Nhật Ký Bẻ Cong Thục Nữ FULL
Chương 81
Chương 81:
Cố Minh lái xe từ Long Tuyền về, nghĩ cả ngày Chung Hiểu Âu chưa ăn gì, đi qua tiệm cháo mua chút cháo, lại mua thêm chút thuốc trong khu nhà cô ấy, mãi tới khi tới trước cửa khu nhà Chung Hiểu Âu, Cố Minh mới phát hiện, tất cả những chuyện này quá tự nhiên.
Bàn tay dừng giữa không trung khựng lại, rồi lại buông xuống, nhìn hai túi ni-lông xách trong tay có chút chần chừ, vừa muốn quay người liền nghe thấy tiếng ho yếu ớt trong nhà truyền tới, mềm lòng, gõ cửa.
Trong nhà, người bệnh đã sốt ruột không thôi, còn kích động hơn lần đầu Cố Minh tới, rõ ràng bị cảm tới sắp hôn mê, nhưng nhìn thế nào cũng giống như bản thân đang giả vờ bệnh.
Chung Hiểu Âu vẫn đang lục tìm mấy bộ quần áo trong tủ quần áo, cuối cùng chọn một chiếc áo phông nhàn nhã cộng thêm áo khoác, trong phòng bật điều hòa 32 độ, vô cùng ấm áp, càng dễ khiến người ta buồn ngủ, nhưng nếu không bật, sẽ bị lạnh chết, Chung Hiểu Âu khoác chiếc chăn mỏng ra mở cửa, người phụ nữ ngoài cửa đã đứng đợi cô một lúc lâu, người ấy mặc chiếc áo khoác lớn màu xám nhạt, phủ lên cơ thể mảnh khảnh, cô ấy quay người, đi vào trong nhà, đặt túi ni-lông trong tay xuống, treo áo khoác ở ngoài cửa, lộ ra chiếc váy ngắn màu đen cùng chiếc áo len với họa tiếng đen trắng bên trong.
"Tôi mang cho em chút cháo với thuốc, ăn cháo đi rồi uống thuốc." Cố Minh vừa nói vừa lấy đồ được đóng gói trong túi ni-lông ra ngoài.
Chung Hiểu Âu thật sự không muốn ăn uống, nhưng Cố Minh đã vất vả mang cho cô, đừng nói cháo, ngay cả đá cô cũng nuốt xuống được.
Cố Minh nhìn xung quanh, hỏi, "Có một mình em ở nhà thôi à? Trì Úy tan làm không về sao?"
"Vâng, có lẽ cậu ấy ra ngoài hẹn hò với người ta rồi." Chung Hiểu Âu gãi cổ nói.
"Cho nên đây gọi là có đối tượng thì mất nhân tính?" Cố Minh thấy mặt Chung Hiểu Âu đỏ bừng, có ý trêu đùa cô.
"Vâng, tính ra cũng có thể nói thế." Cũng không biết Trì Úy đi trên đường có hắt xì mấy cái hay không.
"Có khó chịu không? Sốt tới nỗi mặt mày đỏ bừng rồi? Đo nhiệt độ chưa?" Cố Minh tự nhiên đưa tay ra chạm vào mặt Cố Minh.
Cố Minh vừa từ bên ngoài vào nhà, bàn tay lạnh buốt, chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của Chung Hiểu Âu, Cố Minh giật nảy, vội nói, "Nóng vậy sao?"
"Có lẽ là vì đóng cửa sổ, không thông gió, em đo nhiệt độ rồi, 37.5 độ, có chút nóng thôi ạ."
"Thật à? Vậy em bị bệnh rồi, phải mở cửa sổ để không khí lưu thông mới được." Cố Minh tự nhiên tới phòng bếp lấy hai chiếc muỗng.
"Em biết rồi, nhưng mở cửa thì lạnh lắm." Chung Hiểu Âu không có sức lực, miễn cưỡng chống đỡ nói chuyện với Cố Minh.
"Mở một chút thôi." Cố Minh đứng dậy mở hé cửa sổ ngoài ban công, sau đó mở hộp thức ăn, đưa cho Chung Hiểu Âu, "Nên ăn chút đi mới có sức." Cố Minh không giỏi khoản chăm sóc người khác, trước nay trong cuộc sống thường này cô ấy đều vô cùng qua loa, vì công việc quá bận, rất ít khi Cố Minh nấu cơm chứ đừng nói tới làm việc nhà, cho nên cháo mua cho Chung Hiểu Âu có chút ngấy, Chung Hiểu Âu ngửi xong có chút trào ngược dạ dày, nhưng vẫn cứng rắn nuốt vào, cô nhíu mày theo bản năng, lại bị Cố Minh phát hiện, "Không ngon à?"
"Không ạ." Chung Hiểu Âu sống chết không thừa nhận.
Cố Minh tự mình thử một miếng, "Hình như không ngon, mùi vị lạ lạ."
Hai mắt Chung Hiểu Âu sáng lên, "Chắc chắn không thể so với cháo mình nấu, cháo bên ngoài ngoài Ngọc Hoa Đường ăn tạm thì những chỗ khác đều cho quá nhiều gia vị nêm nếm."
"À, còn có chuyện này nữa à?" Cố Minh chu môi, thở dài, "Vậy đừng ăn nữa."
"Không, chị mua cho em mà." Cô nói xong, cúi đầu đút cháo vào miệng, có người đưa cháo đã không tệ rồi, huống hồ là cháo phó tổng Cố mua, nào có lí lẽ kén ăn nữa.
Ngược lại Cố Minh, phần của bản thân quả thật cũng không động, Cố Minh đứng dậy rót nước ấm cho Chung Hiểu Âu, "Nửa tiếng nữa uống chút thuốc, bệnh cả ngày rồi đúng không?"
Chung Hiểu Âu đáng thương gật đầu, cô nghiêng đầu, ôm lấy gối ôm, nằm ngả ra sô-pha, Cố Minh ngồi bên cạnh cô, tuy không giỏi việc hỏi han, nhưng vẫn đứng dậy rửa hoa quả cho Chung Hiểu Âu.
Giống như quay về những ngày tháng tăng ca cùng nhau của cả hai, trước đây lúc bận rộn, cả tòa nhà chỉ có văn phòng phó tổng tầng mười sáng đèn, Chung Hiểu Âu giúp phó tổng Cố đọc tài liệu, viết phương án, có lúc ai làm việc nấy, có lúc sẽ giao lưu thảo luận, khi thấy Cố Minh mệt mỏi, Chung Hiểu Âu sẽ đi lấy chút hoa quả làm chút đồ ăn nhẹ cho cô ấy, trước giờ chưa từng nghĩ có một ngày, phó tổng Cố sẽ tới nhà cô, chuẩn bị những thứ này cho cô.
Có lẽ trong phòng quá yên tĩnh, Chung Hiểu Âu bật điện thoại lên, bật chút nhạc nhẹ dịu dàng, âm nhạc lướt qua hai người, khoảnh khắc đó, Chung Hiểu Âu cảm thấy, cho dù sau này bản thân và Cố Minh không thể tới với nhau, cô cũng từng có cho mình những khoảnh khắc ở chung cùng sự dịu dàng ấm áp mà phó tổng Cố dành cho mình, chí ít cô rất thích chuyện này, cũng không còn gì để hối tiếc.
"Khỏe rồi thì mau đi làm lại đi, tôi sắp bận chết rồi." Cố Minh nhẹ bẫng nói ra những lời này, trong lời nói lộ ra chút trách móc, cũng có thể là làm nũng, dù sao Chung Hiểu Âu nghe xong, trái tim như thể có thứ gì đó chạm vào, cảm giác thỏa mãn hư vinh vì được Cố Minh cần tới ngập tràn trong lồng ngực.
Chung Hiểu Âu lẩm nhẩm, "Vậy lúc em đi làm lại, chị đừng không để ý tới em, được không?"
Cố Minh ngây ra, nghĩ tới những ngày tháng không nói chuyện, không để ý tới Chung Hiểu Âu, trong lòng đột nhiên buồn bã, thật ra thời gian đó cô ấy cũng không dễ chịu, cô ấy muốn ôm lấy Chung Hiểu Âu, nhưng phải chăng rất kì quái, cứ đột nhiên ôm người ta như thế, Cố Minh giả vờ làm dáng vẻ không có chuyện gì, nhìn thời gian, bắt đầu tìm thuốc đã mua, "Đau đầu không?"
"Vẫn ổn ạ, chỉ thấy nặng nề, tứ chi không có lực."
"Tắc mũi, viêm Amidan, uống mấy loại này, để tôi xem nào, một ngày uống ba lần, một lần uống ba viên..."
Thuốc cảm rất dễ buồn ngủ, không lâu sau, mí mắt Chung Hiểu Âu đã không mở nổi, vốn dĩ cô dựa đầu sang một bên, Cố Minh ngồi ở một bên, cô nhân lúc Cố Minh lật sách liền trực tiếp nghiêng sang, đợi Cố Minh phản ứng lại, đầu Chung Hiểu Âu đã gần trong gang tấc.
Quá rõ ràng rồi, Chung Hiểu Âu chỉ đành mặt dày nói, "Lại gần một chút, dễ nói chuyện với phó tổng Cố."
Cố Minh cười cười, đặt sách trong tay xuống, "Bị cảm không nghỉ ngơi cho tốt? Muốn nói chuyện gì?"
"Muốn nói chị." Chng Hiểu Âu ngửa đầu lên.
"Em còn muốn biết gì nữa?" Một tay Cố Minh chống cằm, một tay đắp chăn cho Chung Hiểu Âu.
Chung Hiểu Âu nhất thời câm nín, dường như cô có rất nhiều thứ muốn tìm hiểu, nhưng nhất thời tư duy không tỉnh táo, đầu óc toàn là chuyện đen tối, cứng người lại.
"Chị sẽ thành thật trả lời sao?" Chung Hiểu Âu chớp mắt.
Cố Minh tập trung tinh thần, "Có thể trả lời thì đương nhiên."
"Trong mắt chị, em là người thế nào?"
"Ừm..." Cố Minh nghĩ một lúc, "Là một cô gái không thích nói chuyện, hay xấu hổ, rất ân cần rất tận tâm."
"Em có xinh không?" Chung Hiểu Âu thật sự cậy bệnh lấn tới.
"..." Cố Minh hé miệng, không phải vừa nói Chung Hiểu Âu hay xấu hổ sao, sao mặt lại dày lên rồi? Nhìn ánh mắt mong chờ của Chung Hiểu Âu, Cố Minh cười cười gật đầu, "Cũng tạm, mắt rất đẹp."
Chung Hiểu Âu mím môi cười lên, kéo chăn che miệng mình lại.
"Chị có thích em không?" Chung Hiểu Âu chống đỡ mí mắt hỏi ra vấn đề này, đồng tử Cố Minh co lại, rút tay chống cằm về.
Đúng rồi, cô ấy có thích Chung Hiểu Âu không? Cô ấy thích người phụ nữ tên Chung Hiểu Âu này sao?
Chung Hiểu Âu giống như chờ đợi cả một thế kỉ, nhưng chẳng qua chỉ là mấy phút ngắn ngủi mà thôi, hoặc chăng thật ra trong lòng cô sớm đã có đáp án, nhưng vẫn như thần kinh hỏi ra câu hỏi này, chỉ là đã không còn buồn tới vậy nữa.
Chung Hiểu Âu nghĩ chí ít Cố Minh không ghét cô, nếu không sẽ không tới thăm cô, quan tâm cô như thế, cũng có thể, phó tổng Cố chỉ là không vượt qua được vấn đề giới tính, trái tim cô thả lỏng hơn, nhưng cuối cùng mí mắt không chống đỡ được nữa, chầm chậm khép lại.
Chung Hiểu Âu cứ vậy mà ngủ sao? Không đợi được đáp án của Cố Minh, cũng có thể, thật ra vốn dĩ Chung Hiểu Âu không chờ đợi câu trả lời của cô ấy, đã ngủ rồi sao? Cố Minh khẽ vuốt ve mặt Chung Hiểu Âu, không có lấy chút động tĩnh, vì bị cảm, mũi bị tắc, miệng hé ra để hít thở, hơi thở nặng nề, có chút gấp gáp.
Nhìn Chung Hiểu Âu ngủ, lúc này Cố Minh mới thả lòng người, chầm chậm dựa vào người Chung Hiểu Âu, ôm lấy cô, có lẽ, có lẽ cô ấy thật sự thích một người phụ nữ rồi, đúng không? Có lẽ, chỉ có thời gian cùng cảm nhận chân thực nhất của bản thân mới có thể cho cô ấy một câu trả lời chính xác.
Một mình Trì Úy đáng thương ra ngoài chạy tới ăn cơm niêu, từ sau khi Hứa Nặc từ chối mình, Trì Úy cũng không tiện hẹn người ta, hơn nữa, tuy ngoài miệng nói vô cùng vui vẻ, nhưng người ta không thích, không tiếp nhận, đương nhiên không có bất kì quan hệ nào, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Gần đây, Trì Úy cũng ít tới tiệm spa, một mình đáng thương chết mất, ở ngoài ăn uống, cô ấy đã ăn hai tiếng đồng hồ, cũng không biết Chung Hiểu Âu ở nhà thế nào, với tính cách của phó tổng Cố, có lẽ sẽ không ở lại, vậy cô ấy nên về hay không đây?
Nếu về, ngộ nhỡ, phó tổng Cố còn ở nhà, chẳng phải phó tổng Cố sẽ bối rối sao?
Thôi thì không về, Chung Hiểu Âu bệnh rồi, một mình ở nhà, sẽ cảm thấy không yên tâm, Trì Úy sợ làm phiền thế giới hai người của Chung Hiểu Âu, chỉ gửi tin nhắn qua Wechat, không gọi điện thoại, nhưng tên lợn chết Chung Hiểu Âu còn không thèm trả lời tin nhắn của cô ấy.
Đợi tới gần mười giờ, Trì Úy không yên tâm, vẫn gọi điện về, hai người trong phòng đã có chút buồn ngủ, chuông điện thoại ting ting vang lên, Cố Minh vốn đang trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức tỉnh giấc, Chung Hiểu Âu lẩm nhẩm mấy tiếng, Cố Minh vội tìm nơi phát ra âm thanh, cài điện thoại sang chế độ im lặng, thấy cuộc gọi đến của Trì Úy, mới ra ban công nghe máy.
"Cái đồ con lợn này, lâu vậy mới nghe máy, có phó tổng Cố rồi, có phải không cần bạn bè trong thiên hạ nữa không? Phó tổng Cố đi chưa? Có cần mình về không? Nếu không cần, tối nay mình về nhà mình đây." Khó khăn lắm điện thoại mới thông, Trì Úy ào ào ào nói một hơi.
"Trì Úy, tôi là Cố Minh."
Trì Úy nghe thấy âm thanh mang theo chút từ tính ở đầu dây bên kia, suýt chút nữa ném điện thoại đi, "Shit!" Cô ấy đưa điện thoại ra xa, mắng một câu, lại vội đưa lại gần, đổi sang giọng điệu ngọt ngào, "Xin lỗi, phó tổng Cố, là chị ạ?"
"Ừ, Chung Hiểu Âu cần em quay về, tôi phải về nhà rồi, em ấy bị cảm, đã uống thuốc rồi, phiền em tối nay chăm sóc em ấy."
Cúp điện thoại, trong lòng Trì Úy "xoẹt" một cái, lần này Chung Hiểu Âu thật sự có thể xiên chết cô ấy mất.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
10 chương
75 chương
17 chương
26 chương
338 chương
2693 chương