Anh nhẫn nhục chịu đựng như vậy, cô làm sao có thể tiếp tục phát giận được nữa đây? Mỗi lần đều như thế, rõ ràng là cô cố tình gây sự trước nhưng anh lúc nào cũng bao dung, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô, hại một thân lửa giận ngút trời của cô lập tức biến thành chột dạ đau lòng cùng cảm động. “Có đau không anh?” Vỗ về cánh tay bị mình cắn hồng, nhìn dấu răng thật sâu trên đó, cô hình như càng lúc càng khó khống chế tính tình của bản thân, cứ tức giận vô cớ. “Không đau, đương nhiên không đau.” Anh cười, sức lực nho nhỏ của cô như vậy căn bản anh chẳng có cảm giác gì. Nhìn gương mặt biến hóa cực nhanh của cô, anh âm thầm thở dài trong lòng, bác sĩ Smith căn dặn quả nhiên chính xác. Trong thời gian trước khi sinh, thân thể của phụ nữ có thai thay đổi mỗi ngày một lớn, gánh nặng cũng nhiều lên, tính tình cũng vì thế mà hết sức bất định. Vốn là một thiếu nữ ôn nhu ngọt ngào, giờ đã biến thành một người đàn bà đanh đá, chua ngoa mất rồi, nhưng mà, cũng là một người đàn bà đanh đá, chua ngoa đáng yêu nhất trên thế giới này. “Đến đây nào bảo bối, nói cho anh biết, có phải lại không thoải mái hay không?” Bàn tay to theo thói quen lại vỗ về thắt lưng của cô, biết nơi này gần đây rất hay nhức mỏi: “Hay là cục cưng không chịu ngoan ngoãn ngủ, lại luyện quyền cước trong bụng em rồi?” Con của anh nhất định là thai nhi không chịu an phận nhất trên đời, lúc nào cũng ở trong bụng mẹ lăn lộn khắp nơi, ép buộc không ngừng, có đôi khi cô nằm trên giường còn có thể thường xuyên nhìn thấy trên cái bụng tròn lồi ra những điểm nho nhỏ, đó chính là cái tiểu tử thối kia đang ở bên trong vung nắm đấm bé tẹo của mình. “Không có.” Biết anh lại mất hứng vì tưởng con ép buộc cô, Hướng Phù Nhã liền vội bào chữa, lần này không hề liên quan tới con, chỉ là cô không ngủ được mà thôi, mà nguyên nhân không ngủ được chính là…… Mặt cô đỏ ửng lên. “Vậy là làm sao, nói cho anh biết đi.” “Em……” Cô há mồm, nhìn ánh mắt cổ vũ của anh, rốt cục chịu nói hết. “Em…đã đói bụng rồi.” Vừa nói xong, cô lập tức xấu hổ nước mắt lưng tròng. Đúng vậy, cô chính là đã đói bụng mà thôi, ngủ thế nào cũng không được, lăn qua lộn lại vẫn cảm thấy bụng trống rỗng. Rõ ràng bữa tối ăn ngon miệng như thế, còn uống hết cả một bát canh cá trích đậu đỏ, đừng nói sau đó còn theo anh ăn một đống hoa quả đủ loại làm cho bụng tưởng sắp nứt ra rồi. Nhưng mà, sau khi ăn xong còn chưa đến ba giờ, cô đã đói bụng. Nhìn ánh mắt ủy khuất đáng thương kia của cô, anh thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tiểu nha đầu này sao có thể đáng yêu như thế chứ, làm cho anh rối tinh rối mù cả lên rồi. “Chỉ là đói bụng thôi?” Thấy cô gật đầu, anh nhẹ nhàng thở ra. “Nha đầu ngốc, chuyện này cũng đáng để khóc sao? Muốn ăn cái gì, anh bảo nhà bếp làm cho em.” Chỉ cần cô muốn, đừng nói là ăn, cho dù là sao trên trời, anh cũng sẽ mua phi thuyền vũ trụ bay lên cung trăng hái xuống cho cô. “Nhưng mà……” Cô chu chu môi, muốn nói lại thôi. “Sao?” “Em, em muốn ăn……” Mặt lại đỏ. “Muốn ăn cái gì nói cho anh biết là được.” “Em muốn ăn hà tử tiên [1], gà rang muối, còn có cả đại tràng bao ruột non [2], bánh máu heo [3] nữa.” Cô ngủ không được, ngủ thế nào cũng không được, trong đầu luôn không ngừng hiện lên hình ảnh những món ăn mê người này khiến cô đói muốn chết, thèm ăn không thể chịu nổi. “Henry có thể làm những món này được sao?” Anh cau mày, nghĩ thử xem đầu bếp năm sao của nhà mình có thể làm được không, Henry thường nghiên cứu những món đồ ăn ngon ở khắp nơi, đối với thức ăn Trung Hoa càng cuồng nhiệt hơn nữa, tinh thông đủ loại, đồ ăn Đài Loan cũng quen thuộc vô cùng. Nửa năm qua nhờ có ông chăm sóc đến vấn đề ẩm thực của Phù nhi mới khiến cô ăn đến vui vẻ quên hết trời đất, khen đầu bếp Henry không ngớt miệng. Nhìn khuôn mặt cô càng ngày càng mượt mà, anh cũng chấp nhận với số lương mỗi ngày một tăng của Henry, không hề khoa trương khi nói, tiền lương hiện tại của ông ta so với quản lí cấp cao trong công ty anh chỉ hơn chứ không kém được. Nhưng mà, đầu bếp danh tiếng năm sao kiêu ngạo này sẽ chịu làm những món ăn vặt ở chợ đêm của Đài Loan sao? “Ông ấy sẽ không chịu làm đâu!” Kỳ thật từ hai tháng trước, cô đã từng hỏi qua Henry, khi ấy chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi, ham muốn cũng chẳng mãnh liệt lắm. Nhưng mà hôm nay không hiểu sao cô lại nhớ chúng đến kinh đi được, nhịn cũng nhịn không nổi. Quan Thần Cực nhíu mày, vươn tay cầm lấy cái di động ở đầu giường, tiếng bấm bàn phím thanh thúy vang lên. “Jason.” “Cho cậu một giờ, lập tức mang tới cho tôi một đầu bếp có thể làm những món ăn vặt của Đài Loạn, mặc kệ dùng cách nào hay xài bao nhiêu tiền cũng đều không sao cả.” Đầu kia di động lập tức truyền đến những tiếng rên rỉ cầu xin tha thứ của Jason. Làm ơn đi mà, Quan đại gia, nơi này là Scotland hẳn hoi đấy, ngài tưởng là vẫn ở Đài Loan sao? Muốn tìm một người chịu làm những món đồ ăn của Đài Loan còn khó nữa, huống chi đây còn là đồ ăn vặt hả giời? “Ông chủ, trong vòng một giờ không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ này được.” “Vậy 30 phút cũng tốt. Tìm không thấy, ngày mai cậu cũng không cần tới công ty nữa đâu.” Anh thực sảng khoái ngắt điện thoại. Ngẩng đầu, nhìn bà xã thân yêu của mình đã sớm hai mắt đẫm lệ. “Ông xã, có phải em rất tùy hứng hay không?” “Không có.” Anh cười đến vừa ôn nhu lại tuấn mỹ. “Em là người vợ ngọt ngào, đáng yêu nhất trên thế giới này.” Một người đàn ông ma mỵ, quyền thế, chỉ vì người vợ của mình mà một đêm kia đem toàn bộ Sctoland náo loạn đến tận trời. Jason trực tiếp phát động toàn bộ nhân viên ở Anh dùng đủ phương thức để tới xét từng nhà, thảm thiết tìm kiếm, cuối cùng rốt cục ở Dandy tìm được Trịnh Đại Khoan, một người Đài Loan từng mở một quán ăn ở chợ đêm, về sau đóng quán, di cư sang Scotland. Người họ Trịnh đáng thương, nửa đêm nửa hôm cứ thế bị người kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp, rồi ngồi lên phi cơ trực thăng xa hoa đi tới biệt thự uy danh hiển hách của công tước, được nhận một số tiền cực lớn chỉ để bảo hắn làm những món ăn vặt của Đài Loan nhiều năm qua chưa từng làm lại. Khi hắn nhìn đến những nguyên liệu nấu ăn quen thuộc lại có chút xa lạ kia, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt, rốt cục là có chuyện gì đã xảy ra a?! Những món ăn nóng hầm hập, thơm ngào ngạt được đưa lên bàn, Hướng Phù Nhã cao hứng hô lên một tiếng, nhào vào trong lòng Quan Thần Cực cho anh một nụ hôn thật kêu. “Ông xã, em yêu anh chết mất.” Sau đó, bay nhanh tới chỗ bàn ăn, ngấu nghiến thưởng thức những món ăn vặt đã lâu không được đụng tới, hương vị tuyệt vời kia làm cho cô cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhưng gương mặt vẫn vui vẻ nở nụ cười. Jason gắt gao nhìn chằm chằm Quan Thần Cực, nghiến răng nghiến lợi, kháo! Từ đầu năm tới giờ, lão đại suốt ngày chỉ biết mở miệng ra lệnh với ngồi đó thu tiền, làm thủ hạ của người như thế bị hại đến mức thê thảm vô cùng, không có một bữa ngủ ngon, thật sự là x hắn mà! Jason ở trong lòng hung hăng mắng. Lẳng lặng nhìn Hướng Phù Nhã đáng yêu lại tham lam ăn uống, vẻ mặt cô hớn hở như con nít khiến Quan Thần Cực cũng phải bật cười. Khi Jason nhìn thấy gương mặt tươi cười kia, mọi bất mãn oan ức trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Hắn giống như là nhìn thấy chuyện trọng đại hiếm thấy, cứ trợn tròn mắt nhìn ông chủ của mình tươi cười, rồi lại nhìn đến cô gái đang vùi đầu ăn lấy ăn để kia, sau đó mới hiểu ra. Không biết Hướng Phù Nhã có biết hay không, cô thế nhưng bất tri bất giác đã sáng tạo ra một kỳ tích rồi. ***** Mùa đông ở Edinburgh, mặc dù không có tuyết rơi nhưng mùa đông dù sao cũng là mùa đông, không khí tiêu điều khiến nơi đây mang theo vẻ cổ xưa cùng những nét hiện đại kết hợp lại hoàn mỹ, tráng lệ vô cùng. Tòa thành đã đi vào lịch sử càng nổi bật hơn trong khí trời mùa đông, tang thương mà giản dị. Hướng Phù Nhã quấn quanh một chiếc chăn thật dày, miễn cưỡng ngồi trước lò sưởi đang hừng hực bốc cháy. Ngọn lửa vù vù bốc lên đem mặt cô nướng hồng toàn bộ, cô chậm rãi ách xì một cái, tiện tay lấy một que gỗ nhỏ ở bên cạnh ném vào bên trong lò sưởi, miếng gỗ khô cong ở trong lửa phát ra những tiếng “tách tách” thanh thúy, mùi hương gỗ tùng thơm ngát nhanh chóng tràn ngập không khí xung quanh. Khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn thò ra bên ngoài chiếc chăn thô có những hoa văn hình ô vuông, lại ách xì một lần nữa, giờ đã sau giữa trưa, ở mùa đông, bởi vì nhiệt độ không khí có vẻ thấp, mới qua bốn giờ mà sắc trời bên ngoài đã u ám tối tăm, có lẽ sắp mưa. Thời tiết như thế này, ngoại trừ việc ngồi ru rú bên cạnh lò sưởi ấm áp, cô chẳng muốn đi đâu cả, hơn nữa bây giờ thân thể càng lúc càng nặng, chỉ chuyển mình thôi đã thấy ngại rồi. Khí hậu Edinburgh thực hợp lòng người, mùa hè nhiệt độ không khí bình thường không vượt qua hai mươi lăm độ, mà mùa đông cũng chẳng thế dưới mười độ được. Ở nơi này không cần phải chịu đựng ngày hè nóng bức cũng không cần đối mặt với giá lạnh căm căm, lão tổ tông Quan gia quả nhiên là một người ham hưởng thụ, chỉ cần nhìn nơi ông chọn ở là biết ngay mà. Nằm trên chiếc thảm Ba Tư trắng như tuyết, cô cảm giác có chút buồn ngủ. Cái mũi tròn tròn khẽ di di trên lớp lông mềm mại của thảm, ngáp không ngừng. Bỗng nhiên, một mùi hương nồng đậm bay vào trong khoang mũi, không cần ngẩng đầu, Hướng Phù Nhã cũng biết là má Điền đã mang theo canh bổ thai đến cho mình uống. “Má Điền, bà thật sự rất là đúng giờ.” Buổi sáng mười giờ, buổi chiều bốn giò, trừ phi cô đang ngủ, nếu không sẽ phải uống đủ kiểu thuốc trên trời dưới đất. “Thiếu phu nhân, hiện tại người bây giờ là một người ăn hai người bổ, hơn nữa nước canh uống cũng dễ chịu, chờ người sau hai tháng nữa nhất định sẽ sinh ra một tiểu thiếu gia vừa béo tròn lại trắng trẻo cho xem.” Gương mặt tròn tròn của Má Điền vì tươi cười mà trở nên càng thân thiện, bà rất thích vị thiếu phu nhân đơn thuần lại đáng yêu, lễ phép này, mỗi ngày vì cô đun canh sắc thuốc cũng trở thành chuyện vô cùng vui vẻ. “……” Cô có thể cự tuyệt được sao? Hướng Phù Nhã vô lực thở dài, cái tiểu tử trong bụng kia giống như cũng ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, đá đấm lung tung cả lên, nếu cô không uống chỉ sợ nó sẽ không chịu dừng mất. Thế nên cô đành vươn tay tiếp nhận cái bát sứ kia, may mà má Điền không múc cả một cái bát tô to đến dọa mình. Mỗi lần đều chỉ là một chén nho nhỏ, ăn ngon cũng không thấy quá ngấy. “Đây là canh thịt lợn kỷ tử đương quy đại táo, bổ khí bổ huyết, đối với tim thận đều vô cùng hữu ích.” Nhìn cô gái nhu thuận trước mắt, má Điền vô cùng vừa lòng. Chồng bà mất sớm, dưới gối lại không có con gái con trai, thiếu gia năm đó thu nhận bà, cho bà công việc, khi đó bà liền quyết tâm sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp cậu chủ, đối với người vợ vừa dịu dàng vừa ngọt ngào này của cậu cũng hết sức thuận mắt. Bát canh nồng đậm uống vào miệng có vị rất tuyệt vời, cô cảm giác nước canh nóng trôi qua cổ họng xuống đến dạ dày rồi chậm rãi tiêu tán, tinh thần cũng sảng khoái lên không ít. Chờ cô uống xong một chén canh, khuôn mặt đã bị hơi nóng làm cho phiếm hồng, thân mình cùng tay chân đều ấm hẳn lên, ánh mắt trong trẻo, cơn buồn ngủ khi nãy cũng hoàn toàn biến mất. “Thiếu phu nhân, người nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.” Má Điền tay chân lưu loát thu thập chén bát. Hướng Phù Nhã nhíu nhíu mày, cô bây giờ rất có tinh thần, không chút buồn ngủ mà lại muốn tìm chuyện gì đó để làm. Nhìn chén sứ xinh đẹp, hai mắt cô liền sáng ngời. “Má Điền, cháu muốn làm sushi” Cô cười tủm tỉm người phụ nữ đang bận rộn trước mắt, nhỏ giọng thỏ thẻ yêu cầu. Trước kia ở Đài Loan sống cùng Quan Thần Cực, thi thoảng cô cũng sẽ xuống bếp nấu cơm. Đã sống một mình cũng lâu, nấu cơm là một việc bắt buộc phải biết, tuy rằng tay nghề của cô so với những đầu bếp nổi danh trong này là cực kì kém nhưng Quan Thần Cực từ nhỏ đã sống cẩm y ngọc thực* lại hết sức cổ vũ cô, mỗi lần đều ăn hết những món cô làm, một chút cũng không thừa làm cho cô hết sức vui vẻ. (*cẩm y ngọc thực: chỉ cuộc sống sung túc, có thể hiểu là ăn ngon mặc đẹp) Cô nhớ rõ, Quan Thần Cực thích nhất là sushi do chính tay mình làm, mà cô đã lâu không làm lại cho anh ăn, lại nhớ tới mấy ngày gần đây mình tùy hứng và vô lại hết mức, anh vẫn cứ ôn nhu, bao dung, cô đột nhiên muốn vì anh làm một chuyện gì đó. “Khó mà làm được.” Má Điền biến sắc, hiện giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của thiếu phu nhân là chăm sóc tốt cho bản thân, tương lai có thể thuận lợi sinh hạ người thừa kế cho Quan gia, những việc nặng như thế này sao có thể làm được chứ? “Làm ơn đi, má Điền, cháu muốn làm gì đó, cả ngày nhàn rỗi ở trong này thực sự rất nhàm chán, đi mà, đi mà.” Độc chiêu vô địch chuyên dùng để đối phó với Quan Thần Cực vận dụng trên người má Điền vẫn hữu dụng cực kì như thế. “Vậy người không cần quá mệt mỏi cố sức.” Bác gái năm mươi tuổi không địch nổi tiểu cô nương thanh xuân tươi trẻ, chỉ có thể nhượng bộ lùi một bước. “Má Điền tốt nhất.” Cô vui vẻ dùng sức nâng bác gái hiền lành lên một chút, rồi vội vã đi tới chỗ nhà ăn nhỏ. Đây là nhà bếp chuyên dùng cho má Điền nấu canh, sắc thuốc, còn phòng bếp chuyên dụng của Henry là ở mặt sau của biệt thự, đó là lãnh địa tư nhân của ông ta, ai cũng không được tùy tiện bước vào. Nấu cơm, chuẩn bị tốt dấm chua để làm sushi tự chế, cô cực kì vui vẻ. Nhưng mà, lúc bắt tay vào xử lí cá, mùi vị tanh tưởi này khiến cô có chút chịu không nổi, má Điền lo lắng đề nghị để bà hỗ trợ nhưng Hướng Phù Nhã kiên quyết lắc đầu, cô muốn tự tay vì người mình âu yếm chuẩn bị đồ ăn. Trộn lẫn cơm cùng dấm chua cho tốt, đặt vào tay nắm lại thành nắm nhỏ, trải tiếp trứng cá hồi, cá muối, sò lông, vây cá, tinh dịch cá, bào ngư đã được cắt thành từng lát nhỏ đặt lên trên lớp cơm tuyết trắng, ngón tay mảnh khảnh khẽ xếp lại cho đều, rồi nhẹ nhàng phủ thêm một lớp tương mù tạt lên [4]. Mùa này cá là ngon nhất bởi vì muốn tránh giá rét của khí lạnh xâm nhập, quanh thân cá sẽ có rất nhiều lớp mỡ, lớp thịt thật dày, tư vị khi ăn quả thực chính là cực phẩm của nhân gian. Ánh sáng tiên diễm của sushi Nhật được đặt cân xứng trên bàn ăn giống như một tác phẩm nghệ thuật bình thường vậy. Cô cởi bao tay mỏng manh ra, nhìn thành quả của mình, khẽ vỗ vễ thắt lưng có chỗ đau nhức, nở một nụ cười thật ngọt ngào, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng cảm thấy mẹ mình đang vui vẻ liền huy động nắm đấm nhỏ đến tác oai tác quái. “Cục cưng, con cũng muốn ăn sao?” Nhẹ vỗ về những điểm nhỏ đang lồi lên trên bụng mình, cô cười “Không được bướng bỉnh nha, đây là dành cho ba thưởng thức, không biết anh ấy có thích hay không nữa.” Trên gương mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, đã lâu rồi cô không làm sushi nên tay nghề liệu có tụt giảm đi không nhỉ? Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô liền đi tới vài bước, đẩy cửa sổ nhỏ ra, khi nhìn thấy hai chữ M quen thuộc trên mui xe liền biết đó chính là chiếc xe Quan Thần Cực thích đi nhất, anh đã trở về rồi. Giờ cũng đã sắp tối, gió lạnh thổi ngược về bí ẩn mang theo hơi lạnh, chân trời mây đen ngùn ngụt đổ tới, có lẽ sắp tới sẽ có một cơn mưa to đây. Đóng kín cửa sổ cho tốt, bưng lên những món ăn đã làm vất vả hai tiếng đồng hồ, Hướng Phù Nhã vui vẻ bước đến phòng khách, muốn cho anh một sự kinh ngạc. Cánh cửa nặng trịch được đẩy ra, Quan Thần Cực đi đến, bộ âu phục màu đen càng làm tôn lên dáng người cao ngất tiêu sái, bất phàm, mỗi bước đi đều ẩn hiện sự tao nhã, tuấn tú trời sinh. Đôi mày xinh đẹp mang theo tia sáng lạnh lùng, nhưng mà cô biết, chỉ cần đối mặt với mình, anh sẽ trở thành một người chồng ôn nhu, săn sóc nhất trên đời này. Đôi khi không thể không thừa nhận, huyết thống quý tộc ở một trình độ nào đó mà nói, quả thực là trời sinh. Ví dụ người đàn ông như Quan Thần Cực vậy, dù đứng ở đâu cũng có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Cô cảm thấy có chút nhuyễn chân, thật sự là bi thảm, bọn họ đã kết hôn gần năm tháng nhưng lúc nhìn đến người chồng anh tuấn của mình, cô thế mà vẫn cảm thấy khó thở, ác ma này trời sinh chính là đến làm vận kiếp của phụ nữ mà. Anh nhìn thấy cô đang đứng ở trước cửa nhà ăn, một thân váy nhung dài thuần trắng, đi chiếc dép bông con thỏ thật dày, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào vừa hồn nhiên vừa đáng yêu, bởi vì mang thai nên đầu tóc của cô đều bị cắt hết chỉ còn để lại một mái tóc ngắn ngủn như trẻ con. Trải qua một ngày công tác mệt mỏi, về đến nhà có ngọn đèn ấm áp, vợ con ngọt ngào, ánh mắt anh âu yếm lướt qua cái bụng tròn thật lớn của cô, con của bọn họ được một người mẹ như vậy sinh ra, anh còn cầu thêm điều gì khác nữa chứ? Hàng mi nhiễm đầy nhu tình, ánh mắt cùng ý cười trong mắt bà xã chạm tới nhau rốt cuộc tách không ra được, anh nhấc chân, chuẩn bị đi tới chỗ vợ của mình. Một luồng sáng chói mắt quét đến cùng với tiếng động cơ ô tô vang lên đánh vỡ cái nhìn triền miên chăm chú của hai người trong lúc đó. Quan Thần Cực cau mày, đối với sự thất trách của bảo vệ hết sức bất mãn, dám tùy tiện cho người tiến vào toà thành, mà anh cũng không biết là kẻ nào sẽ đến thăm vào lúc này. “Cực, là ai đến vậy?” Hướng Phù Nhã chậm rãi đi đến bên người anh, nhìn vẻ mặt quái dị kia liền lo lắng hỏi. Anh không trả lời cô mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe đang đi tới càng lúc càng gần kia, rốt cục dừng lại ngay trước mặt bọn họ. Cửa xe mở ra, thứ đầu tiên Hướng Phù Nhã nhìn thấy chính là một đôi chân thon dài xinh đẹp không thể tin được, đôi giày cao gót màu vàng sáng bóng, từng bước đi khiến cô liên tưởng đến một thiên sứ tuyệt diễm vừa mới giáng trần, thật sự, đó chính là một thiên sứ mắt xanh tóc vàng. Mái tóc quăn vàng như ánh trăng nhu hòa lại được cuồng dã thả tung trên vai, ánh mắt xanh thẳm như bầu trời vừa được gột rửa sạch sẽ, nhìn thấu lòng người, một đôi môi so với cánh hồng càng tiên diễm hơn, đường cong hoàn mỹ hơi hơi nhếch lên đã đủ quyến rũ đến cực đỉnh. Dáng người nóng bỏng khóa chặt trong chiếc váy ngắn màu đen đứng trước cửa một chiếc ô tô đỏ tươi nhìn giống như một model quảng cáo đầy ma lực không lời nào diễn tả nổi, chỉ có thể thốt lên là dụ người tình nguyện thần phục dưới chân cô mà thôi. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hướng Phù Nhã nhìn một người phụ nữ đến ngây ngốc, cô rốt cục cũng hiểu vì sao người mẫu thế giới lại hầu hết là người phương Tây, trừ bỏ bởi vì dáng người cao ráo ra, kỳ thật quan trọng nhất chính là ngũ quan. Giống như cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này vậy, ngũ quan khắc sâu, chỉ cần liếc qua một cái thôi đã đủ hấp dẫn ánh mắt của bao người, nhất là khi cô gái hoàn mỹ ấy còn đang cười duyên dáng với mình. Có một câu nói của người phương Đông rất thích hợp dùng vào lúc này, đó chính là nụ cười khuynh quốc. “Delos.” Mỹ nữ yêu kiều gọi, cô nói tiếng Anh tiêu chuẩn của người Luân Đôn, mang theo phong thái quý tộc, thanh âm mềm mại đến tận xương tủy. Khi cô gái ấy chậm rãi đi tới gần, Hướng Phù Nhã bất chợt cảm thấy đứa nhỏ trong bụng bỗng nặng nề đá mình một cái, thiếu chút nữa làm cho cô thở dốc mà chết, cô thở hổn hển, nhẹ nhàng dựa vào tường. Mà Quan Thần Cực luôn luôn đối với sức khỏe của cô chú ý từng ly từng tí, bây giờ lại hoàn toàn không hề để tâ. Trên thực tế, từ lúc mĩ nữ xinh đẹp kia xuất hiện, sắc mặt của anh trở nên trầm trọng hơn rất nhiều. Cô thậm chí còn nhìn thấy tay trái của anh lén lút nắm lại thành quyền, cô gái này là ai vậy? Mỹ nữ càng đi càng gần, mãi cho đến khi tới trước cửa lớn, cô ta cười đến vô hạn phong tình. “Thật sự đã lâu không gặp rồi.” “Khiết nhi.” Giọng nói của Quan Thần Cực vang lên vừa thấp vừa khó chịu, hai chữ này trong miệng anh nhổ ra dường như hết sức vất vả. “May mắn, anh không quên em.” Cô gái vẫn cười, nụ cười diễm lệ khiến gương mặt xinh xắn càng thêm bức người, mà cô ta giống như vô cùng hiểu biết về mị lực của bản thân nên sử dụng nó hết sức thuần thục. Quay đầu nhìn Hướng Phù Nhã đứng ở một bên. “Hi, cô nhất định là vợ của Delos rồi, rất vui được quen biết, tôi là……” Cô nhìn thoáng qua Quan Thần Cực đang lẳng lặng đứng thẳng ở một bên. “Bạn thân của Delos, Phỉ Khiết Nhi.” Ngoài cửa sổ bất chợt có một tia chớp sáng ngời vụt qua, quả nhiên, trời đã muốn mưa rồi. [1] Hà tử tiên: Là một món ăn Đài Loan, dùng con hàu sạch, rau cải (thường là tần ô), trứng gà, bột trắng, gia vị, nước tạo thành. [2] Đại tràng bao ruột non: Đừng hỏi tớ cái này, tớ chỉ nhìn hình, đoán không ra tên. Mọi người cũng nhìn hình đi vậy TT___TT