vì mình hoàn toàn ko hề có ý định nuôi lại tóc dài. Mình thích để tóc ngắn. CHẲNG PHẲI chăm sóc gì nhiều, chỉ cần lấy tay cào cào vài cái là được. Chứ cứ suốt ngày ngăm vuốt trước gương, sắp xếp từng lọn tóc cho cân đối thì MỆT MỎI lắm. "Cháu định đeo vương miện kiểu gì đây? Khi ko còn chỗ để cài lược vào?" - bà giận dữ nói. À, cái này bà đúng. Ko ai ở tiệm cắt tóc Astor hôm đó nhắc cho mình nhớ về điều này, nhất là mẹ - người ko ngừng tán thưởng mái tóc ngắn của mình ngắn giống mái tóc của Demi Moore trong phim G.I.Jane. "Dùng khoá dán Velcro?" - Mình dè dặt gợi ý. Nhưng bà ko hề thấy cấu nói đùa của mình dí dỏm tẹo nào. "Giờ thì có gọi chú Paolo cũng để làm gì đâu. Còn cái gì để mà tạo kiểu tạo kiếc gì nữa." "Làm gì ngắn TỚI MỨC ĐÓ bà" - mình giơ vội tay lên rờ đầu. Chẳng nhẽ nó ngắn vậy sao - "Mà sao cũng được. Dù gì nó cũng chỉ là TÓC thôi mà bà. Rồi nó sẽ mọc lại. Chẳng phải bà cháu mình còn nhiều hơn phải làm sao??? Ví dụ chúng ta phải làm gì đó với đạo luật chôn sống những người phụ nữ ngoại tình xuống hố cát, rồi ném đã đến chết! Những chuyện như thế vẫn đang xảy ra HÀNG NGÀY trên thế giới!!!! Còn bà chỉ mải lo lắng về MÁI TÓC của cháu thôi ư?" Mình biết mình nói thế chứ nói nữa cùng bằng thừa, bời bà luôn bỏ ngoài tai tất cả những vấn đề ko liên quan đến hoàng gia. "Tại sao cháu lại chọn đúng lúc này để cắt tóc hả?" - bà nói, lờ đi như ko nghe thấy mình nói gì - "Tờ Vogue vừa mới liên lạc với phòng quan hệ công chúng hoàng gia đề nghị xin phòng vấn và chụp hình cho ấn phẩm mùa Đông sắp tới. Bài báo này sẽ có thể giúp Genovia thu hút được hàng ngàn khách du lịch muốn tìm đến một nơi ấm áp cho kì nghỉ Đông. Đấy còn chưa kể đến bố cháu đang có mặt trong thành phố chuẩn bị cho cuộc họp mặt với Hội đồng Bảo an." "Hay quá" - mình reo lên - "có lẽ bố cháu sẽ có thể kiến nghị với Liên Hợp Quốc về cái đạo luật dã man kia. Nghe nói ở mấy nước đó, học cấm luôn cả nhạc nước ngoài nữa bà ạ. Thế giới vẫn còn nhiều bất công đến như vậy làm sao chúng ta có thể yên lòng mà nghĩ tới nghỉ Đông với chả nghỉ Hè nữa hả bà?" "Ta nghĩ có lẽ phải kiếm cho cháu một bộ tóc giả" - bà thản nhiên theo dõi luồng suy nghĩ của riêng bà - Mặc dù sẽ khó mà tìm được bộ tóc giả nào kiểu như mái tóc cũ của cháu. Chẳng ai làm tóc giả có hình thuyền buồm cả. Có khi phải mua một bộ tóc giả dài rồi bảo Paolo cắt lại cho giống..." "Bà có nghe cháu npói ko đấy?" - mình cắt ngang lời - "còn rất nhiều điều quan trọng cần phải làm, hơn là lo lắng cho mái tóc của cháu. Người ta CHÔN SỐNG PHỤ NỮ XUỐNG CÁT VÀ NÉM ĐÁ VÀO HỌ CHO ĐẾN CHẾT VÌ TỘI NGOẠI TÌNH. Bà có biết ko?" "Có lẽ" - bà trầm ngâm nói - "chúng ta nên nhuộm tóc đỏ cho cháu. À ko, ko ổn chút nào. Với kiểu tóc này trông cháu đã quá giống thằng nhóc thằng nhóc trên bìa quyển truyện tranh Điên khùng mà bố cháu vẫn thường đọc hồi bằng tuổi cháu." AAAAAAAAAA. Ko có cách nào đối thoại với bà được. một người kì thị một cách phi lí loài hoa đồng tiền như bà làm sao chịu lắng nghe mình nói cơ chứ.Thứ ba, ngày 7 tháng 9, 7 giờ tối, ở nhà Anh Micheal đanng ở đây!!!!!! Để đưa mình tới quán Number One Noodle Son ăn tối.Hiện giờ anh ấy đang ngồi trò chuyện với mẹ và thầy G, chờ mình "chuẩn bị".Anh ấy vẫn chưa nhìn thấy mình. Và mái tóc của mình. Mình đã lo lắng suốt cả ngày vì kiểu đầu mới này.Mình biết trông mình cũng không đến nỗi ma chê quỷ hờn. Mẹ thì liên tục khen mình xinh. Đến cả thầy G cũng nói mình không giống Peter Pan HAY Anakin Skywalker tẹo nào cả. Nhưng lo thì vẫn lo.nhỡ anh Micheal không thích thì sao? Trong tờ Sixteen người ta có bài nói về chuyện con trai thích con gái tóc dài.Họ phỏng vấn người bất kỳ qua lại trên đường, cho họ xem ảnh của Keira Knightly khi tóc dài và lúc tóc ngắn rồi hỏi ý kiến của từng người. 9/10 số đó đều chọn Keira với mái tóc dài. Tất nhiên không ai trong số đó là Micheal. Mà thôi, dù sao cắt thì cũng cắt rồi, thích hay không thích thì anh ấy cũng phải chịu thôi. Mình có thể nghe thấy tiếng anh ấy đang nói chuyện với Rocky.Không phải ai cũng hiểu được cậu chuyện của Rocky, trừ mấy từ "xe tải", "con mèo", "bánh quy", "nữa", "không" và CỦA ROCKY. Trẻ con ở độ tuổi Rocky phát triển như vậy là bình thường. Mình đã lo lắng vì sợ cậu nhóc bị chậm phát triển. Đố ai nghe được Rocky bi ba bi bô cái gì. Thế mới phục tính kiên nhẫn của Micheal! Rocky chỉ luôn mồm nói đúng từ "xe tải" hết lần này đến lần khác và anh Micheal lần nào cũng âu yếm trả lời: "Đúng rồi.Xe tải của Rocky thật đẹp". Anh ấy sẽ là một người cha cực tốt! Tất nhiên mình sẽ chỉ sinh con sau khi đã học sau Đại học, tham gia Tổ chức Hòa Bình, và ngăn chặn sự ấm dần lên của Trái Đất. Và khi mình đã hoàn thành xong công việc xã hội, mình sẽ có Micheal ở bên cạnh cùng nhau chăm sóc gia đình và con cái. Ôi! Vừa nhìn trộm anh ấy một cái. Trông anh ấy thật tuyệt, cao ráo, đẹp trai, bờ vai rộng đầy cuốn hút.Hình như hôm nay anh ấy mới cạo râu .Không thể tin được là đã MỘT THÁNG kể từ lần cuối hai đứa mình gặp nhau và... Ôi Chúa ơi! Tóc mình còn ngắn hơn cả tóc anh ý. TÓC MÌNH NGẮN HƠN CẲ TÓC BẠN TRAI MÌNH. Mình đã làm gì thế này? Thứ Ba, ngày 7 tháng 9, trong nhà bếp quán mỳ Number One Noodle Son. OK. OK. Mình đang cố bình tĩnh lại. Đó là lí do tại sao mình phải xin phép chú Kevin Yang cho mình ngồi nhờ trong bếp vài phút. Bởi mình cần có thời gian để trấn tĩnh lại, ngẫm nghĩ xem chuyện gì đang xảy ra. Toalét nữ tự dưng lại đang có người - ai đó không hiểu được rắng bên ngoái này có một cô gái đang rối loạn đến mức phải vờ như đi rửa tay để có thời gian suy nghĩ xem nên làm gì với đời. Trong cái bếp này vừa nóng vừa chật chội. Người ra người vào, chen lấn xô đẩy nháo nhào. Nghe nói chú Kevin có 90 người anh em họ đang làm việc ở đây. Chưa kể bây giờ đang là giờ cao điểm của bữa tối và ai cũng muốn gọi món vịt quay Bắc Kinh. Do đó xung quanh mình nhìn đâu cũng thấy đầu vịt vứt chỏng chơ trên đĩa. Mặc dù trong đây ai cũng tất bật, nhưng chưa đủ để mình phân tán đi mớ bùng nhùng trong đầu. Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Mình cũng không hiểu. Không phải là chuyện phản ứng của Michael với kiểu đầu mới của mình. Mặc dù anh ấy quả đúng là đã rất bất ngờ khi thấy mái tóc ngắn ngủn này. Nhưng không phải là không hài lòng. Anh ấy nói trông mình rất ngộ nghĩnh - giống Natalie Portman vào vai Evey Hammond trong phim V for Vendetta. Sau đó anh ấy ôm mình thật chặt và hôn mình. Sau khi hai đứa ra đến cầu thang - khi không có mặt của mẹ và thầy G, còn chú Lars đang mải kiểm tra lại bao súng - Michael lại quay ra ôm mình một cái CHẶT HƠN kèm theo một nụ hôn NỒNG NÀN HƠN. Mùi thơm từ tóc Michael toả ra khiến mình bỗng dưng thấy nhẹ nhõm và thoải mái vô cùng, mọi lo lắng mệt mỏi ở trờng dường như tan biến hết. Và mình có thể dám chắc một điều rằng Michael cũng có chung một cảm nhận với mình. Bọn mình nắm tay nhau đi bộ tới quán ăn, vừa đi vừa hồ hởi kể cho nhau về quãng thời gian hai đứa không gặp mặt nhau vừa qua - từ chuyện bà mình buộc phải rời khỏi khách sạn Plaza, Lilly nhuộm tóc vàng (mình không hỏi xem Michael nghĩ sao về mối quan hệ giữa Michael và J.P khi J.P tới nghỉ cuối tuần ở trang trại nhà Moscovitz) đến chuyện Rocky mê mẩn với chiếc xe tải đồ chơi mới và chuyện hai bác Moscovitz có vẻ như sắp quay lại với nhau. Khi bọn mình vừa bước vào cô chủ quán Rosey đã đon đả chạy ra dẫn hai đứa tới vị trí cạnh cửa sổ quen thuộc. Sau đó cô mời chú Lars uống nước cùng với cô ở quầy bar - nơi chú vừa có thể canh chừng mình, vừa có thể xem bóng chày. Mình gọi món mì lạnh yêu thích trong khi Michael gọi món sườn nướng cho anh ý và món canh chua cho cả hai đứa. Tiếp đó là đùi gà rán cho Michael và đậu chao mỡ cho mình. "Anh, bao giờ anh chuyển lại vào kí túc xá? Năm học mới bắt đầu rồi đúng không?" "Ừ, đang định nói với em đây. Anh muốn đợi tới lúc mình gặp mặt nhau rồi mới nói với em." "À thế ạ?" - mình hớn hở hỏi lại, hí hửng tưởng tượng anh ấy sắp nói về chuyện sẽ dọn ra ở riêng do đã chán ngán việc phải chia phòng với người khác. Hoặc có thể là chuyện anh ấy sẽ chuyển về sống với bố cho đỡ buồn. Mình đã chắc như đinh đóng cột rằngvấn đề mà Michael sắp nói ra đây không có gì to tát cả. Do đó mình đã không ngần ngại nhét năm mì lạnh to oạch vào miệng, ngay trước khi Michael mở lời: "Em còn nhớ cái dự án anh làm suốt mùa Hè vừa rồi không? Về cái cánh tay rô-bốt ý?" "Cái mà sẽ giúp bác sĩ có thể phẫu thuật nội soi trên một trái tim vẫn đang đập á anh?" - mình nhồm nhoàm nói - "Có chứ, em nhớ" "Ừm..." - Michael nói tiếp - "Anh có một tin rất chi tuyệt vời: Dự án đó đã thành công rồi em ạ. Chí ít là với cái mẫu thử nghiệm đầu tiên của anh. Giáo sư hướng dẫn của anh đã rất ấn tượng với kết quả đó nên ông đã đưa cho một đồng nghiệp của mình đang làm việc cho một công ty ở Nhật xem. Công ty này hiện đang nghiên cứu cách hoàn thiện hệ thống phẫu thuật bằng rô-bốt mà không cần tới sự trợ giúp của các bác sỹ ngoại khoa. Họ đã ngỏ lời mời anh tới Nhật cộng tác xây dựng một hệ thống phẫu thuật hoàn chỉnh dùng trong phòng mổ. "Ôiiiii" - mình thốt lên, cố nuốt nốt miếng mỳ to đùng trong miệng, trong khi tay vẫn bận rộn cuốn tiếp dĩa mỳ thứ hai. Tại đang đói mà. Từ trưa tới giờ có ăn gì ngoài món sa-lát rau đâu. À, và vài miếng sushi lúc tới chỗ bà (trong lúc bà ngân nga trường ca nhiếc móc anh chàng Robert tội nghiệp: "KẸO SÔCÔLA HẠT ĐIỀU CỦA TÔI ĐÂU?". Robert sẽ được nếm mùi thế nào gọi là "bà nội Mia"!) - "Thế bao giờ anh đi? Một hôm cuối tuần nào đó à?" "Không" - anh Michael lắc đầu - "Em không hiểu rồi. Sẽ không chỉ là một buổi cuối tuần thôi đâu em. Mà sẽ là cho tới khi dự án hoàn thành. Thầy đã xin được tài trợ toàn bộ chi phí cho chuyến đi của anh, chưa kể đến tiền lương của dự án nữa". "Vậy là," - Ôi giời đất ơi, món mỳ này ngon quá đi mất! Một trong những điều đáng chán nhất khi đi nghỉ hè ở Genovia chính là không có món mỳ lạnh! - "một tuần hả anh?" "Mia," - Michael nhẹ nhàng giải thích - "Chỉ mỗi một cái mẫu tay thôi mà anh đã phải mất cả một mùa Hè. Để xây dựng được hoàn chỉnh một con rô-bốt với bàn điều khiển máy chụp cộng hưởng từ, máy chụp cắt lớp, máy chụp X-quang... có khi phải mất tới cả năm. Hoặc hơn. Nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời mà anh không thể từ chối. Bởi cuối cùng thì anh cũng chế tạo ra được một cái gì đó có thể cứu sống hàng ngàn người. Và anh cần phải đi sang Nhật để biến ước mơ đó thành hiện thực". Khoan. Một năm? HOẶC HƠN? Tất nhiên là mình đã bị sặc mỳ và anh Michael phải nhoài người qua bàn vỗ vỗ vào lưng cho mình đỡ nghẹn. Sau đó mình còn phải nốc cạn cả cốc nước đá của mình lẫn cốc Coca của Michael để lấy lại được hơi. Và khi mình có thể thở lại được tất cả những gì mình có thể nói là câu: "Cái gì? CÁI GÌ?", khoảng 30 lần. Michael đã tìm mọi cách để giải thích cho mình hiểu - một cách cực kỳ kiên nhẫn, như thể mình là Rocky, không ngừng khoe anh cái xe tải đồ chơi mới mua - nhưng trong đầu mình chỉ văng vẳng mấy câu "có khi phải mất tới cả năm. Hoặc hơn. Nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời mà anh không thể từ chối". Michael sắp đi Nhật. Một năm. Hoặc hơn. Vào thứ Sáu này. Mình vội cáo lỗi đứng dậy chạy vào toa-lét. Làm sao thế này không biết! Chuyện vô lý kiểu như thế này chỉ có thể xảy ra ở một hành tinh khác chứ không thể là ở hành tinh CỦA MÌNH. Không phải cái hành tinh mà Michael và mình đang cùng chung sống. Hay nói đúng hơn là cái hành tinh mà mình cứ ngỡ là Michael và mình đang cùng chung sống. Trong đầu mình vẫn ong ong mấy câu đó - có khi phải mất tới cả năm. Hoặc hơn. Nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời - mà anh không thể từ chối. Thường thì mình sẽ ồ lên kiểu: "Wow, Michael. Tuyệt quá! Em rất mừng cho anh!", nhưng trong đầu thì gào thét kiểu: "Có phải tại EM không?". Chẳng hiểu cái suy nghĩ ấy CHUI RA khỏi đầu mình lúc nào, chỉ biết rằng trước khi mình kịp tống chúng quay ngược trở lại, miệng mình đã tuôn ra một tràng: "Có phải tại EM không?" Michael nhíu mày không hiểu: "Cái gì?". Mình lại gây họa rồi! Và cứ như thế, đầu thì nghĩ "Im ngay. Im ngay. Im ngay" nhưng miệng lại cứ thốt ra những câu kiểu như: "Có phải tại em không? Anh bỏ đi Nhật vì em đã làm chuyện gì đúng không?... Hay tại em KHÔNG CHỊU làm chuyện gì?". Nói xong câu đó mình chỉ ước gì có thể tọng cả bát mỳ lạnh vào mồm để không phát ngôn ra những câu thiếu suy nghĩ như vừa rồi. Nhưng Michael lắc đầu quầy quậy: "Không, tất nhiên là không phải rồi. Mia, em không hiểu à? Đây là một cơ hội ngàn năm có một. Bên phía công ty Nhật đã cho các kỹ sư cơ khí của họ xây dựng phần khung dựa trên bản thiết kế phác thảo của anh rồi. Thiết kế CỦA ANH em ạ. Điều này có thể thay đổi hoàn toàn diện mạo của công nghệ phẫu thuật hiện đại hiện nay trên thế giới. Hiển nhiên là anh cần phải có mặt ở đó sát cánh cùng với họ." "Nhưng họ có nhất thiết phải làm ở tận Nhật không?" - mình vẫn cố níu kéo - "Chẳng nhẽ họ không có kỹ sư cơ khí nào ở thành phố Manhattan này sao? Em nghĩ chắc là phải có chứ? Bố của Ling Su cũng là kỹ sư đấy thôi". "Mia" - Michael giải thích - "Đây là nhóm nghiên cứu rô-bốt hiện đại và tiên tiến nhất hiện nay trên thế giới. Họ có trụ sở ở Tsukuba, được coi là thung lũng Silicon của Nhật Bản. Phòng thí nghiệm của họ nằm ở đó, cùng với mọi thiết bị nghiên cứu cần thiết - những thứ anh cần để biến mẫu thiết kế của mình thành một cỗ máy hoạt động thực sự. Anh phải tới đó em ạ". "Nhưng anh sẽ về nghỉ chứ?" - mình mặc cả. Có vẻ như bộ não của mình bắt đầu khởi động để khống chế cái mồm của mình. Ơn Chúa! - "Vào các kỳ nghỉ lễ như Lễ Tạ ơn, Giáng sinh, nghỉ Xuân, nghỉ Đông... đúng không?" - Mình đã suy nghĩ bình tĩnh trở lại rồi thì phải! Hừm, chuyện này cũng không đến nỗi tệ như mình nghĩ. Mặc dù bạn trai của mình sẽ sang Nhật, nhưng mình vẫn có thể gặp được anh ấy vào các ngày lễ. Dù gì thì năm học mới cũng bắt đầu rồi, có Michael ở trong nước hay ở Nhật cũng không khác LÀ MẤY. Có khi như thế mình lại có thời gian tập trung học hành hơn, xem thầy Hipskin giảng gì trong các giờ Hóa, xem môn Chuẩn bị cho Toán tích phân thực ra nói về cái gì, và thậm chí còn có thể cải thiện điểm SAT môn Toán thêm chút đỉnh. Đằng nào thì mình cũng sẽ vẫn phải cầm đầu Hội học sinh thêm một nhiệm kỳ nữa. Mình cũng cần thời gian để hoàn thành kịch bản còn dang dở VÀ cuốn tiểu thuyết vẫn đang nung nấu bấy lâu nay... Đúng lúc đó Michael nhoài người hẳn qua phía mình hạ giọng nói: "Mia, quỹ thời gian dành cho dự án này hơi bị eo hẹp. Nếu muốn sớm đưa mẫu thiết kế ra thị trường, bọn anh sẽ phải bỏ qua mọi ngày nghỉ lễ. Vì vậy... không, anh sẽ không quay về Mỹ vào lễ Tạ ơn hay Giáng sinh. Có lẽ anh sẽ không quay lại Mỹ tới tận mùa Hè năm sau - bởi khi đó đúng là thời điểm bọn anh phải đưa ra được mẫu thử nghiệm hoàn thiện". Mình vẫn nghe thấy tiếng của Michael. Mình biết anh ấy đang nới tiếng Anh. Nhưng cũng như các bài giảng của thầy Hipskin trong giờ Hóa, mình chẳng hề hiểu anh ấy đang nói về cái gì. Mùa Hè năm tới có nghĩa là một năm nữa. Và ý của Michael là anh ấy sẽ đi xa - không gặp mình - trong MỘT NĂM. OK. Mình có thể bay sang Nhật thăm anh ấy. Ở trong mơ. Bởi vì KHÔNG ĐỜI NÀO bố chịu để cho mình dùng máy bay hoàng gia Genovia để bay sang Nhật thăm bạn trai của mình. Và cũng không đời nào bố chịu để cho mình đi máy bay dân dụng. Bởi trên thế giới này chẳng có hãng hàng không nào đủ an toàn cho mình và làm hài lòng được bà - chứ đừng nói gì tới bố. Đó là lúc mình đứng dậy cáo lui vào toa-lét. Và giờ thì mình đang ở trong cái xó bếp nóng nực này. Mọi chuyện vừa xảy ra thật khó hiểu và phi lý!!! Mình không cần biết cơ hội đó tốt đến mức nào. Mình không cần biết anh ấy sẽ kiếm được bao nhiêu từ cái dự án đó hoặc bao nhiêu nhân mạng anh ấy có thể cứu sống. Tại sao một người con trai tuyệt vời, luôn-yêu-thương-bạn-gái như Michael lại muốn xa bạn gái của mình tới MỘT NĂM? Chú Kevin Yang chẳng giúp gì được mình trong vấn đề này. Chú ấy chỉ biết nhún vai bất lực khi được đặt câu hỏi đó: "Chú chưa bao giờ hiểu được Michael ngay từ lần đầu tiên khi cậu nhóc đó (khi ấy mới 10 tuổi) bước vào cái quán này. Cậu ta đã xin thêm rất nhiều tương ớt cho món bánh bao. Như thể món bánh bao của ta còn chưa đủ cay ý!" Còn chú Lars - người mới chỉ một phút trước vừa ngó đầu vào đây xem mình đang trốn ở đâu - chỉ nói: "Công Chúa biết đấy, đôi khi đàn ông cần phải làm những việc như vậy để chứng tỏ bản thân mình". VỚI AI mới được chứ? Chẳng nhẽ mình là người duy nhất trên cõi đời này thấy chuyện này là không chấp nhận được sao? Mình không muốn Michael đi Nhật tới một năm dài đằng đẵng. Xin lỗi nhưng đây đâu phải đi tới sa mạc Gobi tập chống đẩy và bắn súng để chống khủng bố như chú Lars đã từng làm, khi CHÚ ẤY quyết định cần phải làm gì đó để chứng tỏ bản thân. Đành rằng mình hiểu rằng mấy cái cánh tay rô-bốt ấy có thể cứu sống hàng ngàn mạng người. NHƯNG CÒN MẠNG MÌNH THÌ AI LO ĐÂY? Ngồi trong này thật không ổn chút nào. Mấy cái đầu vịt cứ chằm chặp nhìn mình khiến mình thấy vô cùng khó chịu. Mặc dù vẫn chưa khó chịu bằng cái tin sắp-đi-Nhật-một-năm của Michael. Gần bằng. Mình phải ra ngoài kia thôi. Mình cần phải tỏ ra là một người bạn gái giàu lòng vị tha, luôn đứng đằng sau ủng hộ, cổ vũ cho bạn trai của mình. Mình sẽ không nói câu nào kiểu như "nếu anh thực lòng yêu em thì anh đừng đi". Bởi vì mình không thể ích kỷ. Mình đã có Michael ở bên cạnh gần hai năm nay rồi. Không thể độc chiếm anh ấy mãi được, bởi thế giới cần tới anh và tài năng của anh. Ngoại trừ... NGOẠI TRỪ VIỆC MÌNH SẼ RA SAO KHI KHÔNG CÒN ĐƯỢC GẶP MẶT ANH MỖI TUẦN???? Mình sẽ chết mất. Thứ Ba, ngày 7 tháng 9, 10 giờ đêm, tại nhà Đáng ra mình không nên làm như vậy. Mình biết đáng ra mình không nên làm như vậy. Mình cũng chẳng hiểu tại sao cái mồm của mình không biết được lúc nào cần nói lúc nào cần im, và nói những câu cần phải nói kiểu như "Michael, em rất tự hào về anh", hay "Đó quả là một cơ hội hiếm có". À không, mình ĐÃ nói mấy câu đó đấy chứ. Có nói thật mà. Nhưng sau đó - hai đứa mình quyết định đi bộ về nhà (chú Lars gần như phải chạy đuổi theo bọn mình. Một phần vì hai đứa đi khá nhanh, nhưng một phần cũng là vì chú ý vừa đi vừa mải nhắn tin cho mấy ông bạn cùng là fan hâm mộ bóng chày cơ) bởi vì trời hôm nay rất đẹp và mình vẫn chưa muốn về (mình muốn tận dụng từng giây từng phút của mấy ngày ngắn ngủi còn lại bên Michael). Michael không ngừng líu lo về cuộc sống sắp tới ở Nhật, về việc người ta thường ăn mỳ cho bữa sáng, và rằng mấy món ăn Nhật mua ở lề đường bên đó cũng ngon bằng mấy các quán ăn Nhật cao cấp ở khu Sapporo East nhà mình... Đột nhiên mình buột miệng nói một câu mà đến bản thân mình cũng không tin nổi: "Nhưng, Michael... thế còn CHÚNG TA thì sao?". Ngu quá! Nhưng Michael thậm chí không dừng lại tới một giây. Anh ấy thản nhiên nói: "Anh nghĩ chúng ta sẽ ổn thôi. Tất nhiên là anh sẽ rất nhớ em. Nhưng thú thật với em, anh sẽ thấy dễ dàng hơn khi phải nhớ em, hơn là ở bên cạnh em. Dạo gần đây". Mình đứng khựng lại, há hốc mồm ngạc nhiên: "CÁI GÌ?" Mình biết mà! Mình đã đoán trước. Một phần lý do anh ý bỏ đi Nhật chính là vì mình. Hóa ra mình đã đoán đúng. "Chỉ là..." - Michael nói - "đôi khi anh cũng không biết mình có thể chờ được bao lâu nữa". "Chờ ĐIỀU GÌ?" - giờ thì mình lại KHÔNG HIỂU anh ý đang nói về chuyện gì. "Ở bên em mà không... Em biết đấy" Thề là mình CHẲNG BIẾT anh ấy đang nói cái quái gì cả (xem ra mình mới chính là đứa bị chậm phát triển trí não, chứ không phải Rocky). "Ở bên em mà KHÔNG làm sao?" - mình sốt ruột gặng hỏi. Cuối cùng Michael đành phải nói thẳng ra: "Mà không làm chuyện đó". !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thì ra là vậy. Bạn trai của mình rõ ràng không hề lăn tăn một tẹo nào về chuyện phải sang Nhật sống một năm, bởi vì điều đó còn dễ dàng hơn là ở bên cạnh mình mà không làm chuyện kia. Có lẽ mình phải thấy may mắn vì đã tránh khỏi không phải làm cái-điều-mà-mình-chưa-hề-sẵn-sàng. Nhưng lúc đó mình chưa nghĩ ra được như thế, bởi vẫn còn đang quá sốc với những gì vừa nghe được từ miệng người con trai mà mình yêu quý hơn hết thảy mọi thứ trên đời, chỉ sau Louie Mập. Mình đã phải ngồi phịch xuống cái ghế xích đu gần đó trấn tĩnh lại. Mình vẫn không thốt ra được lời nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào cái đầu gối của mình. Trong khi Michael nhẹ nhàng tiếp tục câu chuyện, trên chiếc xích đu kế bên: "Mia, năm ngoái anh đã nói với em rằng anh sẵn sàng đợi em, ít nhất là cho tới buổi Prom cuối cấp của em. Nhưng có một điều mà em cần phải biết là anh sẽ không đi dự buổi Prom đó đâu, bởi vì anh đã tốt nghiệp rồi và không còn là học sinh nữa. Prom không còn phù hợp với anh. Hơn nữa sẽ chẳng ai lại muốn đưa bạn trai là sinh viên đại học của mình đến dự Prom bao giờ. Và quan trọng nhất vẫn là còn những hai năm nữa mới tới buổi Prom cuối cấp của em. Anh cũng không biết mình có thể chờ đợi được bao lâu nữa". Mình HOÀN TOÀN không thể ngẩng mặt lên nhìn Michael một giây nào, bởi mặt mình giờ đang đỏ tưng bừng như một trái cà chua đang chín. May mà lúc đó trời đã tối nên có lẽ Michael không nhìn thấy được. Hiện giờ gần chỗ bọn mình ngồi không có ai, ngoài chú Lars cách đó vài mét - nhưng chú ý còn đang mải thưởng thức mấy nhóm thanh niên thi trượt pa-tin trên vỉa hè - nên không lo câu chuyện vừa rồi bị người thứ ba nghe được. Nhưng mình vẫn cảm thấy ngượng kinh khủng. "Chỉ là..." - Michael tiếp tục giải thích, giữa tiếng hò hét của đám đứa trẻ con đang chơi ở hố cát đối diện, trong khi mấy bà mẹ mải ngồi buôn chuyện với nhau cách đó không xa - "chuyện này thực sự không hề dễ dàng với anh, Mia ạ. Ý anh là, có thể với em thì dễ..." "Cũng không hề dễ dàng với em" - mình vội ngắt lời. Bởi đúng là nó KHÔNG HỀ dễ dàng gì với mình thật. Đã không ít lần mình cũng muốn nhắm mắt làm chuyện đó với Michael lắm chứ, nhưng rồi đến phút cuối lý trí đã chiến thắng mọi cảm xúc. Lại còn biện pháp tránh thai nữa chứ? Và sự thật là một khi bạn đã làm Chuyện Đó thì bạn sẽ tiếp tục trong những lần gặp nhau tiếp theo. Không còn những buổi tối lãng mạn cùng ngồi xem phim Chiến tranh giữa các vì sao, ăn bắp rang bơ, trò chuyện về việc học hành ở trường.... Mình có đọc tờ Cosmo mà. Mình biết chuyện gì sẽ xảy ra. "Em cũng nghĩ vậy sao?" - Michael kết luận - "Vậy thì ý tưởng đi Nhật một năm của anh cũng không đến nỗi quá tệ đúng không?". Mình không ngờ chuyện lại dẫn tới nước này. Thật đấy. Mình không kiềm chế nổi và đã bật khóc. Không dừng lại được. Mình đúng là một đứa bạn gái TỒI TỆ. Tự dưng khóc lóc thảm thiết như thể Michael sắp bị đi hành hình không bằng, trong khi chuyến đi ấy là một ĐIỀU TỐT. Nếu quả thực cánh tay rô-bốt mà anh ấy thiết kế có thể làm được những điều mà mọi người nghĩ - nếu trường Đại học Columbia sẵn sàng để Michael đi Nhật làm việc cho một công ty bên ấy, trong khi vẫn tính điểm khóa học cho anh ấy bình thường - thì rõ ràng cái vụ khóc lóc này làm mình vô cùng mất điểm. Nhưng trước giờ mình có bao giờ nói mình đủ điểm đâu. "Mia," - Michael rời khỏi cái xích đu, quỳ xuống nền cát trước mặt mình, chìa tay nắm lấy hai tay của mình. Trông anh ấy có vẻ như sắp phá lên cười. Nếu là mình, khi thấy một đứa khóc lóc tèm lem như thế có lẽ cũng phải bật phá lên cười. Thật đấy! Mình chẳng khác gì mấy đứa trẻ con đang chơi đùa trong hố cát bên cạnh, chẳng nay bị vấp té và gào lên khóc. Các vị phụ huynh đang buôn chuyện cũng phải ngưng bặt quay ra nhìn vì tưởng con mình khóc. Khi thấy đứa đang khóc là mình thì họ quay ra thì thào gì đó với nhau - có lẽ họ nhận ra mình trong mấy cuốn tạp chí ("Cuộc sống tình cảm của Công chúa Mia xứ Genovia đã gặp sóng gió khi bạn trai lâu năm của cô - sinh viên Đại học Columbia Michael Moscovitz tuyên bố sẽ chuyển tới Nhật học tập và nghiên cứu. Cô công chúa nhỏ bất lực chỉ biết ngồi khóc trên chiếc ghế xích đu ngoài công viên"). "Đây là chuyện tốt mà Mia" - Michael dỗ dành - "Không phải chỉ với anh, mà cho cả hai chúng ta. Đây là cơ hội để anh chứng minh cho bà em và những người luôn cho rằng anh là một người vô dụng, không xứng đáng với em, thấy thực ra anh là người có khả năng và một ngày nào đó sẽ xứng đáng với em". "Anh hoàn toàn xứng đáng với em mà" - mình rền rĩ. Sự thực là chính mình mới không xứng đáng với anh ấy. Nhưng mình chỉ là không nói ra mà thôi. "Rất nhiều người không cho là như vậy" - Michael nói. Mình không thể nói điều đó không phải là sự thật, bởi anh ấy đúng một điều: tờ US Weekly thường xuyên đưa ra các mẫu bạn trai lý tưởng mình nên hẹn hò, thay vì với Michael. Hoàng tử William đứng đầu danh sách tuần trước, nhưng Wilmer Valderrama thường chiếm vị trí số một trogn các tổng kết hàng tháng. Sau đó sẽ là ảnh của Michael khi vừa bước ra khỏi lớp, bên cạnh bức ảnh của James Franco hoặc một hotboy nổi tiếng nào đó với con số 2% to uỵch ở phần ảnh của Michael - để nói rằng chỉ có 2% độc giả nghĩ rằng mình nên hẹn hò với Michael, trong khi 98% ủng hộ cho James Franco. Thật không hiểu nổi tại sao mọi người lại cho rằng mình hợp với một người cả đời chẳng biết làm gì ngoài việc đứng trước máy quay nói những câu thoại rỗng tuếch được dựng sẵn từ trước. Không thể không nói tới quan điểm của bà về chuyện này, điều mà bà luôn tìm dịp để nhắc nhở mình. "Sự thật là, Mia ạ" - Michael nói, âu yếm nhìn vào đôi mắt đẫm nước của mình - "dù em có muốn trốn tránh thế nào đi chăng nữa thì em vẫn là một công chúa. Em sẽ mãi mãi là công chúa. Một ngày nào đó em sẽ phải cai trị cả một đất nước. Em đã biết trước số phận của em là gì. Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn cho em. Nhưng anh thì không có những cái đó. Anh vẫn đang phải mày mò tìm hiểu xem anh là ai và anh cần phải làm gì. Nếu muốn được ở bên em, anh sẽ phải làm được một điều gì đó thật vĩ đại. Bởi trong mắt mọi người thì người đàn ông của một Công chúa phải là một người vô cùng đặc biệt. Anh chỉ đang cố gắng để không làm mọi người thất vọng mà thôi". "Vậy chứ làm em thất vọng thì được?" "Em là người anh không muốn làm thất vọng nhất" - Michael nắm chặt lấy bàn tay mình - "Mia, em biết anh không phải là kiểu người an phận với vị trí đức lang quân của Công chúa xứ Genovia, lúc nào cũng phải đi đằng sau vợ mình một bước. Và anh biết em cũng không hề muốn có một ông chồng vô dụng như vậy". Mình khẽ nhăn mặt trước cái quy định lố bịch đó của mấy ông bà trong Nghị viện Genovia: chồng tương lai của mình sẽ phải đứng dậy khi mình đứng dậy, không được cầm dĩa cho tới khi mình cầm, tuyệt đối không được chơi bất cứ loại hình thể thao mạo hiểm nào (kiểu đua xe, đua thuyền, leo núi, nhảy dù...) cho tới khi mình sinh được người kế vị, phải từ bỏ mọi quyền lợi với con cái trong trường hợp ly hôn. Đồng thời từ bỏ quyền công dân đối với đất nước mình để trở thành công dân Genovia. "Không phải là anh không sẵn sàng làm những chuyện đó vì em" - Michael nói tiếp - "Anh sẽ vui lòng tuân theo mọi quy định đó, sau khi đã đạt được chút thành công gì đó cho riêng mình... chứ không phải là trị vì một đất nước nào đó. Và bây giờ chính là cơ hội để anh thực hiện được ước mơ của mình. Làm nên một điều khác biệt. Giống như em cũng sẽ tạo ra được sự khác biệt, một ngày nào đó". Mình cúi xuống chớp mắt nhìn anh. Không phải là mình không hiểu Michael đang nói gì. Mình cực hiểu là đằng khác. Michael nói đúng. Anh ấy không phải tuýp người hạnh phúc với việc suốt ngày chỉ đi sau vợ mình. Anh ấy muốn có cái gì đó của riêng mình. Mình chỉ không hiểu tại sao anh ấy phải làm điều đó ở tận NHẬT BẲN. "Nghe anh nói này" - Michael tiếp tục nắm chặt lấy hai tay mình - "Em đừng có khóc nữa. Chú Lars trông có vẻ như sắp chạy ngay tới bây giờ đấy". "Đó là nhiệm vụ của chú ý mà" - mình vẫn sụt sịt - "Bảo vệ em khỏi... khỏi... bị tổn thương!" Thì ra vẫn có những việc mà một vệ sỹ cao tới gần 2m, luôn có súng bên người không thể làm gì để bảo vệ được mình - sự tổn thương của trái tim. Nghĩ đến đó nước mắt mình lại càng trào ra tợn hơn. Điều bực mình nhất là trong lúc mình đang nước mắt lã chã như vậy thì Michael lại bắt đầu phá lên cười. "Chuyện này chẳng buồn cười chút nào" - mình nghẹn ngào nói. "Anh thấy buồn cười đấy chứ" - Michael nói - "Bọn mình đúng là một cặp đôi đáng thương!" "Để em nói cho anh biết thế nào gọi là đáng thương" - mình nhìn thẳng vào mắt Michael - "Anh sẽ bay tới Nhật Bản, gặp một cô geisha nào đó và quên sạch mọi thứ về em. Đó mới gọi là đáng thương". "Anh cần một cô geisha làm gì trong khi anh đã có em?" "Bởi vì mấy cô geisha đó sẽ sẵn sàng làm chuyện đó với anh bất cứ lúc nào anh muốn" - mình ấm ức nói - "Em biết thừa. Em đã xem bộ phim về geisha rồi". "Ha ha..." - Michael cười phá lên trêu mình. Mặc dù biết là anh ấy cười trêu nhưng mình vẫn tức... Mình liền giơ tay đấm cho Michael mấy cái. Mình chẳng thấy chuyện này có gì buồn cười cả. Nhưng ít ra thì mình đã nín khóc hẳn. Vì thế chú Lars vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, và chắc mẩm rằng mọi chuyện vẫn tốt. Thực ra là không phải như thế. Mọi chuyện không ổn chút nào! Và nó cũng sẽ không bao giờ có thể bình thường như trước. Nhưng mình vẫn cố tỏ ra là mình không sao. Mình phải làm thế! Mình để Michael đưa mình về, thậm chí còn nắm cả tay anh ý như mọi khi. Rồi khi về đến nhà, mình vẫn để anh ý hôn tạm biệt, trong khi chú Lars lịch sự giả vờ cúi xuống buộc lại dây giày ở cuối cầu thang. "Mọi chuyện giữa hai chúng ta vẫn ổn đúng không em?" - Michael âu yếm thì thầm vào tai mình. "Vâng, tất nhiên rồi" - mình nói, mặc dù trong thâm tâm mình đang nghĩ hoàn toàn ngược lại. "Mai anh sẽ gọi cho em" - Michael hôn mình thêm một cái nữa, trước khi ra về. "Em sẽ đợi điện thoại của anh". Nói rồi mình đi thẳng vào trong bếp, lấy ra một hộp kem bự và đi thẳng vào phòng ăn một hơi hết sạch. Nhưng vẫn không cảm thấy đỡ hơn chút nào. Mình nghĩ mọi chuyện sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa.