Chương 60: Cố Minh ngây người giây lát, tỉ mỉ suy ngẫm những lời của Quan Dĩ Đồng, nghe thế nào cũng thấy rất có ló lẽ, tỉ mỉ mài giũa, không có căn cứ, cái gì được gọi là được đàn ông thích là điều đương nhiên, được phụ nữ thích liền hoảng hốt sợ hãi? Là người dị tính luyến ái, Cố Minh căn bản thích đàn ông, cô ấy không còn sức lực để nói chuyện với Quan Dĩ Đồng nữa. Ngày hôm sau, Cố Minh tạm biệt nhà họ Quan, Quan Dĩ Đồng không về nhà, cô ấy phải về nước rồi, tất cả đều rất hỗn loạn, cảm giác thế giới vốn có của Cố Minh đã hoàn toàn sụp đổ. Cố Minh không bay về Thành Đô, mà về Thượng Hải trước, cô ấy biết, ở công ty vẫn còn rất nhiều việc đang đợi bản thân xử lí, cuối năm rồi, việc chồng chất, nhưng Cố Minh không thể tập trung tinh thần, cảm giác lo lắng, nguyên nhân lớn hơn là vì trạng thái và phản ứng của bản thân. Cố Vũ ra sân bay đón Cố Minh, trên đường từ sân bay về nhà, Cố Minh vô cùng mệt mỏi, cũng không biết tại sao lại mệt như thế, cảm thấy cả người đều bị rút cạn nước, cô ấy mềm nhũn nằm trên ghế sau, Cố Vũ lắm lời lảm nhảm không ngừng, Cố Minh quyết đón bảo cậu ngậm miệng. Cố ấy nhìn ra ngoài cửa xe, mỗi lần về nhà đều cảm thấy thành phố này khác đi, thành phố thay đổi quá nhanh, cô ấy thấp thoáng cảm giác bất an, dường như năm nay thời gian trôi đi rất chậm rất chậm, nghĩ tới những chuyện xảy ra gần đây, lại thấy hoang mang như một giấc mơ. Cố Minh ngây người một lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn ngắn, cô ấy nhấp vào, là tin tức quảng cáo, tiện tay xóa đi, cầm điện thoại, lúc này mới đọc tin nhắn mấy ngày qua, sau đó mở Wechat, yên lặng hiếm thấy, ngay cả Chung Hiểu Âu cũng không có động tĩnh. Một tay Cố Minh chống lên cửa xe, nhíu mày lại, đặt điện thoại xuống, không lâu sau lại cầm lên, kì quái nhấp vào trang cá nhân của Chung Hiểu Âu, mấy ngày nay Chung Hiểu Âu cũng không có bài đăng mới. Cố Minh lắc đầu, cảm thấy bản thân rất vô vị, liền đặt điện thoại vào túi xách, sau cũng lười lấy ra. Từ ngày đó, Cố Minh và Chung Hiểu Âu không nói với nhau lấy một câu, ngày hôm sau vì chuyện của nhà họ Quan, cũng chưa tới công ty, trực tiếp bay tới Mỹ, trên đường tới sân bay Song Lưu, cô ấy gọi mấy cuộc điện thoại dặn dò công việc, lướt tới số điện thoại của Chung Hiểu Âu. Cố Minh ngây người rất lâu, nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong nhà tắm giữa bản thân và người kia, cho dù tính cách của Cố Minh có công tư phân minh tới đâu, cũng không thể gọi được cuộc điện thoại kia, cuối cùng cô ấy gọi cho Trì Úy nói phải đi công tác mấy hôm. "Chị, tới rồi." Cố Vũ kéo cửa xe, gọi về kí ức của Cố Minh.Về tới nhà, người nhà mình là người vui nhất. Cố Minh rất mệt, tắm rửa xong liền về phòng nói muốn nghỉ ngơi, người trong nhà cho rằng cô ấy bị lệch múi giờ, cũng không tới làm phiền, mẹ Cố dắt theo Cố Vũ đi chợ mua đồ ăn. Cố Minh nằm trên giường của mình, đầu đau như búa bổ, mặc kệ những chuyện xảy ra gần đây có kì quái tới đâu, sau khi quay về Thành Đô, cuộc sống công việc đều phải quay trở lại quỹ đạo. "Chị con sao thế?" Mẹ Cố lo lắng hỏi. "Dạ?" "Lúc đón được nó, nó có nói gì không? Nhìn sắc mặt con bé không tốt lắm." "Có lẽ là ngồi máy bay mệt quá ạ." "Cái rắm, tâm sự ngập đầu, có phải Thạch Lỗi lại làm phiền nó không?" Mẹ Cố rất lo lắng. "Lát nữa đợi chị ấy dậy, mẹ hỏi chị ấy đi." Hai nhành hoa nở cùng chung một cành, nói tới ngày tháng Mười Hai, rốt cuộc là Thượng Hải lạnh hay Thành Đô lạnh hơn? Chung Hiểu Âu không biết, cô chỉ biết trái tim mình giống như tủ lạnh nhiều năm chưa được giã đông, hoàn toàn lạnh thấu, dùng hình ảnh quả cà rụng cũng không thể hình dung được cô nữa, cương thi biết đi, ù ù cạc cạc, dậm dật như người say rượu? Hình như cũng không tới mức ấy, ngày hôm sau Chung Hiểu Âu vẫn phải đi làm, chỉ là không mang theo linh hồn, cô thấp thỏm không yên, chờ đợi Cố Minh tới công ty, lại sợ cô ấy tới, dường như đợi mãi đợi mãi, tới mười giờ hơn cũng không thấy bóng dáng Cố Minh, cô nhìn chằm chằm vào văn phòng Cố Minh, giống như nhìn như thế có thể biến ra Cố Minh, vẫn là Trì Úy nói cho cô, vì Trì Úy nhận được điện thoại của phó tổng Cố có chút ngạc nhiên, sau đó thấy dáng vẻ sắp chết của Chung Hiểu Âu, không khỏi lo lắng. Sau khi tan làm, Trì Úy dẫn Chung Hiểu Âu đi ăn, cô không ăn uống gì hết, Trì Úy nghĩ trong lòng cô có chuyện không vui, liền đi uống rượu hóng gió, có thể trút ra vẫn tốt hơn giấu trong lòng. Trì Úy lại dẫn cô tới quán bar, ban đầu Chung Hiểu Âu còn không chịu uống, bị Trì Úy nói mấy câu, liền bắt đầu uống liên tục, cũng không nói chuyện, một ly lại thêm một ly, Trì Úy thật sự không chịu nổi kẻ điên này, vội vàng gọi nhân viên phục vụ nhanh chóng mang hết rượu đi, không uống rượu nữa, Chung Hiểu Âu liền nằm nghiêng ra sô-pha, yên lặng, không khóc không nháo không nói năng, Trì Úy không đoán cũng biết nhất định là chuyện liên quan tới phó tổng Cố, ngày hôm nay, ngay từ đầu cô ấy đã dự đoán được, đáng tiếc, ngăn cũng không ngăn nổi, cản cũng không cản được, trái tim đã lao vào biển lửa, cháy tới thương tích đầu mình, cũng không biết còn có thể cứu sống hay không. Trì Úy chỉ đành đưa Chung Hiểu Âu ra ngoài, cô ấy lo lắng cho Chung Hiểu Âu, không yên tâm để cô một mình, Chung Hiểu Âu bò ra sô-pha nói không sao không sao, bảo cô ấy về đi. Trì Úy nào chịu nghe lời cô, đường hoàng đóng cửa, sau đó đi đun nước, tắm rửa, vô cùng thành thục tự nhiên như nhà mình. Chung Hiểu Âu nằm trên sô-pha, vì uống quá nhiều, dạ dày liền sôi sục, không quá dễ chịu, cô cựa quậy người, chỉ đành ngồi dậy, không lâu sau, Trì Úy tắm xong rồi đẩy cô, "Mau đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu." Chung Hiểu Âu lười biếng giãy ra, "Không muốn cử động." "Không được, tắm cho thoải mái đi, mau đi đi." "Thật sự không muốn động đậy." Chung Hiểu Âu nghiêng người, Trì Úy ngồi bên cạnh cô, thấy dáng vẻ khó chịu của cô, đau lòng cho cô, đặt đầu Chung Hiểu Âu lên vai mình, Trì Úy đã thấy nhiều cảnh thất tình, kiểu tình đơn phương không đầu không đuôi, không có bắt đầu đã kết thúc như Chung Hiểu Âu, bao gồm cả hai cuộc tình đơn phương thời đại học của Chung Hiểu Âu, cô ấy cũng đã thấy nhiều, chỉ là lần này hình như rất dữ dội. Xem ra là thật sự yêu phó tổng Cố rồi. "Hình như mình đẩy phó tổng Cố đi quá xa rồi." Chung Hiểu Âu khẽ nói, giống như đang nói cho Trì Úy nghe, lại giống như đang nói cho bản thân nghe. "Cậu nói xem, nếu không có tình, có phải sẽ tốt hơn không? Ít nhất còn có thể ở bên cạnh chị ấy." Trì Úy hít sâu một hơi, quan niệm của cô ấy và Chung Hiểu Âu không giống nhau, thích người nào thì cứ theo đuổi, không theo đuổi được chứng mình không phải người cần tìm, bản thân cũng yên tâm gặp gỡ người tiếp theo. Ở bên cạnh người đó làm gì? Nhìn người đó ngày ngày bận rộn, hỏi người đó đã ăn cơm chưa, có uống nước không, sức khỏe có tốt không? Đợi tới khi người ấy tìm được hạnh phúc của bản thân rồi âm thầm rút lui? Bệnh à? Chung Hiểu Âu rất có sở trường với căn bệnh này, cho nên Trì Úy mới luôn cổ vũ cô tỏ tình, tuy tỏ tình với gái thẳng, thật sự, là dùng dao đâm vào mình, nhưng ngộ nhỡ thì sao, Trì Úy đã cầu xin điều ngộ nhỡ ấy cho Chung Hiểu Âu, tiếc là không may mắn như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, đau dài chẳng thà đau ngắn, cô ấy vỗ lên mặt Chung Hiểu Âu, "Nhất định kiếp trước cậu là M chuyển thế." Chung Hiểu Âu đỏ mặt, lẩm nhẩm nói, "Mình có chút hối hận, lỗ mãng quá rồi, dọa chạy phó tổng Cố rồi." Luôn có lúc như thế, nghĩ nếu ban đầu là một lựa chọn khác, có phải cuộc đời sẽ khác đi. "Thật ra cậu cũng từng nói, phó tổng Cố nói chị ấy không thích con gái, mình ngu lắm đúng không? Vô cùng ngu ngốc, nhưng mình vẫn rất thích chị ấy, thích dáng vẻ của chị ấy, thích âm thanh nói chuyện của chị ấy, thích sự dịu dàng của chị ấy khi ở bên cạnh mình, luôn cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp, có thể gặp được chị ấy thật tốt, tối đó cầm lòng chẳng đặng, chắc chắn là dọa chị ấy sợ rồi." Chung Hiểu Âu tựa lên vai Trì Úy, cũng không biết bản thân rơi nước mắt, Trì Úy cảm thấy vai mình ươn ướt. Chung Hiểu Âu không có quá nhiều thay đổi, chỉ là không ăn nổi cơm, nói chuyện ít đi, nhưng vẫn cố gắng đi làm, chỉ là hiệu quả không cao, phó tổng Cố vẫn chưa quay lại công ty, đã một tuần rồi, nói với Trì Úy là đi công tác nhưng không nói là đi công tác ở đâu, phải đi bao lâu, Chung Hiểu Âu không những hối hận mà còn hổ thẹn, nghĩ tới những rắc rối tạo ra cho phó tổng Cố, liền trầm lặng như thế suốt cả tuần. Chung Hiểu Âu sắp đắm chìm trong men rượu, làn da này, chọc một cái, cũng có thể thấm ra rượu, vì chỉ có uống rượu mới có thể ngủ, mới không nhớ phó tổng Cố tới đau lòng. Cô vẫn không dám liên lạc với phó tổng Cố, mở giao diện Wechat lên, nhìn hình đại diện của người kia, sẽ thấy buồn. Chung Hiểu Âu không biết thì ra nỗi buồn của một người là như thế, hoặc là cô chỉ ngồi bất động một chỗ, dùng tư thế sừng sững trong gió chờ đợi cơn gió này, hoặc là cô ấy bắt đầu chuyển động như đường xoắn ốc, khi tới công ty liền chỉnh sửa các loại tài liệu, sắp xếp văn phòng của Cố Minh, khi về nhà, liền lấy chổi lau nhà lau hết lần này tới lần khác, biểu cảm nhìn cô của Trì Úy giống như nhìn một kẻ đầu óc tê liệt, mãi tới hơn một tuần sau, Cố Minh mới quay lại. Sáng sớm thứ hai như thường lệ, Cố Minh tới rất sớm, khi Chung Hiểu Âu nhìn thấy cô ấy, đã có rất nhiều người liên tục ra ra vào vào văn phòng của Cố Minh. Chung Hiểu Âu còn chưa đặt túi xách xuống đã bị Trì Úy kéo sang một bên, khẽ nói, "Phó tổng Cố về rồi." Trái tim Chung Hiểu Âu thắt lại, thấy cửa phòng Cố Minh đóng chặt, bên ngoài còn có người của các phòng ban dưới tầng đang chờ, cô không dám thở mạnh, chỉ đặt túi xuống, bật máy tính lên, nhìn tới RTX, cuối cùng ảnh đại diện của phó tổng Cố đã sáng rồi. Cả buổi sáng, phó tổng Cố không hề gọi cô vào phòng, Chung Hiểu Âu chỉ có thể nhìn thấy một phần bóng dáng Cố Minh qua khe cửa đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, hơn nữa cách xa như thế, cô nhìn nhưng không hề chân thực, chỉ là một cái bóng mơ hồ cũng đủ khiến người ta chua xót. Sắp tới 12 giờ, Chung Hiểu Âu đã đặt sẵn đồ ăn cho Cố Minh, khó khăn lắm mới đợi được những người kia tản đi, cô đứng bên cửa rất lâu, mới vực dậy dũng khí gõ cửa, "Phó tổng Cố, đồ ăn của chị đã đặt xong rồi." Cô đẩy cửa bước vào, Cố Minh quay lưng với cô gọi điện thoại, Chung Hiểu Âu ngây ra tại chỗ có chút chật vật, không lâu sau, Cố Minh cúp điện thoại, cầm túi xách, hờ hững nói: "Trưa rồi à? Tôi quên nói với em, trưa nay tôi phải ra ngoài ăn." Nói xong cũng không có biểu cảm nào khác liền rời đi, đi tới bên cửa lại dừng lại, "Buổi chiều tôi phải tới hiện trường hạng mục Long Truyền, có người tìm tôi thì bảo sáng mai tới." Nói xong Cố Minh nhấc chân dời đi, âm thanh giày cao gót vang vọng cả lối đi, vô cùng lạnh lẽo cùng sắc nhọn.