Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 8
Bị ôm thật chặt, giọng trấn an của Anson quá mức ôn nhu, chuyện này làm Gia Lôi tương đối không được tự nhiên. Mặc dù là Ertan, người nuôi dưỡng từ nhỏ, cũng chưa từng ôm dỗ dành Gia Lôi như vậy, mà Anson này…… Người này không phải là lần đầu tiên ôm, lại tự nhiên vô cùng.
Kỳ thật nếu không phải thấy ánh mắt hắn quá trong sáng, nhân phẩm lại tốt không lời gì để nói, Gia Lôi thật sự sẽ hoài nghi có phải hắn đang sàm sỡ mình hay không.
“Vì sao nói Seven là người phản bội?”
Bàn tay chống ở ngực người đối diện, cố thoát khỏi ôm ấp của Anson, Gia Lôi thấp giọng hỏi. Mắt Gia Lôi liếc nhìn người chết một cái. Hình như hắn là thân tín của Sullivan? Có lẽ cũng không kém Anson là bao.
“Vì sao không thể?”
Thấy buồn cười với câu hỏi của Karen, Anson nhịn không được lại xoa xoa đầu người trong ngực.
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hoài nghi ngươi là thích khách sao? Đương nhiên, nếu không có chứng cứ, ta đâu tin ngươi, cũng sẽ không dễ dàng định tội Seven. Hắn là do một tay ta cứu mạng, lại cố tình……”
Không có nói nữa, Anson nhìn về phía Seven, ánh mắt không có một chút độ ấm.
Mặc kệ trước kia ngươi có thân phận gì, phản bội Dark Clan thì chỉ là địch. Ngươi chết ở trong tay Karen là quá dễ dàng cho ngươi. Nếu bị rơi vào trong tay của ta, thật sự muốn sống không được muốn chết không xong.
Đối với phản đồ, Dark Clan cũng không thích trừng phạt bằng cái chết. Nhưng chuyện này, hắn không nói vì không muốn cho Karen sợ, hoặc là nói không muốn cho Karen biết Liên Minh Bóng Tối rốt cuộc là cái dạng gì.
Chờ khi thủ lĩnh tỉnh lại sẽ nói sau.
Gia Lôi vuốt cái mũi yên lặng rơi nước mắt.
Giờ đã hiểu ý của Anson. Bản thân gặp vận mai mới có thể đúng lúc giết chết một phản đồ thì phải?
Nhìn trời, Gia Lôi cũng không thể biết được Seven bị giết so sánh với mình không có chạy trốn thành công, xác thật ai may mắn hơn.
“Nine, Eleven, an toàn của Karen giao cho các ngươi. Nếu hắn có nửa điểm sơ xuất……”
Đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm hai thủ hạ, cho đến khi bọn họ run rẩy cúi đầu, Anson mới thu hồi tầm mắt. Hắn lại lần nữa nhìn về phía Karen.
“Karen, hai người này có thể tín nhiệm. Bọn họ sẽ bảo hộ ngươi giống như bảo hộ thủ lĩnh, cho nên không phải sợ, ngoan ngoãn chờ ta đến tìm được không?”
“Ngươi để ta cùng bọn họ rời khỏi đây?”
Có chuyện tốt như vậy sao? Ta trăm cay ngàn đắng muốn có cơ hội này, cơ hội đột nhiên tự động đưa tới cửa. Cảm giác này không quá chân thực.
“Phải, ngươi cần cùng bọn họ đi trước.”
Trận chiến đấu kế tiếp quá kịch liệt, hắn sợ Karen bị liên lụy. Hơn nữa hành động vừa rồi của Seven chứng minh kẻ địch đã đem Karen vào phạm vi công kích.
“Ta đã biết, vậy ngươi đi làm việc của mình, ta sẽ ngoan ngoãn rời khỏi.”
Cam đoan không bao giờ trở lại. Hắc hắc tự do muôn năm....
Khóe miệng cong lên tràn đầy ý cười, đôi mắt rực rỡ lấp lánh.
Lúc này không chỉ Anson, cả hai người bên cạnh cũng muốn duỗi tay xoa đầu Karen.
Sao có thể có một giống cái xinh đẹp ngoan ngoãn như vậy, khiến người ta không khỏi muốn bảo vệ? Nụ cười kia làm cho tâm hồn bọn họ nở hoa. Thuần khiết trong sáng thanh tao, không mang theo một chút trọc khí, cũng chỉ có giống cái như vậy mới xứng được thủ lĩnh coi trọng.
“Chờ lát nữa gặp, thiếu niên mỹ lệ của ta.”
Cúi đầu, nâng tay người đẹp lên, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn. Anson ngẩng đầu nhìn Karen một cái, rồi xoay người rời đi.
Cho dù là vì bảo hộ Karen, hắn cũng không thể để những con rệp đó kiêu ngạo.
Gia Lôi trố mắt nhìn mu bàn tay đã bị hôn qua.
Lại có chỗ nào sai rồi? Ta phát hiện mình thật sự theo không kịp suy nghĩ của tên Anson này. Cái đồ điên?
“Karen thiếu gia, chúng ta cũng nên rời khỏi.”
Hai người bên cạnh cung kính mở miệng.
“Đi.”
Là nên rời khỏi, thật sự phải rời khỏi.
Nine ở phía trước. Eleven cản phía sau. Gia Lôi đi giữa hai người. Họ đi ra khỏi phòng quẹo trái rẽ phải vào khu sâu nhất của chiến hạm. Không biết là vận khí tốt hay là do lối đi đặc biệt, họ cũng không có gặp bất cứ ai.
“Karen thiếu gia, đây là chuẩn bị cho ngài.”
Nine vừa nói vừa mở cửa khoang một chiếc phi thuyền cá nhân.
“Thực xin lỗi vì để bảo hộ ngài tốt, ta cùng Eleven không thể ngồi cùng ngài. Nhưng xin ngài yên tâm, bất cứ kẻ địch nào muốn thương tổn ngài, đều phải giết chúng ta trước.”
Yên tâm, ta đương nhiên yên tâm, trong chốc lát bọn ngươi chiến đấu ta bỏ đi trước còn có cái gì không yên tâm chứ?
Vì thế cái gì cũng không nói, Karen chỉ mỉm cười gật đầu, sau đó không chút do dự ngồi vào phi thuyền, tùy tay đóng lại cửa khoang.
Không hề nói nhiều, Nine vào chiếc bên trái. Eleven vào chiếc bên phải. Khi cánh cổng chậm rãi mở ra, Nine dẫn đầu xông ra ngoài.
Mới vừa lao ra, một chùm ánh sáng màu lam chiếu tới. Nine điều khiển hướng phi thuyền sang bên phải trốn, né tránh được một đòn trí mạng.
Hoàn toàn không cho Nine cơ hội thở dốc. Sau lưng xuất hiện một chiếc chiến đấu cơ bộc thép, họng súng nhắm ngay Nine. Tia laser liên tục bắn ra, nhất định không bắn chết hắn không bỏ qua.
Nghe âm thanh bên ngoài không ổn, Eleven sợ Nine có chuyện, nên vội vã nói
“Karen thiếu gia xin đừng đi ra.”
Hắn ngắt bộ đàm, liền bay ra chi viện.
Gia Lôi nhướng mày. Hoá ra hắn nôn nóng cho huynh đệ sao? Thôi được, huynh đệ tình thâm nhà người ta, mình cũng không thể ngăn cản, để tùy hắn đi.
Mắt híp híp khẽ cười, Gia Lôi cúi đầu thao tác trên màn hình điện tử.
Rõ ràng là để lại cho ta một phi thuyền dùng để thoát thân, vì cái gì lại không cho loại có công năng nhảy không gian? Đừng nói cho ta biết đường đường là tổ chức Dark Clan mà chút tiền ấy cũng luyến tiếc nha, lừa quỷ cũng chưa tin.
Còn nữa, từ khi bọn họ rời khỏi chỗ khỉ ho cò gáy kia vào chiến hạm của Dark Clan cũng cả ngày rồi, sao vẫn chưa đi đâu xa? Chiến hạm vẫn quanh quẩn ở rìa dãy Ngân Hà.
Trước kia Gia Lôi cho rằng Anson là vì phòng ngừa lộ tin tức Sullivan bị trọng thương nên bất đắc dĩ mang theo mọi người đi lòng vòng. Hiện giờ xem ra là có ý khác.
Tỷ như Dark Clan hoặc chính xác nói Sullivan ở chỗ này tìm được một nguồn năng lượng cực lớn còn ẩn giấu. Đó là át chủ bài cuối cùng của hắn.
Ai cũng biết vùng rìa Hệ Ngân Hà từ trường không ổn định. Nếu không cần thiết, không ai dám sử dụng nhảy không gian ở nơi này.
Tóm lại, Anson giải quyết kẻ phản bội ở đây, không có gì lạ. Một là có viện trợ. Hai, có thể nhổ cỏ tận gốc. Ba, nói không chừng còn có thể đem bí mật còn che dấu của kẻ phản bội lôi ra.
Chính là cái gọi đoạn tuyệt đường lui. Trong mắt của những người bên ngoài, đây là cơ hội tốt nhất giết chết Sullivan, lại không biết đây là cái bẫy Anson giăng ra chờ con mồi nhảy xuống.
Không thể không cảm thán, tâm cơ cùng thủ đoạn của Anson thật sự xuất sắc. Thật sự khổng thể tưởng tượng, người tài ba như thế nào lại làm việc cho Sullivan? Chỉ do ông trời bị mù.
“Karen thiếu gia, chúng ta có thể đi rồi.”
Giọng Eleven truyền đến mang theo hưng phấn. Không cần nghĩ cũng biết hắn đánh thực sảng khoái.
Khởi động, Gia Lôi chậm rãi cho phi thuyền rời khỏi tàu mẹ.
Ra ngoài tầm nhìn càng thêm rộng, nhân tiện cũng nhìn rõ toàn bộ chiến trường. Nhìn thấy rất nhiều mảnh vụn phập phềnh trong không gian, Gia Lôi trầm mặc.
Chờ Sullivan Elvis tỉnh lại có phải ta cũng sẽ trở thành một trong những người này? Không nói Sullivan biến thái sẽ tra tấn như thế nào, mà Anson sẽ buông tha sao?
Đáy lòng từng đợt phát lạnh.
Không được, cần phải nhanh rời khỏi đây, một khắc cũng không được chậm trễ!
Nghĩ đến liền làm, phi thuyền thay đổi phương hướng.
Ta phải trốn....!
“Karen thiếu gia muốn đi đâu? Dừng lại ngay! Bên kia nguy hiểm!”
Nguy hiểm còn hơn ở lại chết trong tay các ngươi! Ta trốn.... ta phải trốn.... trốn... trốn... trốn... Đáng giận, theo ta làm gì?
Có thể không theo sát sao? Nếu để Karen thiếu gia bị lạc mất, hai cái đầu này đều sẽ chuyển nhà.
Người chạy trốn người truy đuổi. Chết cũng theo không bỏ.
Gia Lôi chạy bất chấp phương hướng, cứ lao vun vút về phía trước.
Cũng không biết bỏ chạy bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám chướng ngại vật. Trong lòng cả kinh, Gia Lôi cũng không kịp giảm tốc độ, thế cho nên liền ngơ ngác đụng vào.
Phi thuyền của kẻ đào tẩu đâm vào phi thuyền khác.
“Ầm ”
Ánh sáng chói lòa...
Nóng quá, bên tai là tiếng gầm rú không ngừng, Gia Lôi phảng phất như trở lại ngày đó ở Tân Dân Cục. Trong hoảng hốt Gia Lôi thấy có người phá vỡ không gian đem mình ôm lên, không khí tràn vào ngập khoang mũi. Chờ đến khi Gia Lôi từ trong hoảng hốt tỉnh lại mới phát hiện mình đang bị Anson ôm vào trong ngực. Đối phương dùng ánh mắt có cảm động, có đau lòng, càng có nồng đậm thương tiếc.
“Ngươi là đồ ngốc. Ai kêu ngươi chạy tới cứu ta? Mạng ngươi không đáng giá sao? Đầu tiên là vì thủ lĩnh, sau đó là vì ta, có phải ai đối với ngươi tốt một chút ngươi phải trả lại gấp mười lần hay không? Ngươi…… sao không thể nghĩ cho mình một chút.”
Gia Lôi yên lặng câm nín nhìn trời xanh.
Ai có thể tới nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
11 chương
7 chương
5 chương
6 chương