Chương 169: Không lâu sau, Cố Minh đã tới khách sạn, hơi thở chết chóc nặng nề trùm khắp phòng, hốc mắt Chung Hiểu Âu khóc tới đỏ ửng, dường như mẹ Hà Ninh cũng khóc không ngừng được, mặt mày Hà Ninh như người chết, hoàn toàn không có sức sống, chỉ ngây người như thế, đôi mắt trống rỗng không biết nhìn đi đâu. Chung Hiểu Âu vẫn ôm Hà Ninh, không dám buông tay, Cố Minh vỗ vai cô, có mặt đương sự, cũng không tiện hỏi tình hình cụ thể, may mà sau khi Chung Hiểu Âu gọi điện, mẹ cô và bác trai bắt xe đi từ Nam Sung tới trong đêm, Chung Hiểu Âu kể cho bọn họ tình hình đại khái, bố Hà Ninh không nhịn được mắng mỏ, "Bà điên rồi à? Bà nhất định muốn ép chết nó bà mới cam lòng à?" Bác trai ôm lấy Hà Ninh, giống như ôm một thi thể. Chung Hiểu Âu thấy không khí kì quái như thế, chỉ đành sắp xếp, "Con đưa chị về chỗ con, hai người chăm sóc bác gái nhé, có gì liên hệ qua điện thoại, được không ạ?" Mẹ Chung Hiểu Âu dặn dò mấy câu, trong hoàn cảnh này cũng không tiện chào hỏi, đây là lần đầu tiên Cố Minh gặp mẹ Chung Hiểu Âu, không hề chuẩn bị, không kịp trở tay, hai người đỡ Hà Ninh lên tắc-xi, Hà Ninh không hề giãy giụa, giống như mất đi linh hồn, mặc người sắp đặt. Sau một phen giày vò, mới đưa được Hà Ninh về nhà, về tới nhà một lúc lâu, Hà Ninh mới lên tiếng, "Tìm cho chị một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, chị muốn đi tắm." Chung Hiểu Âu lo lắng Hà Ninh lại làm chuyện dại dột trong phòng tắm, không chịu đồng ý. "Vậy em nhìn chị tắm đi." Hà Ninh cười khổ. Chung Hiểu Âu lại cảm thấy có chút khó xử. Hà Ninh dựa vào sô-pha, đôi mắt vô thần, "Yên tâm đi, chị không chết ở nhà em đâu, chị cũng không có dũng khí, trước kia chị rất khinh bỉ những người tự sát, nhưng lần này, cuối cùng chị cũng hiểu, con người phải đi tới bước đó là vì thật sự không tìm được đường sống nữa." Mộc lúc lâu Hà Ninh không lên tiếng, vừa cất lời liền nói bậy nói bạ, giống như kẻ say rượu. Cuối cùng Chung Hiểu Âu vẫn không yên tâm, khép hờ cửa nhà tắm, Hà Ninh cũng không nói gì, lúc này Chung Hiểu Âu mới dựa vào vai Cố Minh, trong lòng mệt mỏi, cô nắm lấy tay Cố Minh, lẩm nhẩm, "Chỉ thiếu một chút nữa, nếu em không túm được, Hà Ninh cũng đi rồi." Chung Hiểu Âu vừa nghĩ tới cảnh tượng trước đó, tới giờ vẫn còn sợ hãi, một phen giày vò qua đi, đã gần hai giờ sáng, Cố Minh ôm cô, vỗ vai cô, dỗ dành, "Không sao rồi, không sao rồi." "Bác gái em cũng thật là, sao lại dẫn theo người ngoài tới tát vào mặt con gái mình, còn đánh Vương Linh, sao lại phong kiến cổ hủ vậy chứ, có bệnh à?" Cố Minh lắc đầu, nhân tính ác độc, chuyện hồ đồ gì cũng có thể làm được, Cố Minh xoa mặt Chung Hiểu Âu, trong lòng cũng không tránh được lo lắng, "Nếu nhà em biết em giao du cùng một người phụ nữ, cũng sẽ làm thế với em sao?" Đột nhiên Cố Minh hỏi ra, Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, thật ra cô cũng không biết, có một số chuyện, trước khi xảy ra, không ai biết được diễn biến sau đó sẽ thế nào. Cũng vì thế, Chung Hiểu Âu không nghĩ tới việc bác gái không chỉ khóc lóc làm loạn đòi tự tử, mà còn dẫn theo người ngoài tới chỉnh đốn Hà Ninh, cũng không nghĩ được, người như chị họ suýt chút nữa lại tự sát, tư tưởng của gia đình cô có lẽ cũng không cởi mở hơn, nếu không nhiều năm qua, nên nói cũng đã sớm nói, nhưng mẹ cô sẽ làm vậy với cô sao? Nếu mẹ làm vậy với bản thân, có phải Chung Hiểu Âu cũng sẽ giống như Hà Ninh không có cách nào sống tiếp được không? Sẽ không đâu, cô không nỡ Cố Minh, cô mới ở bên Cố Minh bao lâu, ông trời ưu ái cô biết bao, mới để cô tiếp cận được người phụ nữ này, mới để cô và Cố Minh ở bên nhau, Chung Hiểu Âu còn muốn cùng Cố Minh sống tới đầu bạc, cô ngẩng đầu nhìn đầu Cố Minh, nỉ non, "Không biết nữa, nhưng em không nỡ chị, em muốn cùng chị, tiếp tục bước tiếp. Em còn muốn một ngày kia, hai chúng ta mặc chiếc váy cưới màu trắng lên người, lần trước em nhìn thấy một mẫu rất đẹp trên tạp chí, chị mặc chắc chắn đẹp chết mất, em muốn kết hôn với chị." Cố Minh ngây ra, sau đó trợn mắt với cô, "Trung Quốc thì kết hôn gì chứ." Chung Hiểu Âu ngẩng đầu, "Chỉ là luật pháp không công nhận, nhưng chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, chị có từng nghĩ tới cảnh lễ kết hôn của chúng ta không?" Vì khóc quá nhiều, âm mũi của Chung Hiểu Âu rất nặng, đôi mắt sưng lên như quả đào, cô đưa tay Cố Minh đặt lên đôi mắt sưng đỏ, "Em từng nghĩ tới, bố chị nắm tay chị, bố em nắm tay em, chúng ta sẽ đi từ hai nơi khác nhau tới bên cổng hoa, bố em và bố chị sẽ lui đi, chúng ta nắm tay nhau, đi trên thảm đỏ, trước mặt chúng ta, có hai đứa trẻ không biết Trì Úy tìm ở đâu về, bạn nhỏ cầm giỏ hoa tung cánh hoa suốt một đường, Trì Úy và Hứa Nặc, tổng giám đốc Quan và chị Mộc ở hai bên bắn pháo hoa, bố mẹ ngồi ở bên đó, đợi lấy phong bì của chúng ta." "Em đang nằm mơ à." "Vâng, nằm mơ giữa ban ngày." Chung Hiểu Âu nghĩ tới tình cảnh hiện tại, thở dài, cô nhìn sang cửa nhà tắm, "Em đi xem thử." Cố Minh ngăn lại, "Không cần đâu, để cô ấy ở một mình đi." Nếu Hà Ninh đã nói như thế, Cố Minh nghĩ có lẽ Hà Ninh sẽ không làm chuyện ngốc nghếch gì ở nhà bọn họ. "Em đi trải ga giường cho chị ấy." Chung Hiểu Âu đứng dậy, thay ga giường mới cho Hà Ninh, Hà Ninh tắm một lúc lâu mới ra khỏi nhà tắm, quá mệt, cũng đã muộn, "Tối nay em ngủ cùng chị nhé." Chung Hiểu Âu đề nghị, Hà Ninh từ chối, nhưng Chung Hiểu Âu không thỏa hiệp, tối đó, Chung Hiểu Âu ngủ chung với chị họ, một mình Cố Minh ngủ ở phòng ngủ chính, giày vò cả tối, Cố Minh đã không còn cơn buồn ngủ, lại đau đầu dữ dội, cô ấy không muốn uống thuốc, chỉ cố gắng nhắm mắt, nhưng cảnh tượng hỗn loạn tối nay cứ lặp đi lặp lại trước mắt, rất nhiều chuyện khó khăn hơn tưởng tượng, thậm chí, tới thời đại này, còn dùng mê tín phong kiến đề điều trị đồng tính luyến ái, cũng thật dung tục, Cố Minh ôm lấy đầu mình, không muốn nghĩ tiếp. Giường ở phòng cho khách chật chội, Chung Hiểu Âu vẫn cảm thấy đủ không gian, vì Hà Ninh co người lại, dựa sát tường, cảm giác cả người đều dính lên tường, Chung Hiểu Âu nhẹ nhàng ôm lấy Hà Ninh từ sau lưng, vỗ lên vai cô, cả tối, dường như tất cả mọi người đều mất ngủ. Người nhà Chung Hiểu Âu cũng tới, lại phải chăm sóc Hà Ninh, thế là xin nghỉ, nghỉ ngơi mấy ngày, bình thường cũng thường xuyên nói chuyện với mẹ về tình hình bên nhà bác gái, vì để tránh bọn họ lại xung đột, mấy ngày nay, đều không để hai mẹ con Hà Ninh gặp mặt. Có một chiều, bác trai gọi điện thoại tới, ông nói muốn đưa bác gái về, bac trai chạy tới nhìn Hà Ninh một cái, không nói gì, nhưng hút rất nhiều thuốc, rồi để lại một tờ giấy trên bàn, trước khi đi dặn dò Chung Hiểu Âu chăm sóc tốt cho Hà Ninh, từ đó, bác gái và Hà Ninh không gặp nhau nữa, mẹ Chung Hiểu Âu khó khăn lắm mới tới Thành Đô một chuyến, liền tới chỗ Chung Hiểu Âu mấy hôm, Vương Linh tới dẫn Hà Ninh đi, không biết tiền đồ của hai người sẽ thế nào, người ta nói comeout là cuộc chiến lâu dài, mà cô và Cố Minh, còn chưa bắt đầu. Mẹ Chung Hiểu Âu mở tủ lạnh, thấy bên trong không có thứ gì, bảo cô cùng bà đi chợ mua ít đồ ăn. "Xin nghỉ lâu thế không sao chứ? Hay là mai mẹ cũng về nhé." Mẹ Chung vừa chọn củ cải vừa hỏi. "Không sao, đúng lúc thời gian trước con tăng ca nhiều, có thể đổi lại, bình thường bảo mẹ lên chơi, mẹ toàn bảo trong nhà có chuyện này chuyện kia, lần này nếu không phải vì chuyện của Hà Ninh, mẹ cũng không đi theo tới đây." "Đúng thế, ai biết được, bác gái con cũng thật là, sao lại dẫn theo cái bà điên họ Vương kia đi cùng chứ." Mẹ Chung lắc đầu. "Hôm đó con không túm được Hà Ninh là xong rồi." Mẹ Chung quay đầu lại, vỗ lên tay Chung Hiểu Âu, "Đúng thế, chắc chắn con cũng bị dọa rồi, một gia đình yên ấm, sao lại thành thế này. Ôi!" Mẹ Chung thở dài. Lời nói trào lên cổ họng Chung Hiểu Âu, lượn lờ mấy vòng, cuối cùng, cô hỏi ra, "Mẹ, mẹ nói xem nếu con là Hà Ninh, liệu mẹ có dẫn thím Vương tới giày vò con không?" "Sao mẹ có thể chứ? Bà điên kia đầu óc có vấn đề. Chuyện nhà chúng ta tự chúng ta giải quyết, con cái có không nghe lời, chúng nên tự mình dạy dỗ, kéo theo người ngoài tới làm gì." Xem ra mẹ cô rất ghét người phụ nữ mập mạp kia, "Hơn nữa sao con lại giống Hà Ninh?" Mẹ Chung chọn thêm mấy củ khoai tây cho vào giỏ, nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng, trong lòng có chút hoảng hốt, vô thức gạn hỏi một câu, "Con giống Hà Ninh?" Trái tim Chung Hiểu Âu đập như sấm, gương mặt đột nhiên đỏ lên, vừa định mở miệng, bà chủ sạp rau vứt rau tới thu tiền, "Tổng cộng mười lăm đồng tám." "Mười lăm đồng không được à?" Mẹ Chung nghĩ nhất định là bản thân nghĩ quá nhiều, lúc này mới trả giá với chủ sạp rau. "Được được được, cầm đi." Chủ sạp cũng không nói nhiều. "Hà Ninh cũng đáng thương." Mẹ Chung nhét rau trong tay vào tay Chung Hiểu Âu, "Đường đường là giảng viên đại học, công việc...!công việc cũng mất rồi, con nhìn bây giờ con bé gầy thế kia, không giống hình người, bác gái con còn ép nó, thật là có thể ép chết người cũng nên." "Đúng thế, rốt cuộc cái gì mới là quan trọng nhất? Mẹ, bác gái chính là biếи ŧɦái, lúc nào cũng bảo vì muốn tốt cho Hà Ninh, nhưng bọn họ biết Hà Ninh cần gì không? Hà Ninh thích phụ nữ, chị ấy căn bản không thích đàn ông, còn bắt chị ấy đi xem mắt, cứ nói phải có con mới hạnh phúc, chẳng phải là đem hạnh phúc của con cái chôn cất trong con đường mà bọn họ cho là đúng đắn à." Chung Hiểu Âu nói một hơi, trong lòng mẹ Chung có chút ngờ vực, "Cũng không thể nói vậy..." Mẹ Chung không muốn tiếp tục nói về chuyện Hà Ninh, liền chuyển chủ đề, "Gần đây con có gặp được cậu trai nào thích hợp không?"