Đứng bên giường, ngắm nhìn Thủy Văn vẫn còn hôn mê, trong lòng Thiên vương cảm nhận được cảm giác an ổn. Thấy trên mặt Thủy Văn đã không còn vẻ thống khổ, an tĩnh nằm như đứa trẻ mới sinh, Thiên vương bỗng nhớ lại khi hắn tự mình đưa “thiên vi tử” vào miệng Thủy Văn, khi ấy trong lòng hắn không chút do dự, khiến bản thân hắn cũng cảm thấy kì lạ. Vì sao bản thân cho rằng nàng ta là gian tế, rồi cũng chính bản thân mình cam nguyện cứu vớt nàng ta. Hơn nữa người hiện tại nằm trước mặt đây sẽ là vương hậu của Đông Phương Thiên hắn, đây là chuyện kì diệu nhường nào! Chẳng lẽ đây thật là ý trời… Vươn tay vuốt ve khuôn mặt của người đang mê man ngủ, trong lòng hắn như có tia lưu luyến… “Vương thượng…” Trong phòng ngủ an tĩnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của Hoa Khải. “Đến thư phòng.” Giơ tay ngăn Hoa Khải lại, Đông Phương Thiên không muốn quấy rầy giấc mộng đẹp của Thủy Văn. Hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là tìm ra hung thu, hắn không thể để nơi này xảy ra bất kì nguy hiểm gì… Khom người đợi Thiên vương bước ra, Hoa Khải đứng ở cửa thoáng nhìn Thủy Văn đang nằm trên giường, sau mới xoay người theo chân Thiên vương… “Vương thượng, chuyện này quả nhiên không ngoài dự liệu của người. Hung thủ chính là Mạnh Đô Lương – Mạnh đại nhân của phe chủ hòa.” Thấy Thiên vương đã an tọa, Hoa Khải mới kính cẩn nói. “Hừ, lão hồ ly này, lão ta nghĩ rằng giết ta thì có thể giải quyết vấn đề sao?” Nghe xong lời Hoa Khải bẩm báo, Thiên vương khinh thường nói. “Vương thượng, thần còn phát hiện việc này có liên quan đến Giản vương của Bắc Ninh quốc. Theo thần thấy Tồn vương của Tây Nguyên quốc cũng không tránh khỏi liên quan.” Hoa Khải tiếp tục bẩm báo tình hình điều tra. “Xem ra lão hồ ly này không thể giữ lại. Dám vì lợi ích riêng mà cấu kết với người ngoài, lão ta nghĩ bổn vương dễ chơi thế sao?!!” Thiên vương nộ khí xung thiên, ý chí chiến đấu sục sôi, “Hoa Khải, xem ra bổn vương đã dung túng bọn họ quá lâu rồi, cũng đến lúc cho bọn họ biết uy phong của bổn vương.” “Dạ.” Hoa Khải nghe vậy cũng thấy trong mình tràn đầy nhuệ khí chiến đấu, xem ra chính Hoa Khải cũng đã nhàn rỗi quá lâu, cuối cùng cũng có cơ hội giãn gân luyện cốt. “Vương thượng…” Giọng một tỳ nữ vang lên từ phía cửa điện. “Vào đi.” Thấy có người đến, hai người lập tức ngừng chuyện đang bàn lại. “Vương thượng, Vương hậu đã tỉnh. Thế nhưng… thế nhưng…” Tỳ nữ do dự không biết phải bẩm báo chuyện này thế nào. “Rốt cuộc có chuyện gì?” Hoa Khải đứng một bên nhìn tỳ nữ ấp a ấp úng kia không nhìn được hỏi thẳng. Thân là tỳ nữ cũng nên biết Vương thượng không có tính nhẫn nại. “Thế nhưng Vương hậu rất muốn gặp Vương thượng, nô tỳ thế nào cũng không ngăn được…” Cuối cùng tỳ nữ ấp úng kia cũng nói ra sự tình. “Để bổn vương đi gặp Vương Hậu.” Vừa nghe xong lời của tỳ nữ nọ, Thiên vương đứng bật dậy, đi thẳng ra ngoài. “Dạ.” Tỳ nữ cũng đứng lên chạy theo Vương thượng, trong lòng thầm thở phào vì trút được nỗi lo. “Ta muốn gặp Thiên vương của các ngươi, mau dẫn ta đi gặp!” Trong mái hiên, Thủy Văn náo loạn như con ruồi không đầu, gặp ai cũng níu lấy hỏi thăm. “Vương hậu vạn phúc.” Nhìn thấy Thủy Văn, mọi người cũng không quên hành lễ. “Ta không phải vương hậu gì gì, ngươi chỉ cần nói cho ta biết Thiên vương ở đâu là được rồi.” Nhìn mọi người đồng loạt khom lưng, Thủy Văn liền nổi đóa, thế nhưng nàng có dùng cách nào cũng không thể khiến bọn họ mở miệng. “Xem ra Vương hậu mà bổn vương chọn thật không khiến bổn vương thất vọng nhỉ.” Ngắm Thủy Văn nổi giận với đám tỳ nữ nô tài đang run rẩy kia, hắn nhịn không được trêu chọc nói. “Ai muốn làm Vương hậu của ngươi chứ, ta chỉ muốn tìm… Huynh – huynh…” Thủy Văn vừa xoay người đã thấy người mình muốn gặp, nhất thời không biết nên nói điều gì… “Vết thương hết đau rồi sao?” Nhấc chân bước đến bên cạnh Thủy Văn, Đông Phương Thiên không còn lạnh lùng như trước mà rất dịu dàng, còn vươn tay ôm lấy hai bên vai Thủy Văn. “Hả?” Nhất thời không thích ứng kịp với sự dịu dàng này của Đông Phương Thiên, Thủy Văn ngây ngẩn cả người, ngày ngốc nhìn Đông Phương Thiên cứ thế ôm lấy mình. “Huynh, huynh không sao chứ? Có phải tại độc kia làm hư đầu của huynh rồi không vậy?” Thủy Văn vừa nói vừa vươn tay đặt lên trán Thiên vương, “Ủa, không có sao hết mà. Thế nhưng huynh…” “Vương thượng, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, thuốc sắc cho Vương hậu mà thái y dặn dò cũng đã hoàn tất.” Từ phía sau, một ả tỳ nữ bẩm báo với Vương thượng và Vương hậu. Dường như hiện tại Vương thượng không còn đáng sợ như trước, cho nên tỳ nữ nọ cũng thả lỏng không ít, xem ra nương nói quả không sai, bất kể nam nhân ngang tàn cỡ nào, khi gặp phải người con gái mình yêu thích cũng sẽ hóa ôn nhu. “Ừ.” Thiên vương chỉ “ừ” một tiếng, rồi dẫn Thủy Văn đi về phía điện Phượng Tử dành cho vương hậu. “Huynh… Huynh là Đông Phương Thiên sao?” Dường như phát hiện ra nhiều điều, Thủy Văn hậu tri hậu giác dừng bước nói.