Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái
Chương 14
Thành công bỏ rơi một giống đực, lại không ngờ lại khởi xướng một cuộc tấn công.
Đói bụng đã lâu, Gia Lôi lúc này đang vùi đầu ăn ngấu nghiến cơm cùng với sườn heo chua ngọt. Nói gì thì nói món ăn nguyên thủy của địa cầu là mỹ thực ngon miệng nhất.
"Ông chủ cho thêm một bát cơm."
Gia Lôi cũng không ngẩng đầu, chỉ vẫy tay. Tiếp theo một bát cơm thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mắt. Gia Lôi chớp chớp mắt.
Có phải quá nhanh hay không?
Cắn chiếc đũa chậm rãi ngẩng mặt lên. Ánh mắt theo bàn tay trắng muốt nhìn lên trên. Tơ lụa màu lam nhạt bao lấy cánh tay mảnh dài. Mái tóc màu rượu đỏ buông trên vai. Đôi môi màu hồng phấn. Đôi mắt như ngập nước. Đúng là một đại mỹ nữ.
Gia Lôi lúc ấy liền có cảm xúc mênh mông, ngốc lăng nhìn mỹ nữ mỉm cười với mình, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.
Sống hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên tiếp xúc cùng nữ tính gần như vậy, lại là thiếu nữ đáng yêu có nụ cười mê người như thế này.
Đã từng buồn khổ, cũng từng ảo tưởng rồi sẽ có một ngày sẽ gặp được một thiếu nữ dành cho mình.
Vừa gặp liền yêu, gặp lại định chung thân, cuối cùng sinh vài đứa bé, hai người hạnh phúc mỹ mãn cả đời.
Nhưng mà ảo tưởng chỉ có thể là ảo tưởng, hiện thực đừng nói là nhất kiến chung tình, chỉ được nhìn thấy thiếu nữ một lần cũng có thể vui ít nhất nửa ngày.
Ai làm cho tiếng xấu của đạo tặc lan xa? Dù cho xét xuất thân hay là năng lực hoặc là tướng mạo đều khó so bì cùng những giống đực khác. Hơn nữa chung quanh các thiếu nữ luôn có một đống giống đực cạnh tranh không lưu tình. Gia Lôi trừ đứng xa xa nhìn các thiếu nữ vài lần, còn lại chỉ có dựa vào mộng tưởng hão huyền để giảm bớt nỗi khổ tương tư.
"Ta có thể ngồi ở chỗ này không?"
Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu cười, mắt to tràn đầy thiện ý. Hai má lúm đồng tiền lộ ra khi cười làm hai mắt Gia Lôi tỏa sáng.
Chịu không nổi! Quá đáng yêu! Thật xinh đẹp! Muốn hôn hôn!
Thiếu nữ xinh đẹp như thế này phải ở cùng giống đực tốt nhất. Một mỹ nữ nhất định không thể ở trong lòng ngực một người đàn ông vô năng.
Gia Lôi tự nhận mình là giống đực tốt, cũng là một người đàn ông cá tính. Cho nên bản thân có điên cuồng muốn hóa thân thành lang sói chinh phục thiếu nữ xinh đẹp này.
Dù Thú Hoàng có ở chỗ này cũng chưa chắc tốt hơn ta bao nhiêu!
Có lẽ bị ánh mắt lập lòe của Gia Lôi dọa, thiếu nữ xinh đẹp theo bản năng nâng cánh tay. Tươi cười trên mặt cũng dần dần thu lại.
"Ta...... Có phải quấy rầy đến ngươi hay không?"
"Không có, không có, có thể cùng người đẹp ăn chung, tuyệt đối là vinh hạnh của ta."
Sao lại quấy rầy? Ta còn hận không thể được người đẹp quấy rầy đời đời kiếp kiếp.
Cưỡng chế khát vọng không ngừng kêu gào, Gia Lôi cười, đứng lên tự mình kéo ghế cho người đẹp. Nhìn nàng ngồi xuống ghế, Gia Lôi mới về lại chỗ ngồi một lần nữa ngồi xuống.
Cũng cho đến lúc này, đầu óc cuồng nhiệt của Gia Lôi mới thoáng bình tĩnh lại. Ánh mắt làm như lơ đãng nhìn về bốn phía.
Quả nhiên có bốn giống đực cao lớn ngồi ở cách họ không xa, yên lặng nhìn về nơi này. Đôi mắt của họ đều là hâm mộ cùng đố kỵ, còn có một tia nhàn nhạt ý cảnh cáo.
Cảnh cáo? Gia Lôi ta không sợ nhất chính là cảnh cáo. Ta là đạo tặc không phải học sinh tiểu học, bị dọa một cái liền ngoan ngoãn nghe lời. Như vậy quả thực là mất mặt đạo tặc lừng danh.
Thu hồi ánh mắt, không hề nhìn lại bốn giống đực rõ ràng không được thiếu nữ xinh đẹp chú ý kia. Gia Lôi cầm lấy thực đơn trên bàn đưa cho mỹ nhân ngồi đối diện, mỉm cười.
"Tới nơi này ăn sao? Quán mày hương vị cũng không tệ lắm. Đúng rồi, ta nên xưng hô như thế nào mới phải? Mỹ nữ sao?"
Nếu Vũ Khan ở đây nhất định sẽ mắng Gia Lôi không biết xấu hổ. Lần đầu tiên tới ăn cơm cũng dám giả bộ là khách quen, còn làm trò đùa giỡn mỹ nhân? Quả thực không bằng cầm thú.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, dù sao Gia Lôi xác thật chọc mỹ nhân cười. Bàn tay trắng noãn che lại miệng, bả vai không ngừng run lên, một hồi lâu mới buông tay trêu chọc.
"Ngươi nói chuyện thật vui. Có phải người đàn ông của ngươi thích như vậy hay không. Anh ta có lẽ thích lời ngon ngọt cho nên ngươi nói năng ngọt xớt sao?"
Đàn ông...... của ta? A...... i?...... con mẹ nó!!
Nhờ mỹ nhân nhắc nhở Gia Lôi mới kinh ngạc phát hiện mình hiện tại chẳng những không thuộc về giống đực còn không là nam tính thật sự.
Giờ mới biết vì cái gì thiếu nữ chủ động đến gần, nguyên nhân là người ta căn bản không xem Gia Lôi là đàn ông.
Ông trời làm chứng, ta tuy rằng thân thể mảnh mai hơn, nhưng "tính khí" vẫn bừng bừng.
"Ngươi làm sao vậy?"
Thiếu nữ nhìn Gia Lôi gục đầu bi phẫn, nhịn không được lại mỉm cười.
"Ta rất tốt."
Sao có thể mất mặt ở trước mặt mỹ nữ? Xoay mặt sang một bên, đem bị thương đè nén xuống. Tâm tình đau đớn, máu chảy đầm đìa về vấn đề giới tính cuối cùng ném sau đầu. Gia Lôi âm thầm nói cho chính mình.
Chỉ cần còn mang súng là có thể làm mỹ nữ. Có là giống đực hay không không có quan hệ!
...... Trong lòng tiểu nhân đấm ngực dậm chân, có thể cưới vợ lại không thể có con. Đây là kiểu bi ai gì. Không được......
"Này, ngươi có khỏe không?"
Không thể chịu nổi biểu cảm nhăn mặt nhíu mày phức tạp của Gia Lôi, thiếu nữ dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Gia Lôi. Đầu ngón tay chỉ nhẹ nhàng chạm một chút, liền khiến tâm tình Gia Lôi phấn chấn. Nào còn lo lắng khổ sở?
Cười híp mắt, nắm lấy ngón tay kia trong lòng bàn tay, vừa âm thầm ăn đậu hủ vừa lắc đầu.
"Ta thật sự không có việc gì. Đúng rồi quý cô xinh đẹp còn chưa có nói tên cho ta nghe. Ta nghĩ tên nhất định giống người, đều khiến người ta khó có thể quên."
" Chíu, chíu, chíu."
Đôi mắt hình viên đạn từng đợt tiếp nối bắn lại đây. Không cần nhìn Gia Lôi cũng biết là có gương mặt đen cuat bốn giống đực kia.
Xác thật thực đen, đen nhìn không thấy. Vốn bốn giống đực không để ý, thiếu nữ mình ái mộ ngồi cùng một nam tính bị biến thành giống cái, hai người hình như rất hợp tính, cử chỉ thân mật chút cũng không kỳ quái.
Nhưng mà...
Đột nhiên có chút khác lạ không nên có. Một vị giống cái sao đối với nữ tính có hứng thú, có phản ứng là sao? Còn nắm tay mỹ nhân vuốt ve, đây căn bản là chiếm tiện nghi công khai!
Thiếu nữ lại không cảm thấy mình bị chiếm tiện nghi. Chỉ là có chút không được tự nhiên, muốn thu hồi tay lại, nhưng không thể thành công, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt.
"Nhanh buông tay ta ra."
Giọng mũi mang theo nũng nịu.
Sao trên đời có người khiến người ta thích nhiều như vậy? Nữ tính thơm tho lại đáng yêu, sao không yêu? Vậy mà có những kẻ một hai phải đi cải tạo giống chứ?
Vẫn là yêu nữ tốt hơn, nhìn liền muốn ôm vào trong lòng ngực, yêu thương cả đời không muốn buông ra.
Trong lòng như vậy nghĩ, ngoài miệng cũng không dám nói ra. Gia Lôi đúng là không biết xấu hổ, tiếp tục hồn nhiên sờ tay nhỏ.
"Tất cả mọi người đều là đồng loại (nhân loại), có cái gì mà thẹn thùng?"
Cũng đúng, nhưng...... thiếu nữ vẫn cảm thấy quái quái. Mặt cũng nóng, tim cũng nhảy loạn.
"Ngươi không buông ra, ta không nói cho ngươi biết tên."
"Không nói tên, ta liền hôn."
" Rầm "
Cái bàn bị vỗ mạnh. Gia Lôi và thiếu nữ cùng nhau quay đầu. Bốn giống đực đằng đằng sát khí đi đến bên này.
Gia Lôi sờ cái mũi.
Hình như ta không cẩn thận nói lỡ lời sao?
Trước kia còn tốt, đánh không lại có thể phun độc, hiện tại......
"Chạy mau."
Cũng không có ai dự đoán được. Không đợi Gia Lôi nói cái gì, thiếu nữ liền phản ứng, đứng lên xoay người bỏ chạy. Bóng dáng nhỏ xinh cực kỳ linh hoạt, dù lôi kéo một người sống cũng không giảm bớt nửa phần tốc độ.
Vị trí của bàn Gia Lôi ngồi là ở ngoài trời. Mà Gia Lôi cũng chỉ ngồi một mình. Cũng đúng thôi bởi vì chỉ có một cái giống ở trong quán, nên bốn giống đực mới có thể yên tâm để thiếu nữ đơn độc tới gần. Đánh chết bọn họ cũng không thể tưởng được sẽ gặp một đại sắc lang.
Càng thêm không thể tưởng được chính là người bọn họ ái mộ lại lôi sắc lang bỏ chạy. Chuyện này làm cho bọn họ sao mà chịu nổi?
" Gầm rừ "
Giống đực Hổ tộc gào rống biến hình thành quái vật khổng lồ, nhảy ra ngoài đuổi theo hai người kia.
Ba vị khách còn lại cũng hóa thân thành thú. Họ không đoạt lại mỹ nhân thề không bỏ qua.
Những người xung quanh thích náo nhiệt không chê chuyện lớn. Mấy giống đực cộng thêm những nam tính nhàn rỗi không có chuyện gì làm, hoặc huýt sáo hoặc lớn tiếng hét to. Có thể biến thân thì biến thân, không thể biến thân thì lái xe, họ như ong vỡ tổ chạy đến xem.
Giống đực đi cướp mỹ nhân nhìn mãi quen mắt nhìn nhiều cũng nhàm. Nhưng mỹ nhân cùng giống cái bỏ trốn, tin tức này tuyệt đối là trước nay chưa từng có, không đi xem còn đợi đến khi nào?
Kỳ thật thiếu nữ sau khi nghe được giống đực biến thân thì liền hối hận. Rõ ràng biết trốn không thoát, vì cái gì còn muốn uổng phí sức lực?
Thiếu nữ không cam lòng, từ khi hiểu chuyện bên cạnh luôn có giống đực vây quanh. Có người quen, có người mới thấy vài lần liền không còn có nhìn qua.
Không có ai hỏi cô thích hay không, có đồng ý gả cho mấy người bên cạnh này hay không. Cô chỉ có thể bị động nhìn giống đực tới tới lui lui, sau đó lựa chọn một người thuận mắt nhất trong mấy giống đực kia và gả cho hắn. Số tốt có lẽ mấy năm là có thể có được em bé, không tốt có lẽ cả đời cũng không làm mẹ được, cuối cùng tự trách cùng tiếc nuối mà nhắm mắt.
Đây là bi ai, mà không chỉ là cô, mọi nữ tính đều giống vậy. Lại cũng không đơn giản chỉ là nữ tính bi ai, giống đực sao cũng có cuộc sống như vậy?
Không tranh không đoạt bọn họ không có cơ hội kéo dài huyết mạch. Mỗi khi có danh sách kén chồng đều sẽ thống khổ đỏ hốc mắt.
Xét đến cùng vẫn do nữ tính quá ít. Nếu nữ tính các nàng có thể như giống cái quý hiếm trong truyền thuyết có được gien cường hãn, giống đực không cần ép dạ cầu toàn, họ cũng không cần bị xếp đặc.
Cho nên khát vọng lớn nhất trong Hệ Ngân Hà là giống cái quý hiếm xuất hiện. Như vậy nhân loại không chỉ giống đực, mà thế hệ nữ tính cũng không bi ai hết thế hệ này đến thế hệ khác.
Thiếu nữ này chỉ mong mình có thể nhìn thấy kỳ tích. Có thể làm anh hùng giải cứu những chị em khác ra khỏi biển lửa.
Người đang hưởng thụ cảm giác vui sướng vì "bỏ trốn" là Gia Lôi, tuyệt đối không thể tưởng được ý nghĩ của mỹ nhân bên cạnh. Nếu biết có thể hộc máu vì khổ bức giới tính.
Cách đó không xa có con sông, chỉ cần kéo thiếu nữ này nhảy vào trong sông, bốn giống đực chỉ có thể ở một bên đợi thôi.
Lần đầu, Gia Lôi vui vì mình là "cá". Nghĩ nếu mỹ nhân không thở nổi thì mình có thể quang minh chính đại hôn môi đối phương.
Cái miệng nhỏ kia, quả thực rất đẹp.
" Ào "
Gió lạnh từ sau đầu đánh úp lại, khom lưng cúi đầu tránh thoát hổ vồ, Gia Lôi nhanh chóng ôm lấy eo thiếu nữ mạnh mẽ nhảy về phía trước.
"A......"
Thiếu nữ thét chói tai liều mạng giãy giụa. Cuộc chạy trốn này là nhất thời nảy lòng tham, trước mắt đang hối hận. Vì thế tiếng thét chói tai, chính xác là tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.
A, có thể ai tới cứu cứu......
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh (lời này có chút quen?).
Khi hai người ở giữa không trung chuẩn bị rơi xuống sông, vào thời khắc mấu chốt, người Hổ tộc kia lần thứ hai nhảy lên, dùng cái đuôi hung hăng quất mạnh về phía cánh tay Gia Lôi. Thừa dịp Gia Lôi đau đến buông tay, hắn đã cướp thiếu nữ, ưu nhã nhảy trở về bờ.
Che lại cánh tay đau đớn Gia Lôi tự biết mình tuyệt đối trốn không thoát, đã biến thành gà rớt vào nồi canh, dứt khoát nhắm mắt lại mặc kệ nó.
Kết quả đợi một hồi lâu cũng không có chạm nước sông, mà bên hông cùng chân có một đôi cánh tay rắn chắc.
Hơi thở quanh quẩn làm cho Gia Lôi có dự cảm không tốt, bốn phía yên tĩnh chết chóc cũng cho cảm giác có tai vạ đến nơi. Hé mắt đã thấy một đôi mắt màu vàng kim.
"Ngươi đoán xem, lúc này đây ngươi trốn thoát được không?"
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
11 chương
7 chương
5 chương
6 chương