Chương 11: Thành Đô cuối tháng Sáu, hương hoa quế tỏa khắp thành phố, văn phòng Cố Minh, thư kí Tô tới gõ cửa, bưng khay xoài vào trong. "Phó tổng Cố, xoài mới tới hôm nay." "Cảm ơn, đặt ở kia đi." Cố Minh vùi đầu xem một tập văn kiện. Thư kí Tô thấy cốc nước của Cố Minh đã hết, chắc chắn cả buổi sáng cô ấy không uống nước, "Phó tổng Cố, hôm nay uống cà phê hay trà?" "Trà đi, gần đây dạ dày không tốt." "Dạ dày lại không tốt, vậy cũng đừng uống trà nữa, uống nước lọc đi, khỏe mạnh." Cố Minh mới ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, cười cười, "Nước lọc vô vị lắm." Thư kí Tô ở bên cạnh rót nước cho cô ấy, sau khi làm xong cũng không ra ngoài ngay, có chút muốn nói lại thôi, lúc này Cố Minh mới đứng dậy, lấy một miếng xoài đút vào miệng thư kí Tô, dịu dàng nói, "Có chuyện gì thế?" Thư kí Tô ăn xoài, dừng lại giây lát, "Phó tổng Cố, có lẽ...!có lẽ tôi có thai rồi." Cố Minh khựng người, sau đó gật đầu, "Chuyện tốt, chúc mừng chị." "Tôi vẫn chưa dám nói với phòng Tài nguyên nhân lực." Cố Minh cắn môi, công ty luôn xem những nữ đồng nghiệp tới tuổi kết hôn hay đang mang thai như kẻ địch, xã hội nam quyền, mọi ngành nghề đều khắt khe với phụ nữ hơn nam giới, Cố Minh vỗ nhẹ lên vai thư kí, "Có rồi thì sinh, đừng vì công việc mà từ bỏ đứa trẻ, để tôi bàn bạc với phòng Tài nguyên nhân sự, mấy tuần rồi?" Cố Minh chỉ vào bụng thư kí Tô. "Vừa phát hiện, có lẽ hơn 40 ngày rồi, cảm ơn cô, phó tổng Cố." Thư kí Tô như trút được gánh nặng nghìn cân, vòng ra phía sau Cố Minh, nịnh nọt mát-xa vai cho cô ấy. Thư kí Tô nhất thời vui vẻ tới mất tự chủ, quên mất cơ thể Cố Minh vô cùng mẫn cảm, đặc biệt sợ ngứa, thư kí Tô vừa đặt tay lên vai Cố Minh, Cố Minh liền có chút căng thẳng tránh đi. "Phó tổng Cố, vai cô cứng quá rồi, tôi mát-xa cho cô thả lỏng chút." Hai tay thư kí bơ vơ giữa không trung. "Không cần đâu, chị đi làm việc đi." Cố Minh sợ tiếp xúc cơ thể, ngay cả đến hội quán, cũng đều là đi cùng mọi người, còn cô ấy sẽ ngồi một bên nghịch điện thoại, ngay cả thời gian đầu khi mới yêu Thạch Lỗi, Thạch Lỗi vừa chạm vào người, cô ấy liền căng thẳng, may mà thời gian qua đi, Thạch Lỗi cũng quen, cô ấy cũng coi như quen với sự tiếp xúc của Thạch Lỗi. Nói tới đây, cô ấy và Thạch Lỗi đã rất lâu không sinh hoạt tìиɦ ɖu͙ƈ, tình cảm bị những cuộc cãi vã mài mòn càng ngày càng nhạt, mỗi ngày cô ấy bận tới mức về nhà là muốn rã rời, Thạch Lỗi không chạm vào cô ấy, cô ấy lại cảm thấy thoải mái. Đang yên đang lành nghĩ tới chuyện này, Cố Minh cảm giác bản thân có chút mất hồn, vỗ nhẹ lên tay thư kí Tô bảo đừng mát-xa, rồi để thư kí đi làm việc. Trên bàn làm việc có chiếc khung ảnh màu trắng, trong khung ảnh là ảnh cưới mới chụp ngày hôm ấy của Cố Minh và Thạch Lỗi, xoài thư kí Tô mang đến rất ngọt, Cố Minh ngồi trên ghế xoay nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ chạm sàn. Từ tầng 10 nhìn ra, con người phía dưới vô cùng nhỏ bé, cô ấy thấy một cô gái ôm đủ các loại áp-phích linh tinh trong lòng, áp-phích rất dài, khi anh chàng đi xe máy đưa cho cô gái ấy cũng không xếp ngay ngắn, ào một tiếng tuột xuống đất, anh chàng kia dường như đang vội, ngồi trên xe máy rời đi ngay, chỉ còn lại cô gái tránh khỏi chiếc xe máy chạy như bay kia, sau đó ngồi xuống nhặt đồ. Cố Minh dịch chuyển ghế, cả người dính sát vào cửa sổ chạm sàn, lúc này mới nhìn rõ cô gái dưới tầng là Chung Hiểu Âu. Chung Hiểu Âu mặc chiếc váy chữ A, ôm theo một đống đồ lỉnh kỉnh vào tòa nhà, Cố Minh nhớ lại bản thân hại Chung Hiểu Âu mất mấy trăm tệ tiền tắc-xi, trong lòng có chút hổ thẹn, đã nói mời cô ăn cơm, nhưng mãi chưa thực hiện được. Cố Minh nhìn bảng lịch trình trên bàn, dường như hôm nay sau khi tan làm cũng không có sắp xếp nào khác, nghĩ một lát, cô ấy mở cửa văn phòng ra, gọi thư kí Tô, "Chị gọi nhân viên tên Chung Hiểu Âu của phòng Kế hoạch lên đây giúp tôi." "Chung Hiểu Âu?" "Đúng." Cố Minh nói xong liền quay về văn phòng, thư kí Tô gọi điện tới phòng Kế hoạch gọi người lên. "Dạ? Là em ạ, em là Chung Hiểu Âu, vâng, em biết rồi." Chung Hiểu Âu vừa đặt chồng áp-phích kia xuống, còn chưa kịp phản ứng, liền nhận được điện thoại của thư kí Tô trên tầng 10, nói phó tổng Cố gọi cô lên đó, có chuyện gì nhỉ? Chung Hiểu Âu thấp thỏm cầm sổ cùng bút lên tầng 10, vào văn phòng của Cố Minh, Cố Minh ngồi trước cửa sổ chạm sàn, nghe thấy tiếng động phía sau, vội vàng quay người lại. "Phó tổng Cố, chị tìm em ạ?" "Ừm! Không phải chuyện công." Cố Minh thấy cô cầm sổ ghi chép, "Tối nay em có rảnh không?" "Tối nay ạ?" Chung Hiểu Âu có chút ngạc nhiên, không phải chuyện công, cô và phó tổng có chuyện tư gì sao? Mấy hôm trước khi Trì Úy báo tin dữ mà cô ấy hóng hớt nghe ngóng được cho cô đã khiến cô bị đả kích, mấy ngày nay cô giống như cà tím trong xương, vô cùng mất tập trung, tối đó Trì Úy tận tình khuyên bảo cô rất nhiều, nói cái gì mà thích một người không có khả năng ở bên nhau chắc chắn bản thân sẽ đáng thương, cô không muốn làm người đáng thương, còn nói cái gì mà thích một người không có khả năng ở bên nhau chính là thiêu thân lao vào biển lửa, mà cô, Chung Hiểu Âu cũng không coi là thiêu thân, thiêu thân lao vào biển lửa, tốt xấu gì cũng là biển lửa, cũng học được cách tạo ra cơ hội oanh oanh liệt liệt, mà với tính cách trước nay của cô, ngay cả tạo cơ hội cũng không biết cách, làm sao để lao vào biển lửa đây. Nói vừa hay vừa có lí lẽ, cô không có lời nào phản bác, chỉ là vẫn có chút buồn bã, mấy ngày nay cứ tới khi rảnh rỗi, là cô lại nhớ tới chuyện này, cảm giác giống như thất tình, nhưng cô nào đã yêu đương, chỉ đành cảnh cáo bản thân, đừng nhớ tới Cố Minh nữa, đừng nghĩ tới bất kì việc gì liên quan tới cô ấy nữa, tất cả ái mộ dâng trào trên chiếc tắc-xi vào đêm hạ ấy, Cố Minh nghiêng người dịu dàng thắt dây an toàn cho cô, ngưỡng mộ xa vời hư ảo, gần như mơ tưởng hão huyền. "Tối nay em rảnh không?" "Em rảnh." Chung Hiểu Âu cắn môi. "Lần trước tôi nói mời em ăn cơm để cảm ơn em." Chẳng qua là lời khách sáo không quan trọng, Cố Minh còn làm thật, Chung Hiểu Âu được quan tâm mà sửng sốt, cảm xúc khó khăn lắm mới đè nén được lại bị đào lên, hoặc có lẽ có cơ hội ở cạnh cô ấy lâu hơn một chút cũng tốt. "Là vì chuyện này, vốn là tôi nên đi tìm em, nhưng ở khu văn phòng bên dưới nhiều đồng nghiệp quá, không tiện, nên mới để em tới đây một chuyến." "Không sao, không sao, nên thế ạ." Chung Hiểu Âu vội khách sáo nói. "Vậy thế này đi, sau khi tan làm thì liên lạc nhé." Chung Hiểu Âu vừa có chút vui vẻ lại vừa có chút hoang mang rời khỏi văn phòng Cố Minh, cô không quen thuộc với tầng 10, còn đi sai đường, không tìm được thang máy, thư kí Tô nhắc nhở cô, cô vội lúng túng nói cảm ơn. Công việc bận rộn lại mệt mỏi của một ngày, Chung Hiểu Âu cảm thấy một ngày dài như một năm, từ 10 giờ trưa tới giờ, cô nhìn chằm chằm vào thời gian bên góc phải màn hình máy tính, sắp nhìn tới mù rồi, sau đó lướt Weibo, nhìn thấy có người đăng một dòng trạng thái: "Có người cho rằng yêu là giới tính, là hôn nhân, là nụ hôn lúc sáu giờ sáng, là một bầy con, có lẽ thật sự là như vậy, quý cô Leicester. Nhưng cô biết tôi nghĩ thế nào không? Tôi cảm thấy yêu là muốn chạm vào nhưng lại thu tay về." - J. D. Salinger "The Heart Of A Broken Story". Chung Hiểu Âu cảm thấy đang khắc họa chân dung chân thực của bản thân, thế là đăng "Yêu là muốn chạm vào nhưng lại thu tay về" lên trang cá nhân. Rất nhanh có người like bài đăng, là Vương Linh... "Giữa ban ngày, còn viết thơ văn." Trì Úy bình luận. Còn có bình luận của một số bạn học trước kia. "Đây là tình tiết yêu đương sao? Chung Hiểu Âu, bao giờ thì cậu kết hôn hả?" "Chung Hiểu Âu, cậu chưa kết hôn là vì muốn đứa con trong bụng tôi là page boy cho cậu sao?" Tin nhắn giục kết hôn ngợp trời hiện lên màn hình điện thoại, Chung Hiểu Âu vội lật úp màn hình điện thoại xuống, không hiểu xã hội hiện tại như thế nào, nam nữ đến tuổi thích hợp kết hôn không kết hôn thì không sống được sao. Sắp tới giờ tan làm, công việc hôm nay của Chung Hiểu Âu cũng đã hoàn thành, nhìn trang phục hôm nay của bản thân, cô không biết hôm nay Cố Minh sẽ mời cô ăn cơm, cũng không trang điểm đẹp đẽ, bên trên mặc chiếc sơ-mi trắng, sơ vin vào chiếc váy chữ A, phong cách quý cô công sở điển hình, chỉ trang điểm nhạt, cô vào phòng vệ sinh trang điểm lại lớp son môi, đôi môi được tô lên màu hồng phấn thơm mềm dọc theo viền môi, đúng lúc gặp Trì Úy ra khỏi phòng vệ sinh, thấy dáng vẻ khoe khoang của cô, trực giác mách bảo trong lòng Chung Hiểu Âu có quỷ, "Sắp tan àm rồi, cậu trang điểm lại làm gì?" Trì Úy nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt không hề di chuyển. "Tan làm mới là thời gian thích hợp để trang điểm." "Tối có hẹn à?" "Không nói cho cậu." "Được rồi, nhanh vậy mà có thể thoát khỏi vết thương tình, uổng cho mình còn lo lắng tâm trạng cậu không tốt đấy." Dặm trang xong, mọi người đều đã tan làm, lũ lượt rời khỏi công ty, Chung Hiểu Âu lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn phó tổng Cố gửi tới, "Đợi tôi 10 phút, tôi là Cố Minh." Chung Hiểu Âu nắm lấy điện thoại, trong lòng có cảm giác không nói thành lời, ấm áp, có chút chua xót, cô cầm điện thoại trả lời, "Vâng." Đợi chờ vô cùng chán ngắt, đồng nghiệp trong phòng đã về hết, Chung Hiểu Âu ngồi về chỗ của mình xoay bút, không lâu sau, Cố Minh lại nhắn tin, nói đợi cô ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Chung Hiểu Âu vơ lấy túi xách vào thang máy xuống dưới. Cô nhớ xe của Cố Minh, Audi màu cam, không tốn sức tìm kiếm, Cố Minh đã ngồi đợi ở trên xe, đột nhiên Chung Hiểu Âu cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt đã đủ hạnh phúc. "Lúc tan làm vẫn còn chút chuyện, cho nên chậm trễ một lúc." "Không sao ạ." "Em thích ăn gì?" Cố Minh chưa khởi động xe, có lẽ chưa nghĩ ra nên đi đâu, Chung Hiểu Âu chỉ cảm thấy xe bên cạnh hình như có gì đó không đúng, cô cũng không để ý, "Phó tổng Cố thích ăn gì thì chúng ta đi ăn cái đó, em không kén ăn." "Vậy đi ăn đồ ăn Vân Nam nhé?" Cố Minh đề nghị. "Vâng." Chung Hiểu Âu lại nhìn sang xe bên cạnh, Cố Minh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hai người đều cảm thấy không đúng, chiếc xe bên cạnh lắc lư không bình thường, đột nhiên, Cố Minh giống như ngộ ra điều gì đó, có chút đỏ mặt, vội vàng vặn chìa khóa xe, sắc mặt có chút kì quái. Chung Hiểu Âu chỉ từng nghe "xa chấn", nhưng tước giờ chưa từng thấy, cô cũng không nghĩ tới phương diện ấy, nhưng thấp thoáng cảm thấy có khả năng, chuyện này cũng thật hoang đường, trời còn chưa tối, mới tới hoàng hôn, còn chưa tới nửa đêm, ở trong bãi đỗ xe "xa chấn", làm gì vậy chứ, Chung Hiểu Âu nhìn sang phó tổng Cố không nói một lời chỉ chuyên tâm lái xe, nghĩ có lẽ phó tổng Cố cũng đã đoán được. Chung Hiểu Âu sợ hãi vẫn còn đang quay lại nhìn. Cố Minh nhắc nhở cô, nói, "Đừng nhìn nữa..." ... Chú thích: 1. Xa chấn: Chuyên mục 18+ trên xe ô tô.