Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Thời gian chơi xuân rất là khoa học, xác định ở trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)  tháng 9, vừa không lạnh cũng không nóng, còn có thể thông qua hoạt động này để cho các bạn học trong lớp càng thêm quen thuộc. Còn đối với Doãn Manh mà nói, hai chữ "Chơi xuân" cảm giác như là còn có chút xa xôi. Ngẫm lại thời điểm chơi xuân sơ trung đời trước, buổi tối trước một ngày hưng phấn đến ngủ không được. Đáng tiếc bây giờ cô đã không còn loại cảm giác này, hơn nữa đối với chuyện trải tấm vải bày đồ ăn vặt trên bãi cỏ công viên cảm thấy có phần xấu hổ. Có lẽ là lớn tuổi, nên đã miễn dịch owo. Chỉ là cả lớp đều tràn đầy không khí tung tăng, ít hoặc nhiều đối với cô cũng có chút ảnh hưởng. Chơi xuân chính là ăn ngon, cùng chơi đùa! Quan trọng là không cần đi học...... Sáng sớm hôm sau, vạn dặm không mây, bầu trời quang đãng. Doãn Manh như thường lệ đi tới trường học, vác theo một túi đồ ăn mẹ chuẩn bị cho. Xa xa đã nhìn thấy Trần Tư Dĩnh phất tay về phía cô. Hôm nay cô nàng có chút không giống bình thường, tóc chải thành đuôi ngựa, kẹp tóc màu hồng chiếu lấp lánh. "Manh Manh! Tớ mang theo một túi đồ ăn ngon! Đến lúc đó chúng ta phân chia!" "Được á, tớ cũng mang theo thức ăn đơn giản mẹ tớ làm." Doãn Manh gật đầu một cái, mẹ của cô mở quán cơm, có thể có một tay nấu ăn thật ngon, cơm nắm cũng có thể làm ra mùi vị khác biệt, còn chiên rất nhiều món ăn vặt, căn dặn cô đến lúc đó cùng ăn với các bạn học. Vừa nói chơi xuân, học sinh bình thường ngày ngày đi trễ vụt một cái đều lên tinh thần, sớm thật sớm đã đến trường học, thậm chí mấy nam sinh còn kết bạn đấu bóng rổ thừa dịp thời gian chờ xe đấu với nhau một ván. Ba lô của mấy nam sinh chất thành một đống nhỏ, để cho Trần Tư Dĩnh bọn họ và mấy nữ sinh đã đến trông coi. Hai người tán gẫu một hồi, Lý Lộ cũng tới, ba nữ sinh tụ chung một chỗ bàn về phim truyền hình gần đây một chút, không có bài tập, không khí trở nên rất nhẹ nhõm. "Haiz, cũng không biết là ghép xe với lớp nào, tớ nghe nói lần trước hai lớp đi chung một chiếc xe." Trần Tư Dĩnh bập môi, ngậm kẹo nói. "Nhất định là theo chị Lý đến á! Cùng một tổ với lớp 4 thì tốt nhất rồi! Không chừng có thể ngồi chung với Hậu Nghiêu Sở!" Lý Lộ chắp tay trước ngực, bong bóng màu hồng đều sắp tràn ra. Tựu trường lâu như vậy, Hậu Nghiêu Sở có thể xem như có chút danh tiếng, bằng vào gương mặt kia thì toàn bộ nữ sinh các cấp vô tình hay cố ý đều biết đến. Bởi vì có liên quan đến số tuổi không lớn lắm của cô Lý chủ nhiệm lớp, khai giảng đã lâu tất cả mọi người đã tương đối quen thuộc rồi, bắt đầu thân thiết xưng hô với cô ấy là chị Lý. Hình như cô ấy thật sự thích xưng hô này, so với khoảng cách gọi cô thầy lạnh lẽo kia nhiều hơn mấy phần nhiệt tình. Theo bố trí giáo viên bình đẳng ở Thất Trung, giáo viên ban thực nghiệm và ban phổ thông đều giống nhau, môn chính được phân như thế này: ngữ văn cô Lý, vật lý thầy Tôn dạy lớp 4 và lớp 7 của Doãn Manh; số học cô Vương và tiếng Anh cô Cơ dạy lớp 3 và lớp 7. Cho nên nếu theo bố trí như vậy, lớp bọn họ có khả năng là sẽ ghép xe với lớp 4 hoặc là lớp 3. Chỉ là nếu phân theo thứ tự lớp học, có lẽ là ghép với lớp 8 rồi. Doãn Manh cười híp mắt dội nước lạnh: "Cậu ta đã có bạn gái nhỏ  ~ cậu là muốn tự đề cao bản thân, làm vỏ xe phòng hờ sao?" Lý Lộ tức giận: "Cậu thật đúng là bà cụ non, bạn gái có thể kết giao thời gian bao lâu, cũng không phải là kết hôn, đúng không Tư Dĩnh!" "Hả?" Trần Tư Dĩnh dường như mới phản ứng kịp, "Các cậu nói cái gì vậy?" "Hậu Nghiêu Sở á, không phải cậu cũng rất thích sao!" Lý Lộ kỳ quái nói. "Ồ! Đó đương nhiên là cùng lớp bốn tốt lắm, có thể nhìn trai đẹp owo." Trần Tư Dĩnh nói thì nói như thế, nhưng khi nhìn thái độ thì cũng không nhiệt tình như vậy. Lý Lộ nheo mắt lại, quan sát Trần Tư Dĩnh. Mấy chiếc xe buýt từ cửa trường học lái vào, tiếng động cơ phát ra vù vù. Lần này cô Lý cũng không mang giày cao gót, mà mang giày thể thao, vỗ vỗ tay triệu tập mọi người tập họp. Xe buýt lái tới, cô ấy cầm danh sách bắt đầu điểm danh. Sự thật chứng minh, bất cứ lúc nào cũng phải có người đến trễ. Bạn Hàn Siêu còn chưa tới. Cô Lý nhướng mày, vỗ vỗ gắp danh sách lại, khí phách vung tay lên: "Lên xe trước!" "Chị Lý chúng ta đi cùng xe với lớp nào ạ!" Lý Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định. Cô Lý phất tay một cái, "lớp 4." Nữ sinh cả lớp như có như không oanh động một trận, nam sinh thì phát ra tiếng khinh thường. Doãn Manh che miệng cười không ngừng, cảm thấy học sinh cao trung thật sự rất đáng yêu. Đứng xếp hàng lên xe, Doãn Manh chú ý tới trên xe bus dán một bảng hiệu (4, 7), chắc là chỉ hai lớp của bọn họ. "Hai tụi mình ngồi chung?" Trần Tư Dĩnh lôi kéo tay Doãn Manh. Doãn Manh vừa định gật đầu, quay đầu lại nhìn Lý Lộ một cái, lúc đang lưỡng lự lựa chọn, thì đúng lúc đó lại nghe cô Lý nói: "Các em! Các em ai thường hay say xe thì ngồi phía trước nha! Đừng đợi đến lúc ói ra mới nói." Doãn Manh suy nghĩ một chút, mặc dù cô ra xã hội đã sớm quen ngồi xe, nhưng  bây giờ trong nhà cũng không có xe, loại xe buýt sân bay này quả thật có thể sẽ ói, nhìn Tư Dĩnh nhún vai một cái: "Nhưng tớ có thể say xe aiz, nếu không cậu và Lý Lộ ngồi chung đi." Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái đi tìm Lý Lộ. Doãn Manh chạy trở về chỗ cô Lý, chờ cô ấy sắp xếp chỗ ngồi cho. Cô Lý thuần thục xếp cô ở hàng thứ hai, ngồi bên cạnh một bạn nữ rất văn tĩnh, tên là Mạnh Thi Nguyệt, tên thật văn hoa, người cũng thanh lịch. Đeo kính không gọng, da trắng, thân hình cũng gầy teo. Mặc dù chỗ ngồi cách cô khá xa, nhưng Doãn Manh có ấn tượng đối với cô ấy. Dung mạo của cô ấy thanh tú, người cũng thuộc loại yếu ớt nhiều bệnh, hoàn toàn không cùng một loại với đám nhóc điên Trần Tư Dĩnh Doãn Manh này. Nhưng Doãn Manh chú ý tới cô ấy, cũng là bởi vì Hàn Siêu thích cô ấy. Về phần tại sao cô biết Hàn Siêu thích Mạnh Thi Nguyệt, cái này tất nhiên không phải là Hàn Siêu nói với cô. Mà là, mỗi lần cậu ta vừa nhìn thấy Mạnh Thi Nguyệt, mặt kia đỏ lên kẻ ngu cũng nhìn ra được =w=. Doãn Manh chào hỏi với Mạnh Thi Nguyệt xong rồi ngồi ở bên cạnh cô ấy. Mạnh Thi Nguyệt giọng nói nho nhỏ, đáp một tiếng, một chòm tóc để xòa ở trên mặt, rất cóphong phạm mỹ nhân thanh lệ. Loại bé gái này chính là loại Doãn Manh hoàn toàn không biết chung đụng như thế nào, giống như tiếng nói chuyện hơi lớn một chút cũng sẽ quấy nhiễu đến khí tức của cô ấy. Người quen đều ở phía sau, bên cạnh Mạnh Thi Nguyệt cũng là loại hình ít nói như thế, Doãn Manh nhìn mặt mày thanh tú của Mạnh Thi Nguyệt một chút, xem ra cô ấy sẽ không trò chuyện. Doãn Manh xưa nay không thích gây phiền hà cho người khác, lấy điện thoại di động ra bắt đầu bấm, thời gian trôi qua rất nhanh, đội ngũ lớp 4 đã lên xe, xen lẫn trong một đám người, thu hút sự chú ý của mọi người chính là nam sinh đứng ở hàng phía sau - Hậu Nghiêu Sở, đứng ở trong một đám thiếu niên thời kỳ trưởng thành hoặc là mặt rỗ thanh xuân mỹ lệ, hoặc là mặt rộng bốn mắt cực kỳ nổi bật. Chỉ có điều cái này cũng không đơn thuần là bởi vì bề ngoài, con người đẹp ở trong xương không có ở ngoài da, soái ca cũng thế. Có lẽ là vẻ khí chất lạnh lùng pha chút say đắm lòng người rất hiếm thấy ở trong học sinh, cho nên cả người đều không giống với người khác. Doãn Manh liếc nhìn một cái rồi thôi, thần chí lại vùi sâu vào trong điện thoại của cô."Tinh tinh" —— mẹ nhắn tin cho cô: tới trường học chưa? Như thế nào? Doãn Manh nhìn thấy tin nhắn cười đến mắt đều híp lại, nhanh chóng trả lời: đã lên xe, lập tức xuất phát (/≥▽≤/)! Người lớp 4 ngồi đủ rồi, cô Lý vẫn nhíu mày: "Tại sao Hàn Siêu còn chưa tới!" Vừa dứt lời, một trận lốc xoáy bay lên xe, chính là Hàn Siêu đang thở hổn hển: "Cô, Thưa cô! Em đến rồi!" Lúc này cô Lý mới thở phào nhẹ nhõm: "Sao lại thế này! Trễ như thế!" "Em, em quên cài đồng hồ báo thức." Hàn Siêu xin lỗi gãi gãi đầu, tối ngày hôm qua quá hưng phấn không ngủ được, buổi sáng dậy muộn. Cô Lý nói cậu ta mấy câu, rồi ngồi vào hàng đầu tiên cùng với cô Cơ ( Cô Cơ dạy môn tiếng Anh là chủ nhiệm lớp 4), để cho cậu ta tự mình tìm chỗ ngồi, xe bắt đầu khởi động. Lúc này Hàn Siêu mới phát hiện bên cạnh chính là Doãn Manh và Mạnh Thi Nguyệt, mặt liền bắt đầu nóng lên, có chút đỏ mắt liếc nhìn chỗ ngồi của Doãn Manh, cuối cùng vẫn lùi bước đi ra phía sau. Doãn Manh có chút do dự có nên đứng lên nhường cho cậu ta hay không, nhưng không nghĩ cậu ta lại đi mất, nhún vai một cái tiếp tục chơi điện thoại di động. Xe khởi động, cô để điện thoại xuống tránh say xe, nhắm mắt dự định chợp mắt một lát, dù sao đích đến ở ngoại thành, thế nào cũng phải một tiếng mới đến. Nghĩ đi nghĩ lại đề số học ngày hôm qua, liền ngủ mất rồi. Trước mắt một mảnh mờ mịt, Doãn Manh cảm thấy bên cạnh có một áp lực, vừa mở mắt phát hiện là Mạnh Thi Nguyệt vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, giọng nói yếu ớt của cô ấy cất lên, văn nhã lại hữu lực: "Chân của bạn duỗi đến bên này của tôi rồi." Doãn Manh cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đúng thật là chân mình xoạt qua khỏi đường ngăn cách giữa hai chỗ ngồi, chỉ có điều cách khá xa không thể nói duỗi đến bên chân Mạnh Thi Nguyệt. "Thật xin lỗi." Tâm cô nàng này quá nhỏ quả thật cô không hình dung được, Doãn Manh thờ ơ nói xin lỗi. Lúc này vẻ mặt Mạnh Thi Nguyệt mới dễ nhìn chút, ôm cánh tay nghiêng người sang đưa lưng về phía Doãn Manh. Trong lòng Doãn Manh ít nhiều có chút không thoải mái, có lẽ cô vẫn nên ở chung với loại tùy tùy tiện tiện như Trần Tư Dĩnh thì hơn, loại nữ sinh tính toán chi li này thật là có chút mệt mỏi. Quay đầu lại nhìn lên, xe buýt rất lớn, phía sau cùng còn dư lại rất nhiều chỗ ngồi, xa xa nhìn thấy đám Trần Tư Dĩnh Lâm Kha hình như đang chơi trò chơi gì đó, mặc dù cố gắng để giọng nói nhỏ bớt, nhưng tiếng cười vui vẫn phát ra không ngừng. Doãn Manh quyết định thật nhanh, cảm thấy mình không có say xe, nhìn cô Lý đã ngủ rồi, đứng lên đi về phía sau. Trần Tư Dĩnh nhìn thấy cô vội vàng nhường chỗ: "Đã sớm muốn gọi cậu qua đây, chúng tớ chơi trò chơi Mafia (còn gọi là Werewolf, Assassin hay Witch Hunt) nè, qua đây chơi!" Doãn Manh cười xấu xa một cái, nhìn thấy Hàn Siêu mắt trừng to: "Không phải  vừa rồi cậu nói say xe sao? Tôi không say xe, cậu ngồi ở phía trước đi!" Cô thật đúng là bạn bè tốt, xem ra khi trở về phải bắt chẹt cậu ta bữa cơm mới được. Hàn Siêu"A!" Một tiếng, lập tức phản ứng kịp, vuốt trán liền nói: "Đúng, đúng, ui da, ui da, tớ có chút say xe. Ôi chao, đầu thế nào lại choáng như vậy ah, các bạn cùng chơi với nhau đi nhé." Nói xong đứng lên đi về phía trước mặt. Một đám nam sinh huýt sáo gây rối ngăn chặn Hàn Siêu, nhưng chậm một bước cậu ta đã chạy đến phía trước rồi. Doãn Manh tu hú chiếm tổ chim khách đặt mông ngồi ở vị trí của Hàn Siêu, cầm lên bài của cậu ta: "Được rồi, tớ chơi giúp cậu ta!" Lại không nghĩ rằng, cô vừa quay đầu, liền đối mặt với một đôi mắt trong trẻo.