Chương 137: Hôm nay Mộc Dao đặc biệt mời Cố Minh tới, Đinh Tam nói đã để lại trà mới hái, Cố Minh không phải lần đầu tiên tới đây, trước kia bọn họ thường xuyên tụ tập ăn uống cùng nhau, ngoài Tất Tiểu Quân, cũng thường xuyên có bóng dáng của ông chủ Đinh đây. Phòng trà này của Đinh Tam, không lớn, cũng không trong trung tâm thành phố, mở ra đoán chừng chỉ để tiện cho hắn chơi bời, vì là cuối tuần, phòng trà cũng không quá đông khách, tầng một càng lạnh lẽo, chỉ có hai người là Cố Minh và Mộc Dao, tầng hai tốt hơn một chút, có âm thanh, cũng có chút náo nhiệt. Đinh Tam gọi nhân viên pha trà tới, ở tại chỗ nghiêm túc pha trà, hắn và Mộc Dao đang nói gì đó, Cố Minh cũng không chăm chú, vốn dĩ, tình cảm của Cố Minh với đám bạn trước kia của Thạch Lỗi hết sức bình thường, trước giờ cô ấy không tâm sự với bọn họ, điều này rất khác với Mộc Dao, nghĩ lại, Mộc Dao cũng kì lạ, Mộc Dao cũng không có tính cách như con trai, nhưng dễ dàng ở chung với đàn ông, có lẽ, có liên quan tới tính cách tiêu sái không ràng buộc của cô. Cố Minh tỉ mỉ thưởng trà, không lâu sau, Đinh Tam đứng dậy, lưu lại không gian cho Mộc Dao và Cố Minh. "Trà ở đây thế nào?" Mộc Dao hỏi. "Ừm...!cũng không tệ, thơm, nhưng không quá nồng." Cố Minh và Mộc Dao đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, bọn họ ngồi phía sau thang bộ, Cố Minh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang cầm điện thoại gọi điện, sau đó đi vào cửa phòng trà. Mộc Dao nhìn theo tầm mắt của cô ấy, có chút ngạc nhiên, "A, hình như người kia là người của công ty các cậu? Thích Hứa Nặc đúng không?" "Ừm, Trì Úy." Cố Minh cầm cốc trà tinh xảo, trong lòng nghĩ ngợi, không phải hôm nay Chung Hiểu Âu hẹn Trì Úy sao? Cố Minh nhìn lên cầu thang...!Cho nên, Chung Hiểu Âu đang ở trên tầng hai? Trùng hợp vậy sao? Cố Minh nghĩ rồi đứng dậy, nghĩ tới Chung Hiểu Âu, đi thẳng lên tầng. Trên tầng hai, vị trí cạnh cửa sổ, Chung Hiểu Âu đang nói chuyện với Vương Linh, thật ra, cũng không có gì lúng túng, thời gian qua đi, vốn dĩ, giữa hai người cũng không có chuyện gì, dần dần, Chung Hiểu Âu thả lỏng, còn trêu đùa Vương Linh và bản thân rất có duyên, hỏi có phải Vương Linh rất thích chị họ hay không. Vương Linh dịu dàng cười cười, chỉ nói một câu, ở bên Hà Ninh, rất ổn. "Cậu có về quê không? Hà Ninh vẫn ổn chứ?" Vương Linh quan tâm hỏi. Chung Hiểu Âu vốn không muốn nói với Vương Linh về chuyện của Hà Ninh, nhưng, Vương Linh đã biết rồi sao? "Cậu biết rồi à?" Vương Linh cười khổ, "Có người bạn gửi ảnh cho tôi xem, tôi gọi điện cho Hà Ninh mấy lần, lúc trước chị ấy còn vội vàng nói mấy câu mới cúp, sau đó, ngay cả điện thoại cũng không bắt máy nữa." Chung Hiểu Âu bày biện dụng cụ pha trà trước mặt, kể đơn giản chuyện xảy ra trong nhà Hà Ninh, Vương Linh nhíu mày, lại lắc đầu. "Câu chuyện comeout kinh điển kiểu Trung Quốc." Vương Linh thở dài, sâu xa hỏi Chung Hiểu Âu, "Cho nên, mình nghe Trì Úy nói cậu muốn tìm mình, cậu cũng có khó khăn về phương diện này sao?" Cố Minh bước lên bậc thang, quả nhiên, khách ở tầng hai đông hơn một chút so với tầng một, cô ấy không tốn chút sức nào đã nhìn thấy Chung Hiểu Âu ngồi bên cửa sổ, đương nhiên, còn có người phụ nữ ngồi đối diện tầng hai. Cố Minh đứng trên cầu thang ở tầng hai, mất hồn giây lát, khoảnh khắc nhìn thấy Chung Hiểu Âu, Cố Minh liền muốn đi lên trước gọi cô, nhưng thấy người phụ nữ đối diện, đó không phải Vương Linh sao? Chỉ thấy Vương Linh dùng khăn giấy lau miệng cho Chung Hiểu Âu, đang làm gì thế chứ? Chung Hiểu Âu là trẻ con sao? Tự em ấy không biết làm sao? Nhưng chuyện đó không phải trọng điểm, rõ ràng Chung Hiểu Âu nói chiều nay có hẹn với Trì Úy, tại sao lại là Vương Linh? Hả? Cũng đúng, Trì Úy cũng có mặt, cho nên lấy Trì Úy làm cái cớ để che mắt sao? Cố Minh càng nghĩ càng tức giận, cơn giận tới quá nhanh, xông thẳng lên não. Hai tay Cố Minh vịn vào cầu thang gỗ, có chút mất hồn, cô ấy không đi lên phía trước, mà chầm chậm dịu lại, đợi cảm xúc ổn định mới xuống tầng, gương mặt tái xanh khiến Mộc Dao giật mình. "Sao thế?" Cố Minh không lên tiếng, cô ấy đang tức giận, tại sao Chung Hiểu Âu lại nói dối mình, em ấy lại bắt đầu nói dối mình, Cố Minh cố gắng bình ổn cảm xúc, nếu nói ra, rõ ràng bản thân quá nhỏ nhen, đúng không? Cho dù Chung Hiểu Âu gặp Vương Linh thì thế nào? Sao bản thân phải để ý vậy chứ? Cố Minh quay người, nhìn ra ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng, Mộc Dao vội nghiêng đầu, vuốt ngực cho cô ấy, "Sao thế? Sao lại tức thành thế này? Cậu đừng nhịn, mặt cậu nhịn tới tái đi rồi, ngoan, nói cho tôi, sao thế?" Lúc này Cố Minh mới thở một hơi thật dài, lại ảo não bản thân chuyện bé xé ra to, cô ấy chỉ lên tầng, "Chung Hiểu Âu...!ở bên trên." "Ừm, rồi sao? Không phải rất ổn sao? Cô ấy vừa ở cùng Trì Úy ban nãy sao? Sao cậu không gọi cô ấy xuống?" Cố Minh gắng sức làm vẻ bình tĩnh, nhưng không giả vờ được, "Em ấy lừa mình, bên trên còn có một người phụ nữ khác, mà người phụ nữ đó, vẫn luôn thích em ấy." Hai tay Cố Minh cầm cốc trà, dùng sức, nhưng không uống. "Cậu nói thư kí nhỏ nhà cậu đang ở trên tầng lén lút với người ta à?" Đồng tử Mộc Dao co lại, cơn tức trong lòng đã trào lên. "Lén lút?" Cố Minh bị từ này đánh động, "Không, ban ngày ban mặt, lén lút cái gì?" Tư duy của Cố Minh có chút hỗn loạn, cảnh tượng ban nãy kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản thân, hai người đang nói chuyện, thấy Trì Úy cúp điện thoại, đi vào phòng trà, còn đang nghịch điện thoại, ngẩng đầu lên liền thấy Cố Minh ngồi trong góc. Trì Úy có chút ngạc nhiên, vội lên trước chào hỏi, "Phó tổng Cố, cô Mộc, hai người cũng ở đây à?" Cố Minh đã không cười nổi, chỉ miễn cưỡng gật đầu. "Phó tổng Cố, Hiểu Âu, ở trên tầng." Trì Úy không rõ đầu đuôi, cho rằng Cố Minh không biết, liền nhắc nhở. "Tôi biết rồi." Cố Minh bình tĩnh, gật đầu. "Vậy em lên trước đây." Trì Úy chào hỏi xong liền lên tầng hai. "Phó tổng Cố nhà cậu ở dưới tầng, cậu biết không?" Trì Úy vừa ngồi xuống liền hỏi Chung Hiểu Âu. "Hả?" Chung Hiểu Âu có chút không tin nổi hỏi ngược lại, "Thật hay giả thế?" "Thật, mình vừa xuống dưới, liền gặp cô ấy, đang ngồi cùng bà chủ Mộc." "Chị ấy nhìn thấy cậu không?" Chung Hiểu Âu vô duyên vô cớ hoảng hốt. "Đương nhiên là thấy rồi, còn chào hỏi, mình nói cậu đang ở trên, cô ấy nói cô ấy biết, hai người hai cuộc hẹn mà cũng có thể hẹn cùng một chỗ, cũng lưu luyến quá rồi đó." Trì Úy bĩu môi. "Đây là chỗ cậu hẹn, được chưa?" Chung Hiểu Âu đột nhiên cảm thấy to đầu, cô vội vàng đứng dậy, xuống dưới tầng, cầu thang truyền tới tiếng bước chân vội vã, chỗ ngồi của Mộc Dao và Cố Minh tương đối khuất, từ tầng hai đi xuống, không dễ nhìn được, Chung Hiểu Âu nhìn khắp nơi mấy lượt mới thấy hai người ngồi trong góc. Từ xa xa cô đã thấy sắc mặt của Cố Minh không tốt, tiếng bước chân có chút vội vã chạy tới, Chung Hiểu Âu ngồi bên cạnh Cố Minh, rồi chào hỏi Mộc Dao, Mộc Dao biết hai người có chuyện muốn nói, đứng dậy vỗ vai Cố Minh, sau đó đi tìm Đinh Tam hút shisha. "Sao chị lại tới đây?" Chung Hiểu Âu đưa tay ra muốn nắm lấy tay Cố Minh, bị Cố Minh tránh đi. "Sao tôi lại không thể tới đây?" Câu nói vừa cất lên, Chung Hiểu Âu liền biết Cố Minh tức giận, vội dỗ dành, "Không phải, không phải, đương nhiên chị có thể đến, chỉ là em không nghĩ tới mà thôi." "Không nghĩ tới? Đúng thế, Thành Đô lớn như thế, ngay cả uống ly trà, em cũng không tránh nổi tôi." "Em không tránh chị mà." Lúc tiếp lời, nói năng rất nhanh, những ngôn ngữ đó, toàn là bất ngờ nhảy từ yếu hầu mà ra. "Ban nãy em với Vương Linh ở trên tầng làm gì?" "Không...!không có gì, chỉ nói chút chuyện thôi." "Thật sao? Nói gì mà vui thế? Nói tới mức cô ta lau miệng cho em?" Cố Minh càng nói càng tức, bàn tay để trên bàn nổi gân xanh. Mặt mày Chung Hiểu Âu nhăn nhúm lại, muốn giãn ra cũng không giãn được, đúng thật là chạy đâu cho khỏi nhà dột. Cho nên cảnh ban nãy, bị Cố Minh nhìn thấy rồi sao? Chung Hiểu Âu thật sự, muốn đập chết vụ án phòng trà này, ban nãy chỉ là đang nói chuyện với Vương Linh, cô uống trà bị sặc, Vương Linh tiện tay dùng khăn giấy lau miệng giúp cô, chuyện này cũng lọt vào mắt Cố Minh sao? Thật là trọng tội khó rửa sạch, lại thêm một chuyện. "Chị đừng giận, chị nghe em giải thích đã." Chung Hiểu Âu có chút sốt ruột. "Tôi không giận, tôi giận cái gì chứ?" Cố Minh nghe xong liền muốn đứng dậy rời đi, ngăn cũng không ngăn được, Chung Hiểu Âu vội đi theo, không cẩn thận bị đập chân vào cột gỗ, "Ôi chao, phó tổng Cố, phó tổng Cố, chị đợi em đã." Xong đời rồi, Chung Hiểu Âu nghĩ trong lòng. Mộc Dao ở trong phòng hút shisha nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền ra xem, là đèn đỏ, Cố Minh muốn qua đường, cô ấy rất ảo não với cảm xúc của bản thân lúc này, quá trẻ con, nhưng căn bản không khống chế được, cô ấy đứng ở đầu vạch kẻ đường, nghe thấy tiếng động phía sau, nghiêm giọng ngăn cản, "Em đừng đi theo, đứng đó." Chung Hiểu Âu vừa vượt qua ngưỡng cửa phòng trà, nghe thấy Cố Minh quát lên, vội dừng chân, Mộc Dao đứng bên cửa xem kịch, "Thư kí nhỏ này, em đang làm gì thế?" "Gì ạ?" Mặt mày Chung Hiểu Âu sầu khổ. "Trên tầng là ai? Nghe nói là người thích em, em lại dám lét lút sau lưng Cố Minh nhà tôi, có phải em không muốn sống nữa không?" Mộc Dao nói rồi, nhấc chân đá vào mông Chung Hiểu Âu. Chung Hiểu Âu nghe tới lén lút, đã sắp muốn khóc, "Lét lút gì chứ, chị Mộc, có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tung." Chung Hiểu Âu nói xong, thấy đèn xanh sáng lên, Cố Minh đang đi trên vạch kẻ đường, đã không còn quan tâm tới chuyện gì khác, nhấc chân đuổi theo.