Nhật ký chơi game của đại thần
Chương 6 : Nhật ký chơi game của đại thần
Chương 6: Người này lưu manh quá.
Đây là lần cô thấy Zex nói nhiều nhất từ trước đến nay và cũng là lần nghiêm túc nhất. Nghĩ lại thì hình như cũng có lý, quay lại nhìn Hạo Nguyên, cậu đang chuyển avatar sang biểu cảm ủ rũ.
Cảm giác như đang có ai nhìn mình, quay đầu nhìn theo, liền thấy Đường Thiến mặt đầy áy náy, Hạo Nguyên khúc khích cười lộ ra hàm răng trắng sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn nửa ngày, Đường Thiến mới bật thốt: "Thật xin lỗi."
Mấy trận sau, hai người phối hợp nhiều hơn, Đường Thiến cũng cố gắng khống chế bản thân, không nên tiến quá sâu, luôn nhắc nhở Hạo Nguyên chỗ cắm mắt nào có mai phục, cũng không để cho anh ta lùi về sau.
Đánh cả một buổi chiều, Đường Thiến cảm thấy mệt mỏi hơn mọi khi, còn mệt hơn so với chơi game một ngày không ăn uống, nhất thời cô chưa thể thay đổi được lối chơi của mình.
Đến tối, Hạo Nguyên mời cô đi ăn, còn lấy lý do để hai người phối hợp ăn ý trong game, nhất định phải thường xuyên tiếp xúc, tìm hiểu lẫn nhau, mới có thể ăn ý. Cái lý do này khiến Đường Thiến câm nín, nhưng lại không thể từ chối được.
Muốn tán cô thì cứ bảo, lấy game ra làm gì? ( *︾▽︾)
Chẳng qua Đường Thiến nghĩ mình vừa vào, cho dù là ai cũng muốn chung sống lâu dài nên không từ chối. Cô bảo đi lên thay quần áo, Hạo Nguyên ở bên dưới chờ.
Nhưng lúc Đường Thiến đi xuống, mới nhận ra phòng huấn luyện tầng một không có ai...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái quần gì vậy?
Chẳng lẽ bọn họ không phát hiện ra trong đám con trai có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, rung động lòng người hả?
Ngay lúc đó, ngoài cửa có tiếng mở khóa, cô quay lại thấy một người thanh niên. Anh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, đúng là ngốc nghếch, chí ít là Đường Thiến cho rằng như thế. Nhưng với Zex, đó là vẻ mặt của sự ngu ngục.
Nhưng đây không phải là lúc để ý đến chuyện này, anh ngượng ngùng đẩy mắt kính trên sống mũi, mở miệng nói: "Xin lỗi, quên mất cô, đi thôi, bọn họ đang ở ngã tư chờ đấy."
Đường Thiến: "..."
Đậu xanh, anh vừa nói gì cơ? Quên mất tôi? Cái quần gì thế? Mấy người nói là chào mừng tôi cơ mà? Còn nói là rất mong đợi ở tôi? Tôi là đứa con gái duy nhất trong team, còn là bông hồng đỏ giữa đám lá xanh?
Bây giờ có quỷ mới tin, nếu là hoa hồng đỏ thì có mù mới không nhìn thấy, à nhầm mới quên.
Lúc này Đường Thiến chỉ thấy trong ngực có vô số ngọn lửa bùng cháy, nếu không phải vì tức quá, chắc cô đã thấy bánh bao trước ngực cô to hơn rất nhiều rồi.
Nhưng cơn tức giận gần như biến mất khi thấy người dưới lầu đi ra ngoài, cô thở sâu một cái, ổn định tâm trạng, xuống cầu thang đuổi theo mọi người.
Tính cách của Đường Thiến có phần tăng động, hơi nóng nảy, lại có chút bá đạo, nhưng chỉ được bộc lộ ra trước mặt những người thân quen. Đối với những người mới quen ngày một ngày hai, cô vẫn chọn chịu đựng.
Nhìn người trước mặt khoác chiếc áo màu xanh đậm, lui về sau một bước mở cửa, để cho cô đi trước, Đường Thiến cũng chẳng cần ngần ngại, mạnh dạn bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Nhìn thấy mấy chàng trai đứng phía xa, túm tụm một chỗ vừa cười vừa nói, Đường Thiến chỉ muốn gào ầm lên trước mặt bọn họ: Các anh không thấy bên cạnh thiếu đi một cô gái xinh đẹp đáng yêu vô đối, thông minh tột cùng sao /┗( T﹏T )┛
Nhưng cô chỉ dám nghĩ, cho cô cả lá gan cũng không dám hét lên. Trong lòng vẫn thấy có phần mất mát, hóa ra mình vẫn chưa được bọn họ chấp nhận.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, cô đau lòng cúi đầu xuống, mím môi, mắt hoen đỏ, từng chút từng chút đi theo tiếng bước chân.
Đột nhiên đỉnh đầu có một bàn tay đè lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô hai cái, giống như đang an ủi vậy.
Điều này khiến Đường Thiến có chút cảm động, xem ra không phải ai cũng lãng quên cô, định ngẩng đầu lên nói với người đó: "Cảm ơn."
Nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, đỉnh đầu truyền tới một âm thanh êm dịu. Đường Thiến hận không hất xuống cánh tay của anh ta ra khỏi.
Zex: "Đừng nhăn nữa, cô nên mừng vì hôm nay cô còn tỉnh, hôm qua cô cũng bị bọn nó bỏ quên trong xe mà."
Đường Thiến: ...
Quả nhiên cảm động không quá ba giây.
Đường Thiến gào rú trong lòng, cảm giác tồn tại của cô phải thấp đến mức nào để mà trong bốn mươi tám giờ bị bỏ rơi tận hai lần vậy.
Đặc biệt là cái tên mập chết bằm Hạo Nguyên, cả ngày cùng cô chơi game, làm SP, chẳng nhẽ không nhớ nổi ADC của mình à? Chỉ thế mà đòi cua tôi.
Hừ, không thể nào. Bất cẩn như thế không thể làm ứng cử viên vị trí bạn trai tôi được.
"Đi thôi."
Người đằng sau sải hai bước chân vượt qua, trực tiếp bỏ lại Đường Thiến.
Đến quán cơm, Hạo Nguyên nhận lấy thực đơn từ phục vụ, cười hì hì đưa cho Đường Thiến, bảo cô muốn ăn gì cứ nói, không cần ngại.
Đường Thiến cau mày nghiêng đầu nhìn cậu chàng, tầm mắt từ Hạo Nguyên chuyển sang nhìn Zex đang vùi đầu vào điện thoại rồi lại tới Top Read..., quét xung quanh bàn một vòng.
Cả bọn Hạo Nguyên đều cảm thấy không khí xung quanh giảm xuống mấy độ, đến rừng Cuiyo đang mặc áo khoác còn giật mình, lẩm bẩm hỏi: "Sao trong này lại lạnh như vậy?"
Cô nói đầy vẻ kiêu kỳ: "Tôi không đói, mấy người chọn đi."
Vốn đây là mấy lời hờn dỗi của con gái, ấy vậy mà cả bọn lại không hiểu đúng ý Đường Thiến, không hề khách khí tranh hết đồ ăn.
Thấy tình huống được lái sáng hướng khác, Đường Thiến chỉ có thể câm nín, cái hội này chắc chắn không có người yêu được.
Đáng đời hội FA, coi như xong, cả đời chỉ có thể quay tay.
Nhìn cả hội tranh nhau gọi đồ ăn, càng nhìn càng thấy tức, bên trái là top Read đang bàn bạc món gì với rừng Cuiyo, bên phải là SP Hạo Nguyên mặt đầy đau thương, bất kể nhìn bên nào cũng thấy chán nản trong lòng.
Cuối cũng không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi chơi điện thoại, mắt không thấy, tâm không phiền.
Đang lướt vòng bạn bè, đột nhiên điện thoại rung lên một cái, là thông báo của WeChat.
Mở ra xem thì thấy Zex gửi tin nhắn riêng tới.
Người con trai đeo kính đáng để hạ gục: Cô không giận sao?
Luôn có điêu dân muốn hại trẫm: Hử, sao thế?
Người con trai đeo kính đáng để hạ gục: Sao cô không nhân cơ hội này mà xử nó một trận đi, nó cung Kim Ngưu đấy.
... Câu còn lại không cần nói cũng biết, cung Kim Ngưu, coi tiền như mạng sống.
Nếu như hôm nay không phải vì Đường Thiến là em gái, hơn nữa còn là em gái body không tệ, Hạo Nguyên cũng chẳng dại gì bỏ tiền ra mời cô ăn cơm, như này đã chào mừng cô lắm rồi.
Buổi tối, vốn định chỉ hẹn Đường Thiến ra ngoài ăn cơm thôi, vừa thay quần áo xong thì bị Cuiyo dưới tầng tóm được, đuổi theo tra hỏi cậu muốn hẹn hò với em gái kia à, lúc đầu Hạo Nguyên còn ngại, nói là muốn mời ADC nhà mình ăn cơm.
Nói tới em gái, Cuiyo liền trêu cậu sắp hẹn hò với fan, còn không ngừng giỡn phải đặt biệt danh cho cậu là chịch fan cuồng ma.
Làm cho Hạo Nguyên hận không thể trực tiếp nhét tất mấy ngày chưa giặt vào miệng cậu ta, rất sợ bị Đường Thiến đang thay quần áo trên lầu nghe được hiểu lầm mình có ý đồ với cô.
Cuối cùng chẳng còn cách nào, Hạo Nguyên phải thừa nhận mình mời Đường Thiến đi ăn cơm.
Kết quả ai cũng biết, Read vàCuiyo náo loạn một hồi với nhau, cuối cùng buổi hẹn hò của hai người, bị ép buộc biến thành một team năm người ăn chung, mà người phải tiêu tiền như rác cũng chính là Hạo Nguyên coi tiền như mạng.
Đường Thiến là người thông minh, lập tức hiểu ý định của anh. Từ tay Cuiyo đoạt lấy thực đơn, cô không hề tính toán chọn ba món.
Thật ra Đường Thiến cũng không biết món ăn màu mè kia là cái gì, ăn có ngon không, những thứ này cô đều không quan tâm.
Cô gọi những món trên cùng, không dám nhìn thẳng vào con số.
Thấy Hạo Nguyên trợn tròn mắt, biểu cảm suy tư hiện lên trên mặt, Đường Thiến đùa dai cấm có sai, sau khi báo thù được thật thoải mái.
Cố nhịn không dám cười lớn, cô cúi đầu nhìn dòng tin nhắn của Zex, lại lén lút nhìn sang vẻ mặt nghiêm túc đầy nhàn rỗi của anh.
Đường Thiến tò mỏ hỏi: "Sao anh lại nói cho tôi?"
Một lúc sau, anh mới chậm rãi trả lời: "Tôi thích."
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
318 chương
17 chương
5 chương
200 chương
68 chương
138 chương