Chương 90: Bữa cơm tới lúc kết thúc, đủ các loại kiến thức khoa học, Chung Hiểu Âu căng thẳng hết mức, chỉ sợ đám người kia không biết chừng mực, nói năng quá đáng khiến phó tổng Cố sợ hãi. Phải biết, sự việc từng diễn ra lúc trước, khiến Cố Minh lạnh nhạt với cô, không để tới cô suốt một thời gian dài, khi ấy giống như địa ngục, Chung hiểu Âu không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai. May mà phó tổng Cố là học bá điển hình, chỉ cần là thứ cô ấy muốn học sẽ học rất nhanh, một bữa cơm, cũng khiến Chung Hiểu Âu sợ tới nhũn người, mấy người đi cùng Cố Minh và Chung Hiểu Âu tới bãi đỗ xe, còn không quên giới thiệu cho cô ấy, "Phó tổng Cố, nhìn kìa, bên kia lại có một cặp." "Ở đâu?" Cố Minh hỏi. "Bên kia kìa, tên tóc xoăn kia có lẽ là tomboy." "Đó chẳng phải là một cậu chàng sao?" "Không phải, là con gái, là một cô gái bó ngực mà thôi." Miệng Cố Minh há ra hơi to, sợ người khác cảm thấy bản thân nông cạn, lại khép lại. "Phó tổng Cố, chị biết Thành Đô là thành phố của LGBTQ+ không?" Cố Minh lắc đầu. "Được rồi, bọn em tới nơi rồi, mời các vị về cho." Chung Hiểu Âu đứng trước mặt Cố Minh chặn lại lại đám quỷ bò và linh hồn rắn. Từ sau lần đó trở về, Cố Minh còn nghiêm túc nhấp lên thanh công cụ tìm kiếm xem ai là Lã Hân Tịnh, còn cả tin đồn đồng tính, sau đó còn dạo một vòng trên Tianya trong miệng những người kia, tối đó Cố Minh vô thức lên mạng tới hơn ba giờ sáng, ngày hôm sau mang theo vành mắt thâm đen cùng đầu óc nặng nề nói với bản thân, như thế không được, không có chút khống chế nào. Cuộc sống bình thường đều qua đi như thế, chớp mắt một cái đã tới ngày nghỉ, buổi trưa ngày 29 tết, công ty căn bản đã không còn ai, những người ở tỉnh khác đã sớm mua vé xin nghỉ về quê, chỉ còn mấy người bản địa vẫn đang kiên trì làm việc tới cuối cùng. Ngay cả Trì Úy cũng đi rồi, chỉ còn lại Chung Hiểu Âu. Sắp tới giờ tan làm, Cố Minh ở trong văn phòng thu dọn đồ đạc, Chung Hiểu Âu ở một bên giúp đỡ, nhìn cảnh chia ly, Chung Hiểu Âu có chút đau lòng, nhưng không dám lên tiếng đòi hỏi tới Thượng Hải tìm Cố Minh, sợ cô ấy thấy phiền. "Ngày mai chị bay mấy giờ?" "7 giờ sáng." Cố Minh đáp. "Sớm vậy ạ? Thế mai em tiễn chị ra sân bay nhé?" "Không cần đâu, không phải em cũng mua vé về quê vào ngày mai à? Đừng phiền phức thế, nếu không em không kịp giờ, không về nhà được đâu." "Không sao, em ở gần, đi xe chỉ mất gần hai tiếng là về tới nơi rồi, những mấy ngày không được gặp chị, chị để em tiễn chị đi mà." Chung Hiểu Âu nhỏ tiếng làm nũng. Cố Minh thấy Chung Hiểu Âu quay lưng với bản thân, giúp cô ấy dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc, cô ấy có thể cảm nhận được sự ỷ lại cùng không nỡ của Chung Hiểu Âu với mình, mềm lòng, gật đầu. "Vậy tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé." Chung Hiểu Âu chờ đợi Cố Minh lơ là liền học được cách được nước lấn tới. Gần cuối năm, những người tha hương đều lựa chọn về quê nhà, thành phố trở nên trống rỗng, ngay cả ăn cơm cũng không dễ dàng, bọn họ đã đi bốn nhà hàng, vì đón năm mới nên đã tạm nghỉ, Chung Hiểu Âu quyết đoán nói mua nguyên liệu về nhà nấu, nhưng Cố Minh không đồng ý, "Ngày mai về Thượng Hải rồi, mua đồ về nhà nấu lại thừa ra một đống, lại để lại tới năm sau, tùy tiện ăn gì đó là được." Thật ra Chung Hiểu Âu vốn muốn về nhà Cố Minh nấu ăn, tới muộn một chút bản thân sẽ có lí do không về nhà, vậy tối nay có thể ngủ ở nhà phó tổng Cố, nào biết phó tổng Cố tinh tường trực tiếp ngăn cô như thế, hết cách, cuối cùng hai người vào cửa hàng đồ ăn nhanh 24 giờ giải quyết vấn đề ăn uống, ăn xong, phó tổng Cố vô tình lái xe về nhà, còn chưa chia ly nhưng Chung Hiểu Âu đã cảm nhận được nỗi buồn bã của chia ly, thậm chí tối đó không sao ngủ ngon, 5 giờ sáng đã thức giấc. Tới nhà phó tổng Cố, phó tổng Cố đã dậy từ lâu, trên đường tới sân bay, Cố Minh hơi buồn ngủ, dựa vào vai Chung Hiểu Âu ngủ một lúc, nhìn thời gian còn dư dả, Chung Hiểu Âu đang mua cháo ở KFC cho cô ấy, vì dậy quá sớm, Cố Minh không có khẩu vị. "Chị ăn đi, về sau một ngày ba bữa phải ăn uống đúng giờ, chị không ăn, em đút chị ăn đấy." Sân bay ngày 30 tết rất đông đúc, Cố Minh đang trong cơn buồn ngủ còn có chút tật xấu lúc rời giường, nào có chịu uy hiếp như thế, ý thức cũng chưa tỉnh táo nói, "Em đút đi." Hi, cuồng bướng bỉnh thế nữa, đút thì đút, ai sợ ai, Chung Hiểu Âu cầm muỗng, múc một thìa cháo đặt bên miệng Cố Minh, nhướng mày, "Đút đây, chị ăn đi." Lúc này Cố Minh đã tỉnh táo hơn, nhưng kẻ địch đã vây trước thành, nhìn xung quanh, may mà không có ai để ý tới họ, cũng ngoan ngoãn ăn bữa sáng từ tay Chung Hiểu Âu, Chung Hiểu Âu còn muốn làm thêm lần nữa, bị Cố Minh từ chối, chỉ đành ngoan ngoãn ăn phần của mình. Sắp tới thời gian Cố Minh vào trong, Chung Hiểu Âu lưu luyến không nỡ, đưa túi xách cho cô ấy, "Bao giờ đến thì nhắn tin cho em nhé." "Nhớ thường xuyên phải gửi tin nhắn cho em đấy." "Em sẽ nhớ chị, chị sẽ nhớ em chứ?" Cố Minh thấy Chung Hiểu Âu tự lẩm nhẩm, có chút cảm động, lại có chút buồn cười. "Được rồi, về nhà đón tết đi, chào hỏi bố mẹ em giúp tôi." Cố Minh vẫn khách sáo nói. "Oa oa oa, không nỡ để chị đi, muốn đi cùng chị." Cuối cùng Chung Hiểu Âu không khống chế được, ôm chầm lấy Cố Minh, nếu không phải chỗ đông người, nhất định cô sẽ khóc lên. Có lẽ bị cảm xúc của Chung Hiểu Âu truyền nhiễm, trong lòng Cố Minh cũng chua xót, rõ ràng không có gì, Cố Minh vỗ lưng Chung Hiểu Âu, cuối cùng vẫn phải lên máy bay, Chung Hiểu Âu vốn dĩ vẫn nhịn được, nào biết Cố Minh đi không xa lại quay đầu nhìn cô, lúc này cô không nhịn được nữa, nước mắt thật sự trào ra, đúng là mất mặt chết mất, may mà phó tổng Cố không nhìn được, mãi tới khi không nhìn thấy bóng dáng Cố Minh nữa, Chung Hiểu Âu mới buồn bã rời khỏi sân bay, bắt đầu tới trạm xe lửa lên tàu cao tốc. Chưa có lần nào về nhà đón năm mới buồn bã tới vậy, tại sao phải nghỉ lễ chứ? Chẳng thà không nghỉ thì tốt hơn. "Tôi lên máy bay rồi, em về chưa?" Cố Minh chủ động nhắn tin Wechat cho Chung Hiểu Âu, đúng là đã chăm chú lắng nghe. "Vâng, em đang trên đường tới ga xe lửa." "Phó tổng Cố..." "Ừ?" "Phó tổng Cố." "Ừ." "Phó tổng Cố." "Nói chuyện đàng hoàng, máy bay sắp cất cánh rồi, tắt nguồn đây, năm mới vui vẻ." Chung Hiểu Âu ôm điện thoại đặt tay lên lồng ngực, ngực đau quá, lặng lẽ trả lời một câu, "Năm mới vui vẻ." Ngày 30 tết, Chung Hiểu Âu về tới Nam Sung lúc giữa trưa, sau khi tới nhà ga được bố cô lái xe tới đón, "Chà chà, cuối cùng cũng về rồi, mẹ con giục bố những mấy lần, nói đồ ăn nguội hết rồi những mấy lần." "Bố." Chung Hiểu Âu không hứng thú trả lời qua loa một câu, không có lấy chút vui vẻ khi được nghỉ lễ. "Sao thế? Đi xe mệt quá à?" Chung Hiểu Âu giả vờ gật đầu, rồi lên xe, buổi chiều hôm đó, cũng không nhắn tin với phó tổng Cố. Chung Hiểu Âu nghĩ có lẽ về nhà sẽ bận, cũng không có thời gian quan tâm, một đống thân thích bạn bè đều ở nhà, cũng không tiện nghịch điện thoại, nếu không sẽ tỏ ra bản thân quá dính phó tổng Cố, như thế thật không tốt, cô ra sức đè xuống nhớ nhung trong lòng, chơi mấy trò trẻ con với con gái anh họ. Năm mới luôn tụ tập đông người, ồn ào náo nhiệt, dường như loại ồn ào này có thể vơi bớt nỗi nhớ nhung của cô, mãi tới tối, mọi người ngồi quây quần trên bàn chiếc bàn tròn, đã không ngồi yên ổn được nữa, Chung Hiểu Âu vừa gắp một miếng cá trên bàn, đã bị bác gái hỏi, "Này Hiểu Âu, năm nay không dẫn bạn trai về à?" "Cháu không có bạn trai ạ." Chung Hiểu Âu không chút kiêng kị nói. "Hiểu Âu năm nay bao nhiêu rồi nhỉ? 24 hay 25?" Cậu lại thêm thắt. "27 rồi ạ." Đúng thật là, ngay cả cô bao nhiêu tuổi cũng không biết, Chung Hiểu Âu là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm người cùng lứa, cho dù là bên mẹ hay là bên bố, cô cũng là người nhỏ nhất, cho nên Chung Hiểu Âu chỉ có anh họ chị họ, không có em, thấy anh họ chị họ sắp kết hôn sinh con, may mà còn lại một cô chị họ có thể làm bia đỡ đạn, Chung Hiểu Âu chớp thời cơ, "Chị Ninh Ninh, chị có bạn trai chưa?" Chị họ Ninh Ninh đang gặm chân gà trong miệng khựng lại, liếc Chung Hiểu Âu một cái, không lên tiếng. "Đúng rồi, Ninh Ninh thì sao? Năm nay còn không dẫn đối tượng về à?" "Anh chàng bác sĩ lần trước giới thiệu cho cháu đâu?" Chung Hiểu Âu hài lòng chuyên tâm ăn bữa cơm tất niên. "Cháu đã 33 rồi, mọi người có thể tha cho cháu được không, cháu không dễ tìm nữa, hiện tại Chung Hiểu Âu đang độ tuổi xuân, mọi người phải để tâm cho kĩ, tránh bỏ lỡ năm tháng tươi đẹp nhất, sẽ giống như cháu đây, gả không được." Chị họ Ninh Ninh vò đã mẻ lại sứt đá lại quả bóng về cho Chung Hiểu Âu. Bữa cơm tất niên này vừa mệt vừa nghẹn lòng, sau bữa cơm, cuối cùng chú thím cũng tìm được đam mê của bản thân, đánh mạt chược, xếp đủ thành hai bàn, Chung Hiểu Âu trốn ở một góc sô-pha chơi cùng cháu gái, chị họ Ninh Ninh ngồi xuống, ở một bên hát lên như oan hồn, "Phụ nữ hà tất phải làm khó phụ nữ." "Cô lớn ơi, cô hát hay ghê." Cháu gái nịnh nọt nói. "Thật sao? Cô lớn hát hay hay là cô nhỏ hát hay?" Hà Ninh ôm lấy đứa cháu nhỏ hỏi. Chung Hiểu Âu trợn mắt một cái với cô chị, câu hỏi thật trẻ con. "Cô lớn hát hay, cô nhỏ hát như ngỗng kêu ấy." "Cháu...!đừng nghĩ tới tiền mừng tuổi nha." "Không sợ, năm nay cô lớn cho cháu một phong bao thật dày." "Được rồi, chơi với cô lơn của cháu đi, trả điện thoại cho cô, không cho cháu chơi điện tử nữa." Chung Hiểu Âu chỉ vào điện thoại của mình trong tay cô cháu nhỏ. "Nhỏ nhen, Kỳ Nhi, trả cho cô nhỏ đi, cô lớn cho cháu chơi iPad." Hà Ninh đang nói, liền nghe thấy chuông điện thoại của Chung Hiểu Âu, màn hình sáng lên, cô ấy cũng tùy tiện nhìn sang, "Về tới nhà liền trò chuyện với bố mẹ, quên nhắn tin cho em, nhà tôi vừa ăn cơm tất niên xong, em đang làm gì thế?" "Chà, ai đấy? Còn báo cáo lịch trình? Bạn trai à?" Chung Hiểu Âu mẫn cảm, giật lại điện thoại từ tay chị họ, thấy tin nhắn của phó tổng Cố, cảm giác mất mặt với chị họ vơi đi, cô nhấp vào Wechat trả lời Cố Minh, liền thấy chị họ ôm theo cháu gái chầm chậm nhích lại gần.